Mục lục
Tôi là Nữ Quan Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi theo ngón tay lão đạo Diêu chỉ, cúi đầu nhìn vào bên trong, trong lòng bỗng có chút bất an.

Tối hôm qua Âm Long đi ra ngoài, nhưng sau khi trở về lại hưng phấn chưa từng có, nói cách khác, nếu nó gặp được người đuổi thi kia, nhất định có được không ít chỗ tốt, nó mới có thể vui vẻ như vậy, dù sao bản thân nó cũng là thứ đồ mà phái đuổi thi và cổ thuật tạo ra, còn tốt hơn tôi, cái gì cũng không hiểu.

“Phì! Phì!”

Tay bất giác sờ đến Âm Long, tên này đã có thể dùng hai chữ phấn khởi để hình dung, nhanh chóng bơi ra, đầu rắn dựa vào mặt tôi, cùng tôi nhìn chằm chằm lão đạo Diêu.

“Âm Long này vốn nuôi dưỡng ra là vì tìm âm thám huyệt, bây giờ nó đã sắp thành Cầu Sỉ, e là chẳng có người dưỡng cổ và người đuổi thi nào không muốn.” Lão đạo Diêu cười khẽ, chỉ Âm Long trên cổ tôi, nói: “Trước kia bần đạo cũng từng nghe tin tức trên đường, có người ra giá cao mua Âm Long này, nhưng thầy Hắc đã mở lời, cũng không có ai dám ra tay nữa, bên này lại có hai người thái sư thúc và lão Miêu chống đỡ, trong chính phủ còn có Viên Uy, cho nên không ai dám đánh chủ ý.”

Nghe lão đạo Diêu nói như vậy, trong lòng tôi đau đớn, bây giờ bọn họ dám ra tay, cũng bởi vì bọn sư phụ, sư thúc, Viên Sĩ Bình và Viên Uy không biết đã đi đâu, cho nên bọn họ bắt đầu rục rịch.

“Trương tiểu tiên sinh vẫn nên cẩn thận thì hơn, Cầu Sỉ này cho dù là rắn hay là rồng trong truyền thuyết, đều khiến người ta thèm nhỏ dãi, xét sức lực của tiểu tiên sinh, chỉ sợ khó mà che chở đúng không?” Lão đạo Diêu đưa cái chuông gọi hồn kia cho tôi, trầm giọng nói: “Vị này mới là người tiên phong thôi, tiểu tiên sinh còn chưa gặp được người có bản lĩnh, đúng không?”

“Chưa!” Lòng tôi trầm xuống, mệt cho bản thân tưởng mình trời sinh thành thạo, dĩ nhiên sẽ biết nhìn đại cục, xem xét chuyện bản thân và cô nàng mập làm mồi nhử để bắt người nuôi quỷ kia, cho Âm Long ở ngoài thám thính tình hình đồng thời tiếp viện, lại hoàn toàn không ngờ, mục đích của người ta là Âm Long.

“Xin chào! Đồ ăn đến rồi!”

Nhân viên phục vụ gõ cửa hai lần, cô nàng mập vội vui vẻ chạy ra mở cửa.

Đồ ăn lần lượt lên, tôi vốn định ăn một bữa lớn, giờ không còn hứng ăn, ngược lại là Âm Long, cướp một cục đen sì từ trong miệng A Hồng, vui vẻ nhai nhai.

Cửa phòng đã được khóa lại, tôi nhìn Âm Long ăn rất vui vẻ, nghĩ xem sau này có nên đối xử tốt với nó hay không, nếu không có khi cho con hàng này chút đồ ăn là nó đã bị lừa đi rồi.

Vươn tay sờ sờ Âm Long, nói với cô nàng mập: “Cô cho A Hồng ăn cái gì vậy?”

“À..ừm! Ừm!” Cô nàng mập đang gặm chân vịt Chỉ Giang, ừm ừm mấy lần cũng không nói ra được.

Lòng tôi nặng nề, cũng không muốn mở miệng hỏi nữa, chỉ nhìn cô nàng mập.

Con hàng này vậy mà hai ba miếng nuốt cái chân vịt xuống, lúc này mới trả lời: “Thịt người chết phơi khô!”

Mắt tôi giật giật, nghĩ là bởi vì tôi làm gián đoạn chuyện ăn cơm của cô nàng nên cô nàng không vui, mới dọa tôi, trầm giọng nói với cô ấy: “Nói chuyện đứng đắn!”

“Đứng đắn mà!” Cô nàng mập đang thò tay lấy một cái chân vịt khác lập tức rụt lại, yếu ớt nói với tôi: “Bản thân cổ trùng vốn thích độc thích âm, thịt người chết sau khi phơi khô, vị cũng giống như thịt bò khô vậy, ăn vào lại bổ, A Hồng rất thích, cô xem, Âm Long cũng ăn rất ngon lành mà!”

Tôi nhìn một đĩa thịt bò khô đặc sắc trên bàn, nhìn lão đạo Diêu đã bịt miệng không nói lời nào, lại nhìn cô nàng mập đang ăn chân vịt ngon lành, trong lòng nhất thời có nhận thức mới về sức chịu đựng của cô nàng.

Bữa cơm này ăn cũng không được bao nhiêu, ngược lại còn làm cho lòng tôi nặng nề hơn không ít, giống như trước kia không biết mình có một phiền toái lớn như vậy, bây giờ nghe lão đạo Diêu nói xong, hình như bất cứ khi nào bất cứ chỗ nào đều sẽ nhảy ra mấy người đối đầu với tôi, chỉ vì muốn cướp Âm Long đi!

Đáng giận nhất chính là, con hàng Âm Long này không có lấy nửa điểm phòng bị, sáng sớm hôm nay vui vẻ như vậy, bảo đảm là đã ăn cái gì đó của người ta rồi.

Ăn miệng mềm của người khác đấy, tên này bị cho ăn nhiều lắm, nói không chừng sau này còn chạy theo người ta, sau khi trở về nhất định không cho nó rời nửa bước, còn phải tăng cường nhận thức, không cho ăn lung tung!

Nhưng ngẫm cô nàng mập nói thịt người chết phơi khô, tôi lại bỏ suy nghĩ săn mồi cho nó, hay là đi một bước nhìn một bước, thật ra biện pháp tốt nhất là đợi mấy người sư phụ trở về, có bọn họ che chở, những người đó sẽ không dám làm càn quá mức.

Mấy ngày tiếp theo lại rất yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng cô nàng mập mang đến tiến triển mới trong nhà xác, cô bé Thanh Thanh cũng bị cô ấy kéo tới chơi vài lần, là một đứa nhỏ sinh vào ngày rằm.

Sau đó cô Hà ở trường tới thăm, thấy toàn thân tôi bị thương, cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo tôi sau khi khỏi thì lập tức đi học, tuy nói là năm đầu, nhưng để sau này có thể lên được cấp ba, thì vẫn không thể thả lỏng.

Tôi đồng ý, cố gắng thể hiện bản thân là một học sinh giỏi.

Rốt cuộc đến ngày tôi uống canh gà đến buồn nôn, phu nhân Đinh thu dọn đồ đạc cho tôi, vừa sắp xếp vừa nói nửa tháng trước còn là hành lý của Trường Sinh, người bị thương cũng là cậu, lần này đổi thành tôi và cô nàng mập.

Vừa nghĩ tới Trường Sinh, trong lòng tôi nghẹn lại, có cậu ở đây có lẽ sẽ tốt hơn một chút, cậu sẽ che chở tôi.

Xuất viện, theo ý của phu nhân Đinh là bị tiêm nhiều ngày như vậy, tôi và cô nàng mập còn phải ở nhà tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng, chọc cho giám đốc Đinh không ngừng trợn trắng mắt, cuối cùng thỏa hiệp, nghỉ ngơi ba ngày.

Vừa vặn tôi còn nhớ thương căn nhà của nhà họ Nguyên và chiếc xe bus nửa đêm kia, cùng với việc muốn đưa mấy linh hồn trong ấm trúc đỏ của tôi cho Ngụy Yến.

Chủ yếu là vừa nghĩ đến phái đuổi thi kia đã có người theo dõi tôi, nhóm dưỡng cổ này thì tuy nói có lão Miêu và cô nàng mập, nhưng bà tử kia còn sống, có lẽ cũng không an toàn, tôi vẫn phải bắt đầu từ căn bản, có quan hệ tốt với quỷ sai, bất kể là đang thực tập hay là đã thăng chức, lỡ mà tôi chết, bọn họ xem xét quan hệ tốt lại đưa tôi về thì sao?

Nói không chừng, mấy cô ấy câu hồn sớm vài ngày cũng không sao, mà có mấy linh hồn không về âm phủ cũng không phải chuyện lớn gì, lỡ như Ngụy Yến thương tôi, lại cho tôi chết đi sống lại!

Ngẫm lại vẫn nên tạo dựng quan hệ tốt với mấy cô ấy, tuy nói con hàng này rất không đáng tin cậy.

Muốn tìm Ngụy Yến thật ra cũng đơn giản, tôi ăn điểm tâm xong thì tìm lý do đi ra ngoài một chút, dẫn theo cô nàng mập ngồi xe đến một thôn khá nhỏ hẻo lánh, sau đó tìm được miếu đường của bọn họ.

Miếu đường ở đây, không phải là nói chùa chiền của Phật giáo, cũng không phải miếu đường trong câu “miếu đường trên cao, sông nước ngoài xa”(*) của Phạm Trọng Yêm, mà là nói các nơi thuộc sở hữu của âm phủ.

(*) trích trong Nhạc Dương lâu ký của Phạm Trọng Yêm, có thể xem đầy đủ trong Thi viện.

Trong nhà có người thắp hương rằm tháng bảy, hoặc có người hàng năm đến núi Ngũ Nhạc dâng hương đều có thể hỏi người trong này, trên bao hương màu vàng, đều sẽ viết miếu đường nhà mình.

Kỳ thật nói trắng ra, thì chính là sổ hộ khẩu của mi ở âm phủ đấy, phân chia rõ ra trước, miễn cho có lúc lẫn lộn.

Mà phong tục bình thường ở địa phương, thường là sẽ tìm một nơi hẻo lánh, xây một nhà riêng biệt, ở trong có tượng thần, trước cửa trồng cây thông, để người chết ở địa phương có nơi đặt thi thể, nhưng lại rất khác với nghĩa trang.

Tôi đến miếu đường kia, nó đã rất cũ nát rồi, nghĩ có lẽ thời đại này có rất ít người nhớ đến loại địa phương như vậy.

Thắp một nén nhang, tôi quỳ cũng không muốn quỳ, đứng trước mắt tượng thần yên lặng niệm tên Ngụy Yến.

Không bao lâu sau, tên này đã hưng phấn chạy ra, vừa thấy là tôi, lại có chút chán nản, nói: “Chị Uyển Nhu nói với tôi bây giờ không có ai nhớ đến miếu đường, tôi vừa nghe thấy có người gọi tôi, còn tưởng là ai, không ngờ lại là cô!”

“Cho cô!” Tôi lười giải thích với cô ấy, đưa ấm trúc đỏ cho cô ấy: “Bên trong có một cô bé năm sáu tuổi, cô phải để cho cô bé được đầu thai tốt, những người khác thì cô tự xem rồi làm đi!”

Suy nghĩ một chút lại nói với cô nàng mập: “Còn cái của cô đâu?”

“A Hồng ăn rồi!” Cô nàng mập không chút ngượng ngùng, mười phần chính khí nói với tôi: “Cô ta dẫn tôi đến trận địa kia, suýt chút nữa tôi đã bị vây chết, sau đó còn bị linh hồn trong Bách Quỷ đạo kéo đi, để A Hồng ăn cô ta xem như là nhẹ nhàng rồi!”

“Wow! Nhiều thật đấy!” Ngụy Yến dùng quạt dẫn linh hồn bên trong ra, vui vẻ đưa ấm trúc đỏ cho tôi, nói: “Chị Uyểngv Nhu nói quả không sai, chỉ cần cô đồng ý giúp tôi, vậy thành tích của tôi nhất định không tệ!”

Tôi vừa nghe đến chị Uyển Nhu kia thì hơi choáng váng, vẫy vẫy tay với Ngụy Yến, nói: “Tôi muốn đến một chỗ tốt, cô đi chơi với tôi không?”

Tuy nói bây giờ con hàng này tạm thời không có nhiều tác dụng, nhưng cái quạt kia thật sự là Chiêu Hồn phiên, hơn nữa phía sau cô ta còn có một Vương Uyển Nhu cao thâm khó đoán, dẫn cô ta đi mạo hiểm, chẳng khác nào tùy thời có thể thoát ra ngoài!

Nhưng lúc con hàng này đồng ý không chút suy nghĩ, tôi lại cảm thấy có hơi không an toàn.

Lần này, tôi gọi luôn một chiếc xe màu đen từ trong thôn, sau đó đi thẳng đến trước nhà họ Nguyên, tài xế vừa nhận tiền xong thì bỏ chạy.

Nhìn những đôi mắt quái dị trên tất cả thủy tinh của nhà họ Nguyên, tôi vẫn cảm thấy hơi ớn lạnh.

Bảo Ngụy Yến đi vào mở cửa, đây cũng là nguyên nhân tôi dẫn cô ấy tới, một là người khác không nhìn thấy cô ấy cũng coi như là một trợ lực lớn, hai là tên này có thể đi xuyên tường, nếu không được việc thì coi như mở khóa linh tinh.

Ngụy Yến vừa nghe tôi sắp xếp như vậy, rất là mất hứng, may là trên đường đến tôi đã nói cho cô ấy và cô nàng mập một vài chuyện kỳ lạ của nhà họ Nguyên, còn cố ý nhấn mạnh bà tử kia có thể đang ở trong nhà họ Nguyên.

Để cô nàng mập và Ngụy Yến đứng đắn hơn một chút, đừng hi hi ha ha nữa.

Nhưng Ngụy Yến đi vào nửa ngày cũng không thấy cửa mở ra, tôi và cô nàng mập sắp bị ánh mặt trời phơi thành người thịt khô, con hàng kia mới từ trong cửa xuyên ra, nói với tôi: “Tất cả cửa này đều bị dây mây thô chặn lại, làm sao mở được chứ, cô lừa tôi hả!”

Tôi vội tiến lên dùng sức đẩy cửa lớn vài cái, quả nhiên dưới tình huống niệm Đại Lực Kim Cang chú mới có thể đẩy ra một khe nhỏ, từ trong khe có thể thấy dây leo to bằng ngón tay cái đang quấn quanh cửa.

Xem ra đây là trò quỷ của bà tử chết tiệt kia, nói không chừng bà ta đã ở trong đó.

Tôi giữ tư thế đẩy cửa nhìn cô nàng mập, lại nhìn cửa sắt này một chút, nếu như phía trên có chỗ trống thì tốt rồi, đáng tiếc phía trên cũng là một bức tường.

“Phì! Phì!” Âm Long đột nhiên bơi ra theo tay tôi, từ từ bơi vào.

Tôi vội vàng định đưa tay kéo nó, con hàng này bây giờ là mục tiêu bảo vệ trọng yếu, nhưng nó “soạt” một cái rồi đi xuống.

Sau đó nghe thấy bên trong ầm ầm rung chuyển, cô nàng mập vui vẻ nói: “Dây leo bên trong đều là Đằng Cổ (*), bị Âm Long đuổi đi, có thể mở cửa!”

(*) cổ trùng dây mây

Ngụy Yến bán tín bán nghi nhìn tôi hồi lâu, nhìn đến mức chính tôi cũng bắt đầu nghi ngờ có phải Âm Long lợi hại như vậy hay không.

“Tôi phải đi vào nữa hả?” Ngụy Yến sửng sốt nửa ngày, lại ngượng ngùng nói ra câu này.

Tôi cũng đang cân nhắc xem một con rắn không có tay thì mở cửa thế nào, đột nhiên trong đầu có gì đó chợt lóe, lần đầu tiên tôi cùng Nguyên Thần Tịch đến nhà họ Nguyên, ông anh ta mở cửa, chờ chúng tôi đi vào, nhưng ông anh ta lại đứng rất xa cửa!

Đó cũng chính là nói, có lẽ khi đó nhà họ Nguyên đã làm Đằng Cổ, chỉ là chúng tôi không biết mà thôi!

“Két! Két!”

Đang nghĩ, cánh cửa sắt kia đã từ từ mở ra, con hàng Âm Long này vui vẻ nhảy từ trong ra, vòng quanh cổ tôi tranh công.

Tôi chạm vào đầu nó, cảm thấy nó bây giờ giống như một đứa trẻ.

“Đi thôi!” Tôi để balo trước ngực và lấy đồ nghề, nhấc chân đi vào đầu tiên.

Sau khi vào cửa, cố ý nhìn sau cửa một chút, lại không thấy dây mây gì.

“Rõ ràng ban nãy tôi đi vào là có mà!” Vẻ mặt Ngụy Yến ngạc nhiên chỉ vào Âm Long, khó hiểu nói: “Nó sẽ không ăn hết dây mây chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK