Mục lục
Tôi là Nữ Quan Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nhận lấy miếng ngọc bội màu xám từ trong tay Chu Lượng, khi cầm lấy đã không còn chút độ ấm nào, ngược lại còn có cảm giác sởn gai ốc.

“Sau khi tôi trở về vào ngày hôm đó, tôi đã bị sốt cả đêm và mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Tất cả đều là … tất cả đều là…” Chu Lượng lại bắt đầu lên cơn sốt khi nói, nghiến răng nói: “Tất cả đều là loại giấc mơ đó, trong giấc mơ cứ luôn có người cười to ha ha với tôi, ngực nóng như lửa đốt, sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì phát hiện miếng ngọc bội đã thành như thế này!”

“Không có chuyện gì là tốt rồi” Tôi xoa xoa ngọc bội trong tay, đoán người cười to với Chu Lượng có lẽ chính là tượng Phật đã được khai quang trên ngọc bội, liền nói với cậu ta: “Ngọc này hiện tại đã không có tác dụng rồi, cậu để nó ở chỗ tôi đi”

“Ừ!” Chu Lượng gật đầu, chỉ vào ngọc bội nói: “Thật ra tôi cũng đoán được, nhưng tôi từ nhỏ đã quen đeo, không muốn để nó rời khỏi người! “

“Con mẹ nó” Chu Tiêu đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng lên, nhấc chân hướng đi phía sân sau: “Người nhà họ Lư cũng quá bất cẩn rồi, còn có ý định đánh lên người con trai tôi”

Tôi nhìn Chu Tiêu, ông ta nãy vừa cười con trai mình có thể được một phú bà giàu có nhìn trúng, nhưng bây giờ ông ta lại tức giận vì con trai của mình.

“Bố” Chu Lượng vẫn ngồi bất động, hướng ông Chu quát to một tiếng: “Trước kia con không nói là bởi vì chúng ta không xác định được hắn còn có thủ đoạn gì khác nữa không, cho nên mới đợi Trương Dương trở về mới nói!”

“À” Không ngờ Chu Lượng lại coi trọng tôi như vậy, tôi thận trọng cất miếng ngọc bội vào trong ba lô, nói với cậu ta: “Có lẽ tôi cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra với bà Lư, mấy con búp bê cỏ đó tôi không rõ lắm,  bà ta đút thức ăn cho mấy con búp bê cỏ đó lại làm cậu gặp ác mộng, phương pháp thi thuật này tôi chưa gặp bao giờ”

“Vậy thì cứ đợi đi!” Chu Tiêu lập tức ngồi xuống, vừa nghe thấy tôi nói chưa từng nghe qua thủ đoạn của người kìa, liền nhìn tôi nói: “Vậy chúng ta hôm nay cùng bọn họ gây xích mích như vậy, liệu sau này tôi với Chu Lượng còn có thể sống ở đây không?”

“Còn bà Chu thì sao?” Không ngờ Chu Tiêu lại đưa ra yêu cầu đột ngột như vậy, trọng điểm là căn nhà này còn chưa phải của tôi!

“Bố!” Chu Lượng mặt đỏ lên, quát một tiếng với Chu Tiêu.

Chu Tiêu liếc cậu ta một cái nói: “Dù sao mẹ con cùng bà nội con đi Hồng Kông, đoán chừng không đi đến một tháng cũng không thể quay lại, chúng ta ở chỗ này chờ đợi Dương Dương giải quyết chuyện này xong rồi quay về không phải an toàn hơn sao”

Tôi bất đắc dĩ nhìn người làm ăn như Chu Tiêu, đang băn khoăn không biết có nên gật đầu hay không, liền nghe sư thúc tôi cười lạnh nói: “Tiền thuê ở nhà họ Đinh chúng tôi đắt lắm, không biết tổng giám đốc Chu có đóng nổi không “

“Đinh tiên sinh”  trên mặt Chu Tiêu tràn đầy vẻ vui mừng, vội vàng chạy tới vỗ vỗ vai sư thúc tôi nói: “Cho dù có đắt cỡ nào tôi cũng phải ở”

“Trương Dương!” Chu Lượng kinh ngạc nhìn về phía sau lưng sư thúc, sau đó quay đầu nhìn tôi nói: “Rốt cuộc ai là?”

Tôi nhìn theo ánh mắt của Chu Lượng mà nhìn lại phía sau, một cô gái nhìn giống tôi đến bảy tám phần đang đứng bên cạnh Trường Sinh, nheo mắt nhìn tôi cười nhẹ, sư thúc có vẻ quen biết với cô ấy, nhìn hai người rất thân thiết.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Chu Tiêu lúc này cũng nhìn thấy người phía sau, kinh ngạc lui về phía sau hai bước, nhìn tôi cùng cố gái đó nói: “Hai người các cô ai là Trương Dương vậy!”

“Giám đốc Chu mới có mấy năm mà đã không nhận ra tôi rồi sao?” Cô gái kia cười khẽ tiến lên, hướng giám đốc Chu bĩu môi nói.

Khi tôi nghe thấy giọng nói của cô gái đó gần như giống hệt với tôi, trong lòng tôi cảm thấy có chút.

Lộp bộp, này không phải là từ trong quan tài chui ra chứ?

“Cái đó…cái đó…” Chu Tiêu bị nhìn nên lùi lại hai bước, liếc nhìn tôi rồi lại nhìn cô gái đó, đỏ mặt không nói gì.

“Cậu đùa cái gì vậy” Tôi nhìn Trường Sinh vẫn mím môi đi theo phía sau, tôi tiến lên giữ cậu nói: “Cậu cùng sư thúc đi ra ngoài cả nửa ngày trời lại mang thứ đồ vật gì về vậy?”

“Cái gì mà gọi là đồ vật” Cô gái kia lập tức không đồng ý, thay đổi giọng lớn tiếng hét tôi: “Trương Dương, cô vậy là không đúng rồi, tôi chính là người vừa lập công lớn, người bình thường học theo thói độc đoán giống cô, nhưng lại học không được.”

Nghe giọng nói đấy tôi chỉ cảm thấy quen quen, nhìn ánh mắt đắc ý của cô gái đối diện, tôi buồn cười hướng sư thúc nói: “Sao sư thúc nghĩ ra cách này vậy?” 

“Lát nữa sư thúc sẽ nói cho con biết!” Sư thúc vẫy tay ra hiệu với cô gái đó, bưng cho cô ấy một cốc nước và hoa quả, phục vụ cô ấy như một vị Phật gia.

Trường Sinh thấy bọn họ đã ngồi xuống, thì bước đến gần tôi nói: “Vừa rồi tôi và Đinh tiên sinh nhìn thấy ba người nhà họ Lư ở cửa, đều rất tà môn”

Tôi vội vàng kéo cậu lại, chỉ vào Chu Lượng và lặp lại những gì họ vừa nói lúc nãy, còn nhận mạnh trọng điểm rằng âm rận vẫn có thể sống sau khi cổ mẫu chết và chuyện ba con búp bê cỏ kỳ quái đó.

Tôi nghĩ rằng với kiến ​​​​thức của Trường Sinh và sư thúc, hẳn là có thể biết cái gì đó?

Nhưng họ chỉ lắc đầu, cuối cùng tôi đưa miếng ngọc bội cho sư thúc xem nhưng vẫn không có kết quả gì, chỉ có thể để bố con nhà họ Chu ở lại sau nhà họ Đinh, đợi mai quản lý Lư đến cửa tìm thì tìm hiểu cụ thể một chút.

Bố con nhà họ Chu vừa chết, cô gái trông gần giống tôi đến bảy tám phẩn ngay lập tức nhảy đến trước mặt tôi hỏi: “Có giống không? có giống nhau không?”

Tôi nhìn cô ấy sống động như vậy, cô ấy thực sự không giống tôi, vì vậy tôi thành thật lắc đầu.

“Mấy ngày nay Trương Dương chạy bên ngoài, còn Ngụy Yến giả bộ ở nhà trốn không đi ra ngoài, sau đó tìm cơ hội không cẩn thận gặp được quản lý Lư, nhớ kỹ khi gặp mặt thì giật mình rồi chạy đi ngay’’ Sư Thúc cười híp cả mắt nói với chúng tôi: “Cho dù quản lý Lư không tìm tới cửa, sư thúc cũng phải tìm người để làm việc đó”

Nhìn bộ dạng xấu xa của sư thúc, thì biết ông ấy lại chuẩn bị câu cá, chỉ là tại sao lại lấy tôi ra làm mồi nhử chứ?

“Tướng mạo của con không có thay đổi gì cả, giống như lúc trước chúng ta cố ý hóa trang cho giống con vậy, làm người khác nhận ra, nhìn rất là giả.” Sư thúc mặt tươi như hoa nói, mở tay ra hướng tôi nói: “Nếu như có người có bảy tám phần giống lại trốn trốn tránh tránh, hơn nữa còn bị thương nặng không có pháp lực gì, con nói xem như vậy có phải rất giống người vừa được cứu ra từ động cổ không.”

“Sư thúc còn không có cứu bọn con” Tôi liếc sư thúc, không biết trong đầu ông ấy đang nghĩ cái gì.

“Ông ấy cho nổ tan Cổ Lâm!” Trường Sinh nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh nói.

Ngụy Yến úp mặt vào mặt tôi, vui vẻ cười nói: “Làm như vậy sẽ không ai biết tôi còn sống, mọi người đều cho rằng chỉ có một mình cô bị Đinh Lương nổ đưa ra, thậm chí còn cố ý tìm một đồ giả để bảo vệ cô.”

Tôi thực sự bị thuyết phục bởi logic của những người này, ngay cả khi những người phía trên Viên Uy muốn tôi chết, mà sư thúc cũng rất hiếm khi trắng trợn công khai người được cứu với thiên hạ.

“Mấy ngày nay không cần dùng thuật pháp, đốt bùa chú là được rồi” Sư thúc nghĩ đến đây, lại giao phó: “Trường Sinh cũng không thể ở chung với con nữa, Vương Uyển Nhu đã dùng ma cọp vồ thu hồi lại hổ trành, hình như bị thương rất nặng, nên muốn Trường Sinh qua giúp đỡ, lão bất tử hiện tại đang nuôi tiểu quỷ để đi tìm quan tài đá rơi xuống, đoán tầm mấy ngày nữa là có kết quả.”

“Dùng quỷ để tìm?” Tôi vừa nghe liền sửng sốt, chuyện này sao lại không giống với dự liệu của tôi thế nhỉ.

Trường Sinh liếc nhìn tôi, xấu hổ nói: “Tôi giúp những tiểu quỷ đó dùng giấy tạo lại thân thể, sau đó tôi và Tiểu Bạch mỗi người nhỏ một giọt máu lên trán chúng, như vậy thì tiều quỷ cảm nhận được âm khí, chúng ta cũng cảm ứng được quan tài, đoán vậy sẽ dễ tìm hơn.”

Tôi nhìn khuôn mặt tối đen của Trường Sinh, chẳng trách sau khi vào không nói gì, hóa ra vì mất máu quá nhiều, vì vậy tôi gật đầu nói với sư thúc: “Vậy thì quản lý Lư hẳn là ngày mai sẽ đến tìm gặp đầu bếp Ngụy. Đến thời điểm thích hợp con sẽ đi theo, người khác sẽ cho rằng hắn là người mà sư thúc tìm về làm hộ vệ cho con, dù sao thật thật giả giả, trước tiên bắt được âm rận đã, sau đó đi tìm hiểu nguồn gốc sau!”

“Ừ” Sư thúc thở dài một hơi sâu, bất đắc dĩ nói: “Nếu không còn có thể làm như thế nào? Chỉ là không biết đầu bếp Ngụy có hữu dụng hay không.”

“Ai nói tôi không có tác dụng!” Sư thúc vừa dứt lời, đầu bếp Ngụy mặt mày ủ rũ ôm Đại Hồng vào lòng nói: “Tôi vừa nhớ ra chuyện gì đã xảy ra với oa tử đó rồi”

Tôi khi nghe thấy ông ấy nhớ đến chuyện xảy ra với Mao Phán, liền vui mừng bảo ông ấy nói mau.

“Người nam đó có lẽ là thứ mà các người gọi là âm rận, nhưng người nữ vì bị hút khô dương khí nên không thể quay về dương.” Đầu bếp Ngụy bắt đầu cảm thấy đắc ý khi nói, để Đại Hồng đang ngủ mê man không tỉnh ngồi lại cho tốt.

Lúc này tôi mới thần bí nói: “Các người cũng nghe nói đến Cổ Vương?”

“Không!” Tôi không biết nhiều về việc nuôi dưỡng cổ, hơn nữa nhìn thấy bộ dạng thần bí của đầu bếp Ngụy, có lẽ Cổ Vương rất ít người biết.

“Trường Sinh tử có biết không?” Đầu bếp Ngụy không để ý đến cái lắc đầu của tôi, trực tiếp hỏi Trường Sinh.

Trường Sinh sắc mặt trầm xuống, cũng thành thật lắc đầu nói: “Sư phụ chưa từng nói qua!”

“Tôi biết ngay mà!” đầu bếp Ngụy vỗ tay cười cười, chỉ vào Đại Hồng nói: “Tôi cũng là nghe cô ấy nói đó!”

Lại là Đại Hồng, không biết Đại Hồng có phải là thủ thư ở linh giới không, hơn nữa cô ấy là loại người chuyên nghiên cứu về thế giới loài người chúng ta, sao cô ấy lại biết hết mọi thứ ở đây.

“Hãy nói cho tôi biết chuyện về âm rận và Cổ Vương là như thế nào đi!” Ngụy Yến dựa vào một bên người của sư thúc, không kiên nhẫn hướng đầu bếp Ngụy phất tay nói.

Tôi nhìn tư thế Ngụy Yến và sư thúc dựa vào nhau, cảm thấy có chút không đúng, nhưng tôi cũng nóng lòng muốn nghe chuyện của Cổ Vương nên cũng không nghĩ nhiều.

Đầu bếp Ngụy thấy chúng tôi sốt ruột, vỗn dĩ muốn khoe khoang một chút, tôi giơ tay chỉ vào Đại Hồng, vì vậy ông ấy ngay lập tức nuốt nước bọt: “Cổ bản tính hiếu chiến và tham lam, thân thể Si Vưu vì được tổ tiên Miêu tộc nuôi dưỡng ra từ trong chiếc quan tài đá nên cổ tính cực kỳ mạnh, Trường Sinh tử vì để sau này có thể cưới Dương muội tử làm vợ, nên hơn phân nửa là sẽ không ăn thịt cô ấy, vì vậy tôi mới có thể tìm được cổ tính không chế tôi!”

“Khụ! Chuyện này thì có liên quan gì đến Cổ Vương?” Tôi không hiểu, sao lại đi xa như vậy chứ.

Đầu bếp Ngụy đỏ mặt nhìn tôi cười, trên mặt lộ ra vẻ căm hận, nói: “Cho nên Cổ Vương này vốn dĩ không thể tồn tại, bởi vì chỉ cần còn có một con sâu khác lợi hại hơn nó thì nó sẽ bị ăn thịt, trừ phi ……”

“Trừ phi có con sâu khác không ngừng đưa đồ ăn cho nó!” Trường Sinh nghe vậy, sắc mặt có chút tái nhợt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK