Mục lục
Tôi là Nữ Quan Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Uyển Nhu lắc đầu cười khổ với tôi, cô ấy lấy chìa khóa ném cho tôi: “Tôi đi vào bằng của chính, vừa nãy Đinh Lương cũng muốn vào giúp đỡ nhưng lại phát hiện ra không mở được cửa kho lạnh, tìm mấy người nhóm đội trưởng Triển để lấy chìa khóa mà vẫn không mở được, chúng tôi tưởng mấy người khóa cửa lại để thứ gì đó bên trong không thể thoát ra, vì thế họ mới để tôi vào giúp đỡ, không ngờ tới trong phòng này của các người lại toàn là ruồi nhặng!”

Tôi không để ý đến ngữ khí chọc cười của Vương Uyển Nhu, đầu tôi nhanh chóng phân tích trọng điểm từ lời cô ấy nói, cửa kho đông lạnh này dùng chìa khóa cũng không thể mở ra từ bên ngoài được?

“Chị Uyển Nhu.” Trường Sinh hình như cũng kiệt sức, cậu dựa vào tường, răng đánh vào nhau: “Chị không phát hiện ra trong này có gì đó không đúng sao?”

Vương Uyển Nhu ngẩn ra, nhìn ba người chúng tôi run chân xoa tay, lúc này mới phát hiện ra nhiệt độ trong phòng đã xuống cực kỳ thấp.

Cô ấy ra ngoài nhưng gần như chỉ một loáng đã lại quay lại nói với chúng tôi: “Đội trưởng Triển nói nguồn điện trong kho đông lạnh đã bị cắt đứt rồi, theo lý mà nói sẽ không thể làm lạnh nữa mới đúng chứ nhỉ? Hơn nữa nhiệt độ lạnh nhất của kho đông lạnh này cũng chỉ âm mười tám độ, sẽ không lạnh đến thế này!”

“Ha! Chị nhanh nghĩ cách mở của để bọn tôi ra ngoài đi, bảo cục trưởng Cao tìm người đến phá tường cũng được!” Tôi hà hơi vào lòng bàn tay, trong lòng chỉ mắng mẹ ơi, kiểu này là muốn làm cho bọn tôi đang sống sờ sờ bị đông lạnh mà chết hay gì.

Vương Uyển Nhu bất đắc dĩ nhìn tôi: “Cô mang điện thoại không? Cô có thể lấy ra xem thử trong này điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu là bởi vì bốn phía của kho đông lạnh đều được làm bằng vật liệu cách nhiệt, đồng thời cũng cắt đứt cả tín hiệu luôn. Hơn nữa bên ngoài vật liệu cách nhiệt còn có một lớp thép dày, rồi mới đến tường gạch bình thường.

“Những thứ đó đều không thể nổ ra được sao?” Nguyên Thần Tịch cũng lạnh không chịu được nữa rồi, anh ta dùng giọng điệu lạnh như nhiệt độ bây giờ nói: “Đừng nói có chút chuyện này mà cảnh sát cũng không làm được nhé!”

Vương Uyển Nhu nhìn Nguyên Thần Tịch, lắc đầu nói: “Cục trưởng Cao nói những tấm thép kia đều là thép chống đạn, thực ra kho đông lạnh này là khu an toàn của cục cảnh sát, lỡ như có chuyện xảy ra thì cả cục cảnh sát sẽ rút lui đến kho này!”

“Vậy thì bảo bọn họ vào đây thử xem!” Khó có khi người tốt tính như Trường Sinh cũng không chịu được nữa, cậu kéo người bị lạnh đến run rẩy là tôi vào lòng.

Trong lòng Trường Sinh còn có chút nhiệt độ, tôi ôm chặt eo cậu, thấy Vương Uyển Nhu đang nhịn cười, tôi nói: “Chị Uyển Nhu, bây giờ chị ra ngoài nói với cục trưởng Cao nhanh chóng nghĩ cách thả bọn tôi ra đi, lại giúp chúng tôi tìm vài bộ quần áo dày chút thu vào trong quạt của chị rồi mang vào đây, nếu không chúng tôi sắp bị lạnh chết rồi!”

“Vậy tôi đi đây!” Vương Uyển Nhu đồng tình nhìn tôi rồi xuyên qua tường ra ngoài.

Nguyên Thần Tịch nhìn tôi nằm trong lòng Trường Sinh, lạnh lùng nói: “Đây chính là kết cục cho việc cô cứ thích lo chuyện không đâu.”

Ở cái nơi vừa mở miệng nói chuyện là đóng băng này, tôi cũng lười phân bua, tôi dứt khoát yên tâm ở trong lòng Trường Sinh cảm thụ chút hơi ấm duy nhất.

Một lúc sau, Vương Uyển Nhu lại tiến vào, lấy ra vài chiếc chăn to đùng từ trong quạt đưa cho chúng tôi, rồi lại đưa chúng tôi ba cái bình giữ nhiệt.

Đáng yêu nhất là bà chị này còn mang theo một bình khí hóa lỏng và một chiếc lò khí hóa lỏng, nhân lúc chúng tôi nhanh chóng uống nước, vị quỷ sai từ triều nhà Đường này quen tay thắp khí hóa lỏng lên.

Thấy ánh lửa màu lam bập bùng trong chiếc lò, tôi quấn chặt chiếc chăn quanh mình rồi nói với Vương Uyển Nhu: “Chị thu tôi vào trong quạt của chị đi?”

“Người sống không vào được!” Vương Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn tôi, buồn cười nói: “Quạt chỉ có thể thu vật chết.”

“Nhưng Âm Long còn có cả Đại Hồng nữa đều có thể vào trong mà?” Tôi chẳng thể hiểu nổi, nhìn lên Vương Uyển Nhu, đối với người sống mà nói thực ra người chết nặng hơn nhiều bởi vì người sống còn hít thở nên tương đối nhẹ còn người chết là một đống thịt chết nặng nề vì thế có một từ gọi là “chết nặng”, đổi qua để nói cũng giống nhau, người sống chúng tôi đối với người chết mà nói thì chỉ nhiều hơn một hơi thở thôi, nên bọn họ cũng cảm thấy chúng tôi nặng hơn.

Trong “Sưu Thần Ký”, ở phần “Tống Định Bá bắt quỷ” của Lão Thiếu Hiệp có nói, quỷ cõng Tống Định Bá cảm thấy ông ta rất nặng, nhưng đổi qua Tống Trọng Bá cõng chỉ là cõng linh thế vì thế mới không cảm thấy nặng, nếu như đổi thành thi thể thì sẽ chết nặng, chết nặng mất.

Vương Uyển Nhu nói chúng tôi không thể vào trong quạt, tôi cũng không thất vọng mấy, có một ngọn lửa sưởi ấm tôi đã là không tệ rồi.

Thấy Vương Uyển Nhu lại biến ra một chiếc bánh mì từ trong quạt sau đó quen tay nướng trên ngọn lửa, tôi đột nhiên phát hiện ra vị quỷ sai ngàn năm này cũng thật hiểu cuộc sống mà.

Giống như vừa rồi cô ấy đốt lò vậy, ra tay vô cùng nhanh, chỉ sợ khí hóa lỏng để đó lâu sẽ bị đóng băng, không đánh ra lửa được.

Bởi vì bây giờ chúng tôi đã bị đông thành người gỗ rồi, vì thế không thể xác định nhiệt độ trong kho lạnh bây giờ đã thấp đến mức nào. Ba người chúng tôi toàn bộ dựa vào chút nguyên khí vận hành trong cơ thể, nếu như đổi thành người bình thường thì đã sớm bị lạnh đến ngất đi rồi.

Vương Uyển Nhu nướng bánh mì cũng tàm tạm rồi, cô ấy đưa tôi rồi nói: “Đinh Lương với cục trưởng Cao đã cho người đi nghĩ cách rồi, điện cũng đã được kéo xuống, nhiệt độ bây giờ bị hạ xuống không phải do vấn đề về nguồn điện!”

“Cái này thực ra không phải do người làm.”

Trường Sinh đưa tay đón lấy bánh mì Vương Uyển Nhu đưa tới, nuốt xuống một miếng: “Rõ ràng chính là có người muốn nhốt chúng tôi trong này, còn khiến chúng tôi không có cách nào động thủ. Chị Uyển Nhu, chị biết có thứ đồ gì có thể làm cho nhiệt độ thấp xuống không?”

Tôi đang cắn một miếng bánh nhỏ, nghe Trường Sinh nói thế, đột nhiên tôi nhớ đến một người.

Ngẩng đầu lên nhìn Vương Uyển Nhu muốn giục cô ấy nhanh cho chúng tôi một câu trả lời nhưng lại thấy cô ấy chậm rãi lật bánh mì trên ngọn lửa màu xanh để nướng.

Một mùi thơm từ bánh mì nướng tỏa ra, Vương Uyển Nhu lại không đưa cho chúng tôi, mặc kệ rìa bánh mì đã từ từ cháy khét, cô ấy cười với chúng tôi: “dù sao thì bên ngoài kia còn đang nghĩ cách, tôi kể cho mọi người nghe chuyện vừa xảy ra bên ngoài kia nhé!”

Tôi đang muốn hỏi Vương Uyển Nhu cái người mà tôi vừa nghĩ đến có phải thực sự là người đó không nhưng vị quỷ sai đại tỷ này vậy mà lại chuyển chủ đề, tôi còn muốn rụt tay lại thì bàn tay lại bị Trường Sinh âm thầm kéo lấy, tôi nghiêng đầu nhìn cậu lại phát hiện ra hai mắt cậu nhìn thẳng về phía trước rồi lắc đầu như có như không.

“Vừa nãy trước khi các người vào đây có phải có vài con ruồi bay ra không?” Vương Uyển Nhu tự hỏi tự lật chiếc bánh mì đã tỏa mùi thơm nồng kia rồi lại tự trả lời: “Đám ruồi nhặng đó là loại ruồi nhặng của Nhục cổ, tôi nghĩ mọi người cũng biết thứ này rồi. Loại ruồi này bị người ta làm thử nghiệm trong thời gian dài vì thế chu kỳ của ấu trùng chỉ cần có đủ năng lượng thôi thì thời gian sinh trưởng sẽ được rút đến rất ngắn, nếu như có thể thì chỉ cần trong chốc lát ấu trùng sẽ trưởng thành đến giai đoạn ăn được thức ăn, chúng sẽ ăn rồi sau đó lớn lên hóa thành nhộng, nghe Đại Hồng nói những con nhện và ruồi nhặng này sinh sản đồng tính, sự tồn tại của những con nhặng này chỉ để duy trì đời tiếp theo nên chúng mới tìm thức ăn.”

Tôi nhìn những vết tro rơi khắp nơi dưới đất, chẳng trách vừa rồi Lệ cổ lại có thể ra tay oai phong như thế, vậy mà không thể hủy hết đám dòi bọ trên những cỗ thi thể kia, tôi chỉ đành hít hít cái mũi rồi nghe Vương Uyển Nhu nói tiếp.

“Những con ruồi đó bay ra đã đậu lên người người cảnh sát đang mê man rồi trực tiếp đẻ trứng lên sau đó trứng nở ra.” Vương Uyển Nhu nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn tôi: “Người cảnh sát đó lúc đầu cảm thấy cổ hơi ngứa nên mới duỗi tay gãi, sau đó lại cảm thấy tay có thứ gì đó dinh dính, trước khi sờ vào vừa nhìn đã thấy vậy mà lại là một con dòi trắng trắng tròn tròn, anh ta suýt nữa bị dọa ngất ra.”

“Cô có thể tưởng tượng ra cảm giác mà trong chớp mắt thôi, trên người một người sống sờ sờ đã nở ra một đám dòi không, người cảnh sát kia không ngừng gào lên, may mà Đại Hồng trực tiếp móc đám thịt ấy ra, bên trong có một bọc trứng vàng vàng còn chưa nở hết.” Vương Uyển Nhu kể chuyện cực kỳ sinh động nhưng bánh mì trong tay cô ấy đều không thấy cô ấy nỡ đưa cho ai ăn.

“Đám dòi đó sau khi rời khỏi cơ thể người cảnh sát vậy mà vẫn còn đang nhanh chóng trưởng thành, chỉ là lúc chúng tôi cúi đầu xuống nhìn đã thấy từng con từng con một hóa kén rồi nở ra thành ruồi rồi, sau đó một cảnh sát nữa lại kêu lên, đám ruồi lập tức nhiều lên trông thấy.”

“Tôi cũng không nghĩ đến thứ đồ này lại lợi hại thế, đến cả người sống cũng có thể đẻ trứng lên hơn nữa những quả trứng đó chỉ cần bám vào da thịt con người là lập tức nở ra rồi chui vào cơ thể, trong chớp mắt đã trưởng thành rồi biến thành ruồi. Kỳ quái là đến cả Đại Hồng cũng không hiểu tại sao đám ruồi này lại không giống như nhện, bình thường nhện nở ra thì đời trước sẽ chết mà sức sống của đám ruồi này lại cực kỳ mạnh mẽ.”

“Trên người những cảnh sát kia có không ít trứng trùng, Đại Hồng với thầy Đinh chỉ có thể kiểm tra từng người một, đợi đến khi chúng ta kiểm tra xong lai phát hiện mấy người trong đội cảnh sát hình sự vậy mà lại bắt đầu bị mộng du, hơn nữa lại còn hèn hạ đi về phía Đại Hồng, nếu như không phải Đại Hồng kéo đầu bếp Ngụy lại thì chỉ sợ đám người trong đội cảnh sát hình sự còn có cả đội trưởng Triển của bọn họ đều sẽ trở thành phế liệu của đầu bếp Ngụy rồi.”

Tôi nghe xong liền biết quả nhiên là như thế, sao đầu bếp Ngụy có thể để người khác làm bẩn người “vợ” mà ông ấy im lặng thừa nhận chứ.

Vương Uyển Nhu lật miếng bánh mì đã cháy đen lại, nói tiếp: “Đợi chúng tôi dùng súng lửa đốt hết đám ruồi, trứng cùng với dòi bọ kia xong thì mới nhớ đến mấy người, Đinh Lương sốt ruột, các người đi vào trong rồi nên ông ấy đến tìm cục trưởng Cao để mở khóa nhưng mở kiểu gì cũng không được, sau đó tôi mới vào đây giúp đỡ.”

Tôi nghe Vương Uyển Nhu nói vậy đột nhiên cảm thấy người mình hơi ngứa ngáy, tôi kéo chăn lên quấn chặt thân mình lại.

Vừa nãy mấy con ruồi đâm vào người tôi, ai biết chúng có thấy người tôi thích hợp để đẻ trứng sinh sản đời tiếp theo không.

“Chít!” Trong lòng đột nhiên truyền đến âm thanh khinh bỉ, hóa ra là tiếng Lệ cổ ẩn sâu trong cơ thể tôi, nhiệt độ cao lên một chút nên con hàng này sống lại rồi.

Vừa nãy cũng không biết nó sợ đám ruồi kia nên giả chết hay thực sự giống Âm Long, nhiệt độ xuống thấp là phải ngủ đông nữa.

Trường Sinh hình như nhìn ra được hành động của tôi, cậu cười nhẹ: “Lệ cổ trên người cô ngồi đó, những con trùng khác đến gần cô thôi cũng còn khó, kể cả là có đẻ trứng trên người cô, trứng nở ra, Lệ cổ vừa cảm nhận được cũng sẽ trực tiếp tiễn chúng đi chết thôi.”

Tôi nghĩ một hồi cũng ra, ngại ngùng nhìn Trường Sinh, thấy miếng bánh mì cháy một nửa trên tay Vương Uyển Nhu, tôi lại mở miệng mở đầu chủ đề.

Lúc này tôi nghe thấy một âm thanh trong trẻo mà yếu ớt: “Cái này nếu không ăn thì có thể cho tôi ăn không?”

Tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cô bé khoảng bảy tám tuổi đầu tóc trắng như tuyết đứng giữa tôi với Trường Sinh, cô bé mặc một bộ quần áo rách rưới, cái miệng nhỏ khẽ nhếch nhìn chăm chú miếng bánh mì nướng cháy đen trong tay Vương Uyển Nhu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK