Mục lục
Tôi là Nữ Quan Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng! Đúng!” Tôi nghe trưởng thôn nói vậy bèn vội vã gật đầu, nhưng tưởng tượng Tào Quốc Khánh ôm mèo trắng thì lòng luôn cảm giác thấy có gì đó không đúng lắm.

Khi ở cạnh con đường nhỏ, Tào Quốc Khánh nói phải đem con mèo trắng đó đi hầm cách thủy, còn mèo trắng cũng giương móng vuốt với ông ta, sao bọn họ có thể ở chung một chỗ được?

“Em gái này!” Khi tôi đang suy nghĩ, Tào Quốc Khánh mang dép lê, ôm con mèo trắng kia đi tới nói: “Con mèo của cô không tệ đâu, tặng tôi đi!”

“Không được!” Tôi đưa tay ra ôm con mèo trắng kia.

Chuyện hài, tuy nói tôi với nó không thân thiết gì nhưng cũng coi như có linh tính, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì vứt nó ra vẫn có chút tác dụng.

Khi tôi vừa vươn tay ra thì đôi mắt con mèo trắng thoáng hiện lên tia sáng màu lục, rồi nhảy vào lòng Tào Quốc Khánh, quay cái mông mèo sang phía tôi.

“Ha ha!” Tào Quốc Khánh cười to với tôi, vuốt lông mèo bảo: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không hầm nó đâu!”

“Meo!” Con mèo trắng kêu lên một tiếng mềm mại, rúc vào lồng ngực Tào Quốc Khánh, vẫn kiên trì quay cái mông mèo về phía tôi.

“Đi thôi!” Trường Sinh liếc nhìn con mèo trắng kia rồi kéo tay tôi nói: “Xe sắp nổ máy rồi!”

“Nhưng mà!” Tôi vừa quay đầu lại thì thấy những đường vân màu đen lan một nửa ra khắp người Trường Sinh, dù là chưa phải trạng thái hoàn thiện nhưng cánh tay lộ ở bên ngoài của Trường Sinh đã phủ đầy những chiếc vảy màu đen.

Tôi rất luống cuống bèn vội vàng quay đầu nhìn Tào Quốc Khánh, chỉ thấy nụ cười chếnh choáng ngà ngà say của ông ta.

“Đi thôi!” Trường Sinh kéo tay tôi đi, không quay đầu lại mà đi nhanh ra ngoài.

Mãi đến khi lên xe rồi, Trường Sinh mới chậm rãi thu Khiên Hồn dẫn trở về, thở nhẹ một hơi với tôi, nói: “Vừa rồi tôi không thể khống chế được cơ thể của mình.”

“Do Khiên Hồn dẫn này sao?” Tôi vội hỏi.

Trường Sinh gật đầu, nhắm mắt lại rồi đáp: “Nó mất khống chế bay đến, Tào Quốc Khánh có thể khống chế Khiên Hồn dẫn trên người tôi, đến cả Hắc Xà trong cơ thể tôi cũng cuồn cuộn cả lên, rất khó chịu!”

“Tào Quốc Khánh ư?” Đạo trưởng Diêu trầm ngâm một lát, nhìn vào con đường nhỏ trong thôn nói: “Các người có biết ông ta mấy tuổi rồi không?”

Tôi khó hiểu nhìn ông ta, Tào Quốc Khánh nhìn ngoài trông chỉ khoảng độ bốn mươi tuổi, sao còn phải hỏi chứ?

“Bao nhiêu?”  Trường Sinh vừa mở mắt thì nhìn thấy đạo trưởng Diêu trông rất căng thẳng bèn hỏi ngược lại.

“Không biết!” Đạo trưởng Diêu vung cây phất trần lên, trên mặt cũng đầy sự nghi hoặc.

Tôi quẳng cho ông ta một ánh mắt xem thường, ngán ngẩm nhìn ông ta, hỏi cũng như không.

Thấy ánh mắt của tôi, đạo trưởng Diêu trang nghiêm nói: “Trước kia tôi có nghe nói đến người nọ, hình như là do thái sư thúc của Tiêu Ngô nói thì phải, khi ấy, ông ta vừa đến thôn thì Tào Quốc Khánh đã làm một đầu bếp lớn ở đây rồi, khi ấy Tào Quốc Khánh cũng từng ấy tuổi, hơn nữa ấn tượng của thái sư thúc với ông ta rất sâu sắc, khi quay về Ngọc Hoàng cung cũng nhiều lần nhắc tới ông ta.”

“Thái sư thúc của ông vào thôn lúc nào đấy?” Tôi tức giận trừng mắt nhìn đạo trưởng Diêu, châm chọc hỏi.

Viên Sĩ Bình chính là thái sư thúc của đạo trưởng Diêu, trông còn trẻ hơn cả đạo trưởng Diêu nữa, khi nhận Tiểu Ngô chắc khoảng độ đâu đó vài năm trước.

“Hai mươi năm trước, khi ấy Tiểu Ngô mới ba tuổi.” Đạo trưởng Diêu suy tư, nghĩ đi nghĩ lại rồi khẳng định chắc nịch nói.

“Cái gì?” Đầu tôi như sắp nổ tung, hơn hai mươi năm trước Tào Quốc Khánh đã ở tuổi này rồi á?

Đạo trưởng Diêu nặng nề gật đầu nói: “Ban đầu bần đạo còn chưa nhớ ra, vừa rồi nghe hai người nói tôi mới sực nhớ. Nghĩ tới năm ấy thái sư thúc có nhắc tới người nọ vài lần, hơn nữa còn cố ý nhấn mạnh độ tuổi của ông ta, nhưng khi ấy chúng ta không để ý.”

“Có muốn trở về nhìn kỹ lại không?” Tôi vội kéo tay Trường Sinh lại, cẩn thận hỏi.

Trường Sinh nhanh chóng cản tôi lại, nói với tài xế: “Quay về Hoài Hóa, đó không phải là người mà chúng ta có thể chọc được!”

“Được rồi!” Ngẫm nghĩ lại, từ đầu tới cuối, nếu không phải người ta cố tình bại lộ thì tôi cũng không nhận thấy có gì khác lạ.

Tôi bỗng nhiên nhớ đến quả thông rơi xuống đầu tôi với Trường Sinh vào đêm đó, sau khi Tào Quốc Khánh mời chúng tôi vào ăn cơm thì nó mới rớt xuống, khi ấy tôi bất chợt cảm thấy rất ớn lạnh.

Nếu ông ta muốn xuống tay với chúng tôi thì cả tôi và Trường sinh đều sẽ chết, ngay đến cả xương cốt cũng không lưu lại, may mắn thay ông ta không có ý đó.

“Không ngờ rằng nơi đây vẫn có thế ngoại cao nhân!” Đạo trưởng Diêu liếc mắt nhìn tôi châm chọc nói.

Tôi lập tức nổi cáu  ông ta đang bảo hôm qua tôi làm khó ông ta khi ông ta khoe khoang, khi tôi đang muốn khịa lại thì Trường Sinh vội vàng kéo tay tôi ngồi xuống rồi bảo: “Nghỉ ngơi một chút đi!”

“Hừ!” Tôi hừ lạnh rồi mới miễn cưỡng leo lên phía sau xe bánh mì.

Bọn họ đi thẳng một mạch đến Hoài Hóa, tôi bị Trường Sinh đánh thức, đích đến là nhà giám đốc Đinh, giám đốc Đinh còn đang sắp xếp người sửa chữa căn nhà ở vịnh Du Thụ.

Tôi nghĩ đến cái nóc nhà bị thủng một lỗ lớn, trông cũng không phải ngày một ngày hai là sửa xong nên tôi cứ yên tâm thỏa mái ở nhờ nhà giám đốc Đinh.

Đạo trưởng Diêu thì trở về Ngọc Hoàng cung báo lại chuyện lần này, quan trọng là phải báo lại chuyện của Điền Đại Thu và Tào Quốc Khánh lên trên, ông ta còn đặc biệt dặn dò chúng tôi không được nói chuyện của Tào Quốc Khánh cho người khác biết.

Tuy tôi không biết ông ta có ý gì nhưng Tào Quốc Khánh có thể sống yên ổn trong thôn suốt mấy chục năm mà không ai nhận ra điều bất thường thì chắc chắn Tào Quốc Khánh đã làm gì đó với người dân trong thôn, mà những chuyện đó chúng ta tạm thời đừng nhúng tay vào tốt hơn.

Ăn cơm chiều xong thì trời vừa tối, phu nhân Đinh sắp xếp tôi và Trường Sinh ở sát vách, nhưng tôi không quen đi ngủ sớm.

Vừa bước vào phòng tôi liền thả Ngụy Yến ra, sợ người đẹp không nhận thức mình là quỷ này lại phàn nàn về sự ngột ngạt này nọ trong vảy Âm Long.

Nhưng khi vừa được thả ra, thì Ngụy Yến trông rất hoảng hốt, kéo tay tôi nói: “Hình như tôi vẫn luôn nghe thấy có người gọi mình, một câu lại một câu không hề ngừng nghỉ!”

Tôi chợt nhớ lại cảm giác khi vừa nhìn thấy cái quan tài đá bèn vội vàng hỏi cô ấy: “Có phải là có cảm giác cực kỳ thân quen không?”

“Không phải!” Ngụy Yến bĩu môi đáp, lắc đầu nói: “Có người gọi tôi không sai nhưng lại không nghe rõ đó là ai, thật là phiền mà!”

Tôi không gặng hỏi nửa, linh thể có thể nghe được rất nhiều thứ, nghe nói rằng nếu tu luyện công đức thành công thì có thể thăng thiên, nghe thấy âm thanh của miền cực lạc, mà khi làm nhiều việc ác thì hình như có thể nghe thấy tiếng Diêm Vương chỉ đích danh.

Trường Sinh ngồi ở trên giường, liếc mắt về phía Ngụy Yến nói: “Cô có thể nhận ra âm thanh từ đâu truyền tới không?”

“Cái này thì được nha!” Ngụy Yến buồn bực gật đầu nói.

Tôi thấy cô ấy như thế nhìn chợt nghĩ đến chuyện Đinh Thiệu Liên gặp phải khi trước, lòng tôi bỗng nhẹ hơn nhiều, ít nhất là nó không liên quan sâu xa đến chuyện tôi nhìn thấy quan tài đá kia.

Đây rất có thể là do trong nhà tiến hành chiêu thức gọi hồn nên Ngụy Yến mới có thể nghe thấy, nhưng từ lời của cô ấy thì trong nhà cô ấy chỉ có một mình cha dượng nhưng lại luôn tơ tưởng về tiền bồi thường sau cái chết của cô ấy, vậy thì sao có thể tiến hành nghi thức gọi hồn người chết chứ?

Lẽ nào Ngụy Yến còn chưa chết?

Nghĩ đến khả năng đó, tôi suýt nữa nhảy dựng lên, há hốc mồm chả biết nên nói gì mới đúng.

“Cô ấy chết rồi!” Trường Sinh thấy tôi như thế bèn vội đi tới kéo tôi lại, nói với tôi nghi ngờ của mình: “Có thể là có người thi triển thuật gọi hồn, chắc là muốn hỏi mật khẩu ngân hàng của cô ấy rồi!”

“Tôi không cho ông ta tiền đâu!” Ngụy Yến trầm mặt xuống, khinh thường nói: “ Mẹ tôi cũng đã cho ông ta không biết bao nhiêu tiền thế mà ông ta lại còn tơ tưởng đến tiền của tôi, thật là quá đáng mà!”

Tôi thật sự rất muốn nói với cô ấy rằng có người gọi hồn cũng như không mà thôi, có rất nhiều người chết rồi thì chẳng một ai nhớ tới, người có tiền ít nhất là chết rồi vẫn có người nhớ thương.

“Hở?” Ngụy Yến sắc mặt tối sầm lại, nhìn tôi rồi nói: “Giọng nói bỗng nhiên trở nên to hơn nhiều.”

Linh thể của Ngụy Yến chớp lên mãnh liệt, sau đó Ngụy Yến không khống chế được mà bay về phía cửa trước.

“!” Tôi vội tung ra một ấn định thân về phía cô ấy, giữ chặt cô ấy lại nói: “Cô mau ôm chặt tôi!”

Tôi còn chưa từng nghe nói đến trường hợp này đâu, một linh thể bỗng nhiên mất khống chế bay ra ngoài.

“Không được, tôi phải đi!” Gương mặt quỷ của Ngụy Yến vốn đã trắng bệch nay còn trắng hơn, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi nói: “Tôi sợ quá, tôi không đi cứ như làm sai việc gì đó ấy, trước kia tan học rồi mà không về nhà cũng có cảm giác đó. Tôi phải đi rồi, cô buông tôi ra trước đi!”

Tôi nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô ấy bèn vội vàng nắm chặt cổ tay cô ấy, nhưng lúc này, vẻ mặt cô ấy lại giống như trong nhà đang xảy ra hỏa hoạn vậy, hai tay cô ấy vặn vẹo, trên mặt đầy vẻ bất an nói: “Tôi bắt buộc phải đi, có chuyện rất quan trọng đang kêu gọi tôi, mau buông tôi ra đi!”

“Cô có nghe ra ai đang gọi không?” tôi vội tung thêm một cái ấn định hồn nữa để cố định cơ thể cô ấy, quát to: “Bây giờ cô đã chết rồi, trừ phi có người đang dùng pháp thuật để gọi hồn của cô nếu không cô sẽ không nghe thấy bất kỳ ai gọi mình cả!”

“Đó là ai?” Ngụy Yến thắc mắc, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ lo lắng: “ Nhưng giọng nói trong đấy nói với tôi là nếu không đi qua thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, hình như người gọi tôi là người mà tôi rất sợ.”

“Người mà cô rất sợ ư?” Trường Sinh trầm mặt, nhìn về phía tôi hỏi: “Quỷ sợ ai gọi mình?”

“Hắc Bạch vô thường?” Tôi yếu ớt trả lời.

“Không phải!” Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn tôi, hai sợi dây màu đen bay ra từ hai tay cậu, trói chặt người Ngụy Yến lại: “Cô thả cô ấy đi đi, chúng ta đi theo đằng sau, nếu có chuyện thì cũng kịp xử lý.”

“Đúng vậy! Hai người có thể đi theo tôi, mau thả tôi ra đi mà, tôi phải đi thật đó!” Ngụy Yến hối hả như thể kiến đang bò trên chảo nóng.

Tôi thấy cô ấy như vậy trong lòng cũng đầy sự nghi ngờ, đành phải giải trừ ấn định hồn, thả lỏng cổ tay cô ấy.

“Đi đây!” Tay tôi vừa mới buông lỏng thì linh thể của Ngụy Yến đã phá cửa xông ra ngoài, cả câu “đi rồi” kia tới ngoài cửa rồi mới nói vọng lại.

“Đuổi theo!” Tôi nhanh chóng kéo tay Trường Sinh chạy ra ngoài.

Tôi thật sự muốn xem có thứ gì gọi hồn mà đến cả quý cũng khiếp sợ, tôi còn muốn học nó nữa kìa.

Cho dù là gọi hồn cũng chỉ khiến linh thể cảm giác có ai đó đang kêu gọi mình mà thôi, nếu linh thể không muốn thì thuật gọi hồn cũng không miễn cưỡng được.

Nhưng mà, những linh thể bình thường sau khi qua đời vẫn lang thang khắp nơi, không có mục đích rõ ràng nào cả nên chỉ cần được gọi thì nhất định sẽ bay qua, nhưng dạng gọi hồn nếu như không qua thì sẽ có chuyện na ná với Ngụy Yến thì tôi còn chưa gặp qua.

Có Khiên Hồn dẫn của Trường Sinh dẫn đường, dọc đường đi, tôi và Trường Sinh đuổi theo với tốc độ tối đa.

Nhưng càng chạy thì lại càng chạy tới chỗ đông người xe qua lại, Ngụy Yến di chuyển nhanh hơn. Trường Sinh kéo tôi chạy thẳng một đường như ma đuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK