Mục lục
Tôi là Nữ Quan Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bé mái tóc trắng như tuyết dài chấm đất tiến lại gần chúng tôi, dù cho ôm chăn rồi sưởi lửa tôi vẫn cảm thấy cả người lạnh run bần bật.

Bên ngoài kho đông lạnh này dùng chìa khóa cũng không mở được, chúng tôi không thể ra ngoài,cô bé này cứ như vậy xuất hiện trước mặt chúng tôi mà không hề có chút tiếng động nào, quan trọng nhất là cô bé có khuôn mặt trứng ngỗng diễm lệ.

Không giống với vẻ mị hoặc của Đại Hồng, mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng trời sinh đã mang theo cảm giác mỹ diễm, cao ngạo, lạnh lùng khiến người ta vừa nhìn đã thấy giống như gặp được Cửu Thiên Huyền Nữ.

“Cho này!” Vương Uyển Nhu hào phóng đưa miếng bánh mì đã cháy một nửa qua đó, sau đó lại lấy miếng bánh mì khác ra đặt trên lửa chậm rãi nướng.

“Rột!”

Cô bé kia cũng không khách sáo, đón lấy chiếc bánh mì rồi cắn một miếng lớn, miệng bên dưới vừa hay cắn tới nửa bị cháy đen, nên phát ra âm thanh như cắn than vậy nhưng cô bé hình như hoàn toàn không nhận ra, chậm rãi nhai như nó ngon lắm vậy, sau đó cô bé đi đến ngồi giữa tôi với Trường Sinh, còn kéo chăn của tôi đắp lên chân nữa, hai mắt nhìn chiếc bánh mì khác đang được nướng trên tay Vương Uyển Nhu.

Từ lúc cô bé xuất hiện tôi đã biết cô bé là ai nhưng không ngờ tới bây giờ thực sự vẫn còn người như thế hơn nữa nhìn thì có vẻ sống cũng khá thảm.

Tương truyền ở một vài ngọn linh sơn cực tuyết, có hai người sống trên đỉnh núi quanh năm suốt tháng, một người là sơn thần quản tất cả sinh vật trên núi, người thứ hai là tuyết nữ giúp sơn thần quản lý tất cả sự vật của mùa đông.

Mà tuyết nữ lại vĩnh viễn không được phép đi ra khỏi ranh giới có tuyết bởi vì bất kể là tuyết nữ đó nhỏ tuổi hay lớn tuổi, chỉ cần cô ấy đi đến nơi nào thì nơi đó lập tức sẽ trở thành băng thiên tuyết địa, nếu như cô ấy ở một nơi quá lâu, vậy thì địa phương đó sẽ biến thành giống như đỉnh núi của núi tuyết quanh năm tích tuyết không tan vậy đó.

Đương nhiên truyền thuyết này có thể đọc được ở trong một vài thần thoại cổ của Trung Quốc nhưng nổi tiếng hơn cả thì vẫn là ở Nhật Bản, có điều ở đây không còn đơn thuần là tuyết nữ nữa mà là một loại sinh vật đẹp đẽ.

Rõ ràng bây giờ cô bé đang ngồi giữa tôi với Trường Sinh đây còn chưa đến mức như trong truyền thuyết Nhật Bản nói có thể đóng băng tình yêu của đàn ông rồi để bản thân mình hưởng thụ, bởi vì cô bé mới chỉ bảy, tám tuổi thôi, có lẽ đến cả cái gọi là tình yêu của đàn ông là gì, con bé cũng không biết.

“Rột! Rột!”

“Muốn nữa không?” Vương Uyển Nhu không nhanh không chậm nướng bánh rồi hỏi cô bé kia.

Cô bé kia nhận lấy chiếc bánh mì nướng, đôi mắt trắng thuần giống con sóc nhỏ bị thương nhìn Vương Uyển Nhu nhưng không nói chuyện.

Tôi với Trường Sinh nhìn nhau, hai người gần như cùng lúc lấy chăn trên người mình phủ một nửa lên người tuyết nữ.

Nói thực lòng, ban đầu tôi ngồi ở bên cạnh cái lò đốt khí hóa lỏng này còn chưa có cảm giác ấm áp hơn chút nào nhưng bây giờ cô bạn nhỏ tuyết nữ này ngồi cạnh tôi, tôi mới cảm thấy cả người như rớt xuống hố băng, lạnh từ từng sợi lông cho đến tận cốt tủy.

Buồn cười là cô bạn nhỏ này không hề có chút tự mình biết mình nào, cứ ăn một miếng rồi lại một miếng bánh mì mà Vương Uyển Nhu đưa đến, chúng tôi cũng không rút lại lời được.

Thực ra lúc Trường Sinh hỏi Vương Uyển Nhu có thứ đồ gì có thể làm nhiệt độ giảm xuống không, tôi đã nghĩ ngay đến tuyết nữ, chỉ là Vương Uyển Nhu lập tức chuyển chủ đề, bây giờ xem ra thì cả cô ấy và Trường Sinh đều nghĩ ra rồi, sau đó mới không cho tôi nói, mà đi nướng bánh mì để dẫn cô bé ra.

Mấy lần Nguyên Thần Tịch ngẩng lên nhìn tuyết nữ cũng không nói gì, chỉ ném chăn trên người anh ta lên người tôi, sau đó không nói một lời mà giúp Vương Uyển Nhu tách đám bánh mì đông thành một khối.

“Đây là miếng cuối cùng rồi!” Cuối cùng Vương Uyển Nhu cũng nướng xong miếng bánh mì cuối cùng rồi đưa qua, người lạnh đến mức chỉ muốn nhào vào ngọn lửa để nướng chính mình là tôi đây thở ra một hơi dài.

Cô bạn nhỏ tuyết nữ này sau khi ăn xong chắc là sẽ rời đi nhỉ?

Nhưng khiến chúng tôi thất vọng là sa khi cô bé ăn xong, vậy mà còn ngước mắt nhìn về chiếc quạt của Vương Uyển Nhu.

“Vừa rồi bé vẫn luôn nhìn bọn cô đúng không?” Vương Uyển Nhu cười nhẹ mở quạt ra, tỏ ý không còn bánh mì nữa.

Tuyết nữ kéo hai nửa chiếc chăn lên người hình như cô bé cũng lạnh, mím môi không nói gì.

Tôi nhẫn nhịn cơn lạnh buốt ở cánh tay, vừa rồi Nguyên Thần Tịch ném chăn cho tôi đều bị cô bé ôm lấy rồi, nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xẻo của con bé toàn là vẻ mê mang không rõ, cái gì nó cũng không biết thì tại sao lại chạy được đến nơi này đóng đá chúng tôi chứ.

Vương Uyển Nhu lại hỏi một lần nữa, tôi cũng thử dùng lực tương tác của mình nhưng rõ ràng là trước mặt cô bé tuyết nữ kia, nó chẳng có chút tác dụng nào, cuối cùng đến cả Nguyên Thần Tịch với Trường Sinh đều ra tay, cô bé vẫn không nói một lời.

Chúng tôi hoàn toàn từ bỏ rồi nhưng ít nhất cũng biết được chúng tôi bị lạnh như vậy không phải do quỷ tác quái mà là vị khách đến từ núi cao này làm.

Qua một khoảng thời gian lâu ơi là lâu vẫn không thấy cửa kho được mở ra, có tuyết nữ ở đây dù cho có mở lò đến mức cao nhất. Chúng tôi cũng không chống trụ được, công suất làm lạnh với làm nóng không thể nào so sánh.

Vương Uyển Nhu cũng không có cách nào, chỉ đành ra ngoài một chuyến, đợi đến khi cô ấy quay lại, tôi đã sắp lạnh đến ngất đi.

Nhưng cô ấy đi vào cũng chỉ thu hoạch được hai thứ, một là cục trưởng Cao đã gọi những chuyên gia mở khóa giỏi nhất toàn thành phố đến, hai là chúng tôi lại có bánh mì để nướng cho tuyết nữ.

Lần này chúng tôi đã thông minh lên rồi, dù sao thì chúng tôi cũng không thể ra ngoài trong nhất thời, nướng một lát bánh mì sẽ hỏi bạn nhỏ tuyết nữ kia một vấn đề.

Quả nhiên là chết vì miếng ăn, tuyết nữ vậy mà ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi bằng đôi mắt trắng thuần ngập vẻ không đồng ý nhưng cũng không thể không trả lời câu hỏi của chúng tôi.

Sau khi xong chiếc bánh mì thứ ba, cuối cùng chúng tôi cũng hiểu ra đại khái tại sao vị mỹ nữ nhỏ này lại đến được chỗ này rồi.

Tương Châu vốn là vùng đất hoang sơ, núi cao cũng có không ít, mà vị tuyết nữ này cũng nói không rõ bản thân ở nơi nào.

Chỉ nhớ tự cô bé từ nhỏ đã sống cùng ông nội, thực ra chúng tôi cho rằng ông nội cô bé hai trăm phần trăm là sơn thần, bởi vì thần thoại Trung Quốc bố trí như thế đó, ông nội sơn thần sống cùng tuyết nữ trên đỉnh núi, cũng chưa được nghe có ông nội tuyết thần với cô bé sơn thần xinh đẹp!

Bạn nhỏ tuyết nữ nói cô bé vẫn luôn ở trên đỉnh núi, mỗi khi mùa đông đến, lúc tuyết rơi, ông nội sẽ dắt cô đi xem những động vật nhỏ ngủ đông nhưng trước đây không lâu, trong núi truyền đến tiếng ồn ào, ông nội kéo cô dặn dò dù thế nào cũng không thể xuống núi.

Lúc tuyết nữ trả lời, trong đôi mắt tuyết trắng kia có hoa tuyết bay qua, là hoa tuyết hàng thật giá thật. Tôi cũng không biết cô bé nói trước đây không lâu là bao lâu, bởi vì cô bé không hề giống loài người như chúng tôi, hơn nữa năm nào cô bé cũng ở trên núi, có lẽ cũng không có bao nhiêu khái niệm về thời gian.

Tuyết nữ sau một ngày tỉnh lại mới phát hiện ra ông nội kính yêu của cô bé không thấy đâu nữa, cô bé tìm trên núi rất lâu, cuối cùng cô bé chỉ đành đi xuôi theo xuống núi để tìm, nói là trước đây cô bé nhớ ngày nào ông cũng xuống núi, đi một vòng rồi mang về cho cô rất nhiều quả ngon nhưng lúc cô bé đi xuống, đập vào mắt là thứ gì đó màu đen và những người không quen biết, mọi người thấy cô bé thì đuổi cô bé đi mau.

Sau đó cô bé càng đi xuống núi thì càng đen tối, dần dần cô không tìm được đường về nhà nữa, cho đến khi cô bé gặp được một chị gái xinh đẹp nói đi cùng cô ấy sẽ có thể tìm thấy ông nội nhưng chị gái lại bảo cô phải trốn trong băng, không được đi ra, nếu không sẽ không tìm thấy ông nội nữa, vì thế cô bé đến nơi này mới luôn trốn trong băng làm đông lạnh chúng tôi.

Tôi nghe từng chút một rồi mới hiểu ra, cô bé tuyết nữ này hoàn toàn bị bán đến nơi này rồi. Còn về cái gì mà núi đen lại với âm thanh ầm ầm có lẽ là do khai thác.

Sau khi bạn nhỏ tuyết nữ ăn xong, có lẽ nghĩ dù sao thì cũng nói không ít cho chúng tôi biết rồi nên cô bé mở miệng hỏi chúng tôi có biết ông nội cô bé đi đâu không.

Liên quan đến việc sơn thần đi đâu, chúng tôi thực sự không biết nhưng chúng tôi cũng không dám làm cho bạn nhỏ mang theo hiệu quả làm lạnh mạnh mẽ này chạy loạn khắp nơi.

Thấy dáng vẻ bây giờ của chúng tôi là biết rồi, lỡ như cô bé đến chỗ nào đó ở lại quá lâu, vậy nơi đó chắc là trực tiếp mở ra một khu trượt băng được luôn mất.

Bạn nhỏ tuyết nữ mím môi, lại bắt đầu có hoa tuyết bay, tôi với Trường Sinh vội dỗ cô bé, lúc này nghe thấy của kho lạnh truyền đến một tiếng kêu nhẹ, sau đó bên ngoài có tiếng hoan hô như sấm dậy, thế rồi sư thúc lao như điên vào trong.

Nhưng vừa bước vào hai bước đã rùng mình rồi lại lùi ra: “Sao lại lạnh thế này!”

Tôi nhìn cô bé tuyết nữ cực kỳ vô tội ngồi giữa tôi với Trường Sinh, bất lực dắt tay cô bé đi ra.

Kỳ quái là lòng bàn tay cô bé rất ấm áp, cực kỳ thoải mái, khi tôi nắm lấy tay cô bé, đôi mắt trắng như tuyết của cô bé trầm xuống nhìn tôi nhưng vẫn không nói lời nào như cũ.

Khi chúng tôi đều đi ra ngoài mới phát hiện ra đoàn người vừa gây ra tiếng động vang như sấm ngoài cửa đã không thấy đâu nữa, toàn bộ đều chạy ra xa, xoa xoa cánh tay rồi nhìn tôi như quái vật.

“Đi trước đã!” Sư thúc nhìn tuyết nữ đang được tôi nắm tay, trong mắt hiện lên vẻ đã hiểu rõ rồi nói với tôi.

Nhưng bạn nhỏ tuyết nữ này vừa ra ngoài đã hất tay tôi ra rồi chạy về phía trước, vừa chạy vừa hô: “Chị ơi, chị ơi, em không có nói chuyện nhưng ông nội em đâu?”

Nhìn theo hướng cô bé chạy đến thì thấy hai mắt Đại Hồng dại ra, nhìn tuyết nữ mang theo khí lạnh chạy về phía cô ấy, cô ấy vội nói: “Trương Dương, cô ôm con bé trước, chúng ta về nhà rồi nói!”

“Cái đó…” Cục trưởng Cao nhìn mấy người chúng tôi lạnh đến mặt trắng bệch, mũi đỏ hồng, ông ta mở miệng còn muốn nói gì đó nhưng chỉ đành bất đắc dĩ xua tay: “Mọi người nghỉ ngơi xong rồi nói tiếp.”

“Niên thú trước cửa kia chúng tôi sẽ trực tiếp mang đi, ông không cần lo lắng, đến lúc đó bảo sư thúc tôi tìm vị cao tăng chân chính khai quang một con sư tử đá cho ông.” Tôi nhìn cục trưởng Cao thì biết vì cái  gì rồi, tôi vội lấy ra một tấm Trấn Trạch phù ở trong ba lô đưa ông ta rồi nói: “Dán tại nơi có cửa đón gió, tốt nhất là giết một con gà trống, lấy lông ở ngực chấm máu gà rồi dán bên trên.”

Cục trưởng Cao nhận lấy là bùa rồi không ngừng gật đầu với tôi, còn muốn nói gì đó thì đã nghe thấy người trong kho đông lạnh kêu lên thất thanh.

Lúc này tôi mới nhớ ra Âm Long đang ngủ đông bị tôi bỏ quên trong kho đông lạnh, tôi vội nhờ Vương Uyển Nhu thu vào trong quạt cho tôi, nếu không còn phải giải thích với cục trưởng Cao sao bên người tôi lại có một con rắn to như thế.

Dù sao thì bọn họ đều không nhìn thấy Vương Uyển Nhu, đến lúc đó nói người nhìn thấy nó bị hoa mắt là xong rồi.

Trên chiếc xe sư thúc cầm lái, tuyết nữ còn không ngừng hỏi Đại Hồng ông nội cô bé đâu.

Kết quả Đại Hồng bị hỏi đến mất kiên nhẫn, cô ấy quát lên: “Tôi biết ngay con bé sẽ dùng da của tôi để làm chuyện xấu, con bé xấu xí, có thể dùng da của tôi để người khác thấy mộng xuân! Thật là quá đáng!”

Tôi biết người mà Đại Hồng đang nói đến là ai nhưng lại chưa từng nghĩ tới “con bé” đó vậy mà lại lấy da của Đại Hồng ra ngoài gây chuyện nhưng tại sao Nguyên Linh lại chưa từng thấy được gương mặt thực sự của cô ta nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK