Mục lục
Tôi là Nữ Quan Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Nguyên Thần Tịch nhẹ nhàng giống như chẳng sao cả nhưng anh ta vừa dứt lời tôi đã cảm thấy lòng mình chua xót, thứ anh ta mất đi thực sự quá nhiều rồi.

Lúc này Trường Sinh vỗ vai Nguyên Thần Tịch, cậu bất lực nhìn tôi: “Bây giờ hối hận thì quan tài đá cũng bị hủy rồi, nếu không chúng ta lại vào trong quan tài đá thêm một khoảng thời gian nữa.”

“Rốt cuộc thì vảy rồng là cái gì?” Tôi nhìn sư công rồi hỏi.

Đến cả nàng mập cũng quay đầu đi, sắc mặt cực kỳ khó coi, cô ấy mở miệng như muốn giải thích với tôi nhưng lại bị sư thúc trợn mắt nhìn.

Tôi không nghĩ tới mấy người họ đều biết vảy rồng là cái gì nhưng lại cố chấp không nói cho tôi, tôi chỉ đành nhìn Vương Uyển Nhu: “Chị Uyển Nhu, chị nói cho tôi biết đi?”

Vương Uyển Nhu làm quỷ sai ngàn năm, không có gì là chưa từng nhìn thấy, cô ấy cũng sẽ không phải loại người cho rằng con gái phải sợ cái này sợ cái kia.

Vương Uyển Nhu lại bất lực lắc đầu, đưa hai tay lên nói với tôi: “Tôi cũng muốn biết vảy rồng là cái gì lắm.”

“Mọi người thích nói thì nói, không thích nói thì thôi!” Tôi nhìn những người đang chống đối mình này, nhấc chân trực tiếp đi ra ngoài: “Tôi đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi, từ nay về sau sẽ làm một cô gái ngoan, ngày ngày đi học tan học, nỗ lực thi vào trường đại học tốt, đến công ty của giám đốc Đinh làm việc. Vảy rồng, phù văn mấy chuyện này các người đi mà làm! Dù sao thì từ trước đến nay mấy người cũng không nghĩ đến chuyện nói sự thật với tôi!”

Nói thật lòng tôi thực sự giận lắm đấy, từ lúc bắt đầu sư phụ đã giấu giếm thân thế của tôi, sau đó giấu tôi chuyện bọn họ đang làm, sau đó đến vảy rồng là gì cũng không nói cho tôi biết.

Từ trước đến nay đều xem tôi như đứa trẻ!

Ban đầu tôi còn cho rằng tôi ra ngoài thì bên trong nhiều người như thế, kiểu gì cũng có một người kéo tôi lại.

Nhưng kỳ lạ là người trong đó không có một ai lên tiếng níu giữ tôi, tôi bực bội, mấy lần định dừng lại rồi quay về nhưng vẫn nhịn xuống được, tôi dứt khoát đi tắm rồi lại vụng trộm gọi Âm Long với Lệ cổ ra điều tra cho tôi.

Tôi rẽ vào một góc, khi không nhìn thấy những người trong phòng nữa, lúc này tôi mới dừng lại gọi Lệ cổ.

Trong lòng cảm nhận được sự trả lời đắc ý của Lệ cổ, sau đó tôi nghe thấy sư công trầm giọng: “Các người thực sự không nói cho nhóc Dương biết à?”

Giọng nói nghe giống như văng vẳng bên tai vậy, tôi vội vàng nhìn ngó xung quanh, xác định thực sự ngoài bức tường ra cũng chỉ còn lại một mình tôi, tôi mới thò đầu muốn nhìn vào trong phòng nhưng không có mặt mũi đâu mà làm thế.

Sau đó tôi lại thấy giọng nói không biết phải làm sao của Trường Sinh: “Cô ấy vẫn không nên biết thì hơn, nếu không…”

“Nếu không cô ấy cũng không dám thân cận với cậu nữa!” Nguyên Thần Tịch cười trên nỗi đau của người khác.

Lúc này tôi đã phát hiện ra tôi nghe được giọng nói của tất cả mọi người trong phòng, mà Lệ cổ trong lòng càng lúc càng đắc ý, tôi có cảm giác vị đại thần này sau khi biến thành bướm đêm, kỹ thuật bay không thay đổi bao nhiêu nhưng bản lĩnh nghe lén lại lên trình rồi?

Trong lòng tôi căng thẳng, nhắm mắt toàn tâm cảm ứng Lệ cổ, chỉ đợi có người nói xem vảy rồng là gì, tôi phải nghe cho rõ mới được.

Bả vai bị vỗ mạnh một cái, tôi giật mình suýt nửa hét ra tiếng, Lệ cổ trong lòng cũng bị dọa rồi.

Tôi vội quay đầu nhìn lại thì thấy phía sau lưng tôi vậy mà lại là một thanh niên mặc đồng phục cảnh sát, hơn nữa nhìn rất quen mắt, chỉ là tôi không nhớ ra được là ai thôi.

“Trương Dương?” Người thanh niên kia cười, nói với tôi: “Tôi là đội trưởng Triển của đội cảnh sát hình sự, trước đây may mắn được Trương tiểu tiên sinh giúp đỡ, bây giờ có chút chuyện muốn gặp cô tìm hiểu một chút.”

Tôi nghi hoặc nhìn đội trưởng Triển, lòng thầm nghĩ không phải là anh ta gặp phải chuyện gì rồi đó chứ?

Thấy anh ta lấy vài tấm ảnh ra rồi nói: “Nhà họ Lư sập rồi hơn nữa toàn bộ những người liên quan đến nhà họ Lư đều mất tích không thấy đâu nữa, mà cái ngày nhà họ Lư sập ấy, có người thấy Trương tiểu tiên sinh, La tiên sinh với thầy Đinh đã đến nhà họ, không biết có chuyện này hay không?”

“Có!” Tôi nghiêm túc gật đầu, chỉ phòng khách bên ngoài: “Vừa hay sư thúc tôi với Trường Sinh đang ở đó, tôi gọi hai người họ cùng ra để anh tìm hiểu.”

Nói thì nói vậy nhưng trong lòng tôi vẫn không thoải mái, tôi đang nghe bí mật về vảy rồng đây, tên này đến làm gián đoạn mất rồi.

Nhưng đội trưởng Triển lại nhướng mày: “Còn có trong thành phố Hoài Hóa và trên đường cao tốc có khiếu nại về việc vượt tốc độ và vi phạm quy định giao thông, không biết có phải là Trương tiểu tiên sinh không?”

Tôi nghe xong cũng hoang mang lắm, hoàn toàn không nhớ ra còn có những chuyện này nữa sao?

Đội trưởng Triển lại chớp mắt với tôi, nói tiếp: “Ngọc Hoàng cung vừa mới phái người đến đội cảnh sát hình sự, nói đạo trưởng Diêu sau khi vào phòng với Trương tiểu tiên sinh vậy mà lại bị yêu nghiệt nuốt mất, còn có trong phòng của ông ấy cũng phát hiện ra một cái lỗ lớn. Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, Trương tiểu tiên sinh không cần dùng mấy lời yêu ma đến để lừa cảnh sát chúng tôi!”

Tôi nghe xong đã có cảm giác không đúng, nếu như vị đội trưởng Triển này bởi vì chuyện của nhà họ Lư mới đến tìm tôi, tôi còn có thể hiểu được nhưng đây lại vừa nói chuyện người nhà họ Lư bị mất tích, vừa hỏi đến đơn phạt vượt tốc độ của cảnh sát giao thông, lại còn có những chuyện linh dị trong nhân dân, xử lý chuyện người mất tích, rõ ràng là mục đích đội trưởng Triển đến tìm tôi không hề đơn thuần.

Nhìn vào bên trong, lại nhìn một mình đội trưởng Triển, lòng tôi trầm xuống, tôi cười với anh ta: “Đều là bạn cũ cả, đến phòng khách ngồi một lát đi.”

Đội trưởng Triển vậy mà lại gật đầu giống như nói chuyện cùng một tên nghi phạm không có gì là không ổn.

Vừa đến phòng khác đã thấy giám đốc Đinh với bà Đinh vô cùng thoải mái pha trà, thấy tôi với đội trưởng Triển bước vào, hai vị này còn tự nhiên rót cho chúng tôi hai chén, sau đó bọn họ bưng điểm tâm và phần nước trà còn lại đi, chỉ để lại cho chúng tôi hai chén trà.

Thực sự chỉ để lại hai chén trà trên bàn trà thôi đấy, giám đốc Đinh rõ ràng là mang đi bốn, năm khối điểm tâm nhưng không để lại cho tôi một khối nào.

Tôi cảm thấy lâu lắm rồi mình chưa ăn gì, thấy giám đốc Đinh mang đồ đi chỉ đành thở dài một hơi, hai vị này bắt đầu trách chúng tôi không nói cho họ chúng tôi làm gì nhưng lại ngại không nói thẳng ra nên mới dùng chút trò vặt này để chiến tranh lạnh với chúng tôi.

Đội trưởng Triển nghi hoặc nhìn hai người họ mang đống đồ đi, mở miệng định chào hỏi nhưng lại sửng sốt không biết phải làm sao mới tốt.

“Ngồi đi.” Tôi buồn cười nhìn trên bàn còn vỏn vẹn hai chén trà, cười nhẹ: “Tôi thừa nhận những chuyện kia đều do tôi làm, không biết đội trưởng Triển muốn xử lý thế nào? Nếu như là muốn phạt tiền tôi nghĩ sư thúc tôi sẽ vui vẻ nộp phạt.”

Sắc mặt đội trưởng Triển sầm  lại, sau khi uống một ngụm trà, anh ta nhìn chằm chằm tôi: “Mạng người trong mắt Trương tiểu tiên sinh đây không đáng tiền thế sao?”

“Không phải mạng người không đáng tiền, mà những kẻ đó không thể xưng là con người!” Tôi bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó trầm giọng: “Chắc là đội trưởng Triển cũng hiểu một vài chuyện rồi, nếu không anh sẽ không một mình đến tìm tôi chứ không phải tìm sư thúc tôi!”

Đội trưởng Triển cười ha hả, chỉ mặt mình: “Thầy Đinh mấy năm nay đều bận rộn nhiều chuyện, luôn không tìm thấy người ở Hoài Hóa, khoảng thời gian trước chuyện nhà họ Lư ồn ào khắp thành phố, tổng giám đốc Lư thả ra tiếng gió nói giám đốc Đinh không giúp đỡ chính là vì hiện tại anh ta nhiều tiền hơn giám đốc Đinh nên giám đốc Đinh đố kỵ, đến nói khích thầy Đinh nên thầy Đinh mới không ra tay.”

Tôi nghe xong cũng thấy buồn cười, sư thúc nào có không muốn ra tay, có lẽ đến cả mấy lời tổng giám đốc Lư thả ra ông ấy cũng chẳng nghe được thấy, khoảng thời gian này ông ấy vẫn luôn nghĩ cách làm sao mới đào được tôi ra khỏi quan tài đá đây.

Đến cả chuyện nhà họ Lư ông ấy cũng nghe giám đốc Đinh kể lại, nguồn cơn sự việc cũng không biết rõ, sao có thể nghe thấy lời của tổng giám đốc Lư chứ.

Đội trưởng Triển mặc kệ tôi nghĩ gì, anh ta bưng chén trà lên uống: “Gần đây Hoài Hóa xảy ra rất nhiều chuyện quái dị, tôi nghĩ chắc Trương tiểu tiên sinh cũng nghe rồi. Những người còn đang nằm trong bệnh viện đó nhưng chết đều chết theo kiểu quái dị thì không nói, ngay đến cả thi thể cũng không thấy đâu nữa. Gần đây cục trưởng Cao cực kỳ phiền não với chuyện này, trong bệnh viện không tìm được người, người nhà của những người kia cứ từng người một đến báo cảnh sát.”

Tôi vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, xảy ra loại chuyện này không báo cảnh sát mới là lạ, thi thể trong tường nhà tổng giám đốc Lư cũng không chỉ có vài cỗ đơn giản.

Mà cái vị đội trưởng Triển này đã biết chuyện ở nhà họ Lư, chắc là cũng đào được không ít đồ từ trong tường ra đâu nhỉ.

Quả nhiên anh ta đã chuyển chủ đề: “Vốn dĩ nghe nói hai ngày trước cô phô trương tặng cho Ngọc Hoàng cung một tờ chi phiếu, cục trưởng Cao cũng rất vui mừng, cho rằng có thể tìm cô giúp đỡ nhưng không ngờ tới cô đây lại lập tức gây ra nhiều chuyện như thế.”

“Kết quả ông ấy không vui?” Tôi buồn cười nhướng mày với đội trưởng Triển, tôi làm những chuyện ấy cũng chỉ trong có hai ngày. Bây giờ đội trưởng Triển mới tìm đến đây, bọn họ không đào được một khoản ngon, ai tin chứ?

“Chuyện thi thể bị mất kia chúng tôi tìm được rồi!” Đội trưởng Triển nhìn tôi bằng vẻ khó chịu, anh ta nhíu chặt mày: “Chính là ở trong nhà họ Lư đã sập xuống đó!”

Tôi gật đầu, không có thái độ gì, bên cạnh cầu Tam Nhãn cũng có không ít người thấy chúng tôi từ nhà họ Lư đi ra, tôi căn bản chẳng cần giải thích, chuyện này mọi người đều biết là do chúng tôi làm.

Chỉ là nhà họ Lư bên đó vốn không có tiếng tăm gì, mà sư thúc tôi theo sau sư công cũng có chút danh tiếng, lại thêm mấy năm nay tiếp quản không ít vụ làm ăn từ phía giám đốc Đinh, người trong Hoài Hóa biết ông ấy cũng không ít, họ biết chúng tôi làm cái gì, càng huống chi ngày đó chúng tôi còn có hai nhân vật vừa nhìn đã biết thuộc cấp đại sư là sư công với lão Miêu nữa, vì thế những người ở cầu Tam Nhãn kia chắc chắn biết chúng tôi trừ hại cho dân!

Đội trưởng Triển thấy tôi vẫn kiệm lời như cũ, có chút khó xử nhấc chén trà rồi cẩn thận nhìn tôi: “Trương tiểu tiên sinh ngày đó có phát hiện ra thứ gì kỳ quái ở nhà họ Lư không?”

Tôi lắc đầu, thầm nghĩ: Nếu nói đến kỳ quái thì hình như nhà họ Lư chẳng có gì bình thường cả.

“Chúng tôi kéo những thi thể kia về cục cảnh sát rồi.” Đội trưởng Triển lại mở miệng nhưng hai mắt vẫn nhìn tôi chăm chú, giống như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt tôi ấy.

Nhưng tôi không cho rằng kéo những thi thể kia về cục cảnh sát thì có gì không ổn. Rận mu trong những thi thể ấy đều bị chúng tôi diệt hết rồi, bọn họ có thể kéo về để an táng cũng không tệ nhỉ?

Đội trưởng Triển thấy sắc mặt tôi vẫn bình thường, bất lực đặt mạnh chén trà trên tay xuống bàn: “Trương tiểu tiên sinh quả nhiên có phong phạm của thầy Hắc!”

“Có chuyện gì thì đội trưởng Triển cứ nói thẳng, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp!” Tôi cũng đặt chén trà trong tay xuống, nhìn đội trưởng Triển cười: “Sư phụ tôi đã chết rồi, tôi thực sự không giống ông ấy!”

Đội trưởng Triển gật đầu kiểu như có cũng được mà không có cũng được, sắc mặt khó xử: “Những thi thể kia sau khi đến cục cảnh sát thì trong cục lại không an ổn nữa.”

“Làm sao cơ?” Trong lòng tôi thầm nghĩ trong những thi thể kia không có linh thể nữa mà nhỉ? Sao lại có thể làm cục cảnh sát không yên ổn?

Hơn nữa dù cho linh thể còn đó cũng không dám tìm đến cục cảnh sát chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK