Mục lục
Tôi là Nữ Quan Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu thanh niên nhỏ thó không chịu uống nước bùa đột ngột ngã nghiêng người trên ghế, khiến tôi giật mình, vội vàng móc ra một tấm Định Hồn phù dán lên trán cậu ấy. Sau đó tôi lại lấy kim bạc đâm xuống mấy huyệt đạo trên người cậu ấy.

“Á!”

Cậu thanh niên nhỏ thó đột nhiên hét lớn một tiếng, mở mắt ra: “Cô đi ra! Cô đi ra!”

Tôi thấy đáy mắt cậu ấy đỏ ngầu thì lại tất tả đâm vào sau tai của cậu ấy mấy cái, trong miệng khẽ đọc Thanh Tâm chú để cho cậu ấy chậm rãi trấn tĩnh lại. 

“Tiểu Lưu, cậu hãy uống bát nước bùa của Trương tiểu tiên sinh trước đi, còn hơn là giữa ban ngày ban mặt cậu lại nằm mơ giấc mơ ấy!” Tiểu Hà có lẽ đã hiểu rõ tình huống trong mơ, thậm chí còn giúp khuyên nhủ cậu thanh niên nhỏ thó tên Tiểu Lưu này uống hết bát bùa máu.   

Tiểu Lưu sững sờ nhìn mọi người đều không lăn ra ngủ giữa ban ngày như mình, lại chăm chăm liếc nhìn tôi một lúc lâu, thấy đội trưởng Triển đã uống hết nước bùa rồi, cậu ấy mới lườm tôi rồi nói: “Không phải tôi tin tưởng cô đâu, tôi chỉ nghe theo lời lãnh đạo thôi.”

Hay lắm!

Tôi đã làm chuyện tốt mà còn không được cảm ơn! Nhưng dù sao thì việc thay đổi quan niệm của những thanh niên trẻ trí thức, tinh anh của xã hội này cũng không thể diễn ra trong ngày một ngày hai được. Tôi cũng không cần cậu ấy thay đổi. Nếu có thể thì tôi thà rằng mình tin trên thế giới này không có ma quỷ, việc ấy thật hạnh phúc biết bao.

Ít ra thì tôi cũng sẽ không gặp ma quỷ, cũng không đụng phải bọn chúng, thế là đủ hạnh phúc rồi. 

Sau khi giúp cậu thanh niên nhỏ thó uống nước bùa xong, tôi lại xem xét con dấu trên tay bọn họ. Quả nhiên chúng đều giống nhau, từ kích thước cho đến hình dạng, vị trí, chỉ là màu sắc đậm hơn cái của đội trưởng Triển. 

“Rốt cuộc chúng tôi bị làm sao thế?” Tiểu Hà sững sờ nhìn tôi đặt cánh tay cậu ấy xuống, ánh mắt lo lắng, hỏi: “Hiện giờ vào ban ngày chúng tôi đều rất buồn ngủ, chỉ cần vừa nhắm mắt lại đã lập tức thấy cô gái kia hiện lên!”

Bảy người bọn họ đang lo lắng gần chết, hiển nhiên không thể tìm được chuyện gì khiến cho bọn họ phân tâm. Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói với đội trưởng Triển: “Cục cảnh sát các anh không phải có một đội chuyên phụ trách phác họa chân dung à? Anh hãy bảo bảy người bọn họ nhớ lại rồi vẽ ra gương mặt của cô gái trong giấc mơ của họ, để xem xem có thể tìm được cô ta trong những thi thể này không.”

“Không có trong những thi thể này!” Tiểu Lưu vô cùng chắc chắn khẳng định, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Tất cả các thi thể đều được tôi kiểm tra. Nếu khuôn mặt trong giấc mơ kia xuất hiện thì tôi nhất định sẽ nhận ra.”

“Vậy thì các anh càng phải phác thảo lại khuôn mặt cô ta, chí ít các anh phải biết được cô gái trong mơ của mình là ai chứ!” Tôi hơi buồn cười, hướng về phía cục trưởng Cao chỉ chỉ trên tầng, ra hiệu cho ông ta cùng đi với tôi tới phòng vệ sinh kiểm tra tấm gương. 

Cục trưởng Cao phân phó đội trưởng Triển cho bảy người kia xuống tầng dưới tìm người phác họa chân dung. Sau đó ba người chúng tôi tới văn phòng của cục trưởng Cao để xem tấm gương rướm máu kia. 

Trên đường đi, đội trưởng Triển hùng hổ hỏi tôi chén nước bùa kia có tác dụng không, bên trong là loại phù gì. 

Tôi chẳng dám hé răng một lời với anh ta. Nếu đêm nay anh ta về nhà hành sự với vợ mình thì chắc sẽ hận tôi đến chết mất. 

Loại phù này là do lúc nhỏ sư phụ kể chuyện xưa, lỡ miệng nói cho tôi biết. Nghe nói hồi đó có một đạo sĩ đi dạo chơi thì gặp một gia đình đang ăn tiệc cưới, ông ta bèn vào định xin miếng cơm. 

Nhưng gia đình nhà họ thấy đạo sĩ ăn mặc rách rưới thì ghét bỏ, đuổi ông ta đi. Kết quả là một tháng sau cô dâu đòi về nhà mẹ đẻ, nói rằng chú rể là kẻ bất lực. Lúc đó người ta mới biết có chuyện đã xảy ra. 

Sau một hồi truy tìm nguyên nhân, mọi người mới nhận ra chính đạo sĩ đã nhân lúc không ai chú ý đốt một lá bùa bỏ vào cốc nước của chú rể. 

Cả nhà đó đổ xô đi tìm đạo sĩ khắp nơi, cuối cùng cũng thấy ông ta ở trong một ngôi miếu đổ nát cách đó hơn trăm dặm. Nhưng dù họ có nói hết nước hết cái thì ông ta vẫn không chịu đi, cuối cùng gia đình kia phải gióng trống khua chiêng dùng kiệu tám người khiêng rước ông ta về ăn uống no say, rốt cuộc đạo sĩ mới chịu giải bùa. 

Lá bùa tôi vẽ chắc chắn không thể có tác dụng tới một tháng, nhưng dăm ba ngày thì vẫn được. Tôi còn cố ý dùng máu của bọn họ làm chất dẫn, để bọn họ uống vào, hiệu quả càng tăng thêm gấp bội. 

“Nữ thần” mà bọn họ mơ thấy đơn giản chỉ có thế thôi. Nếu bùa không có tác dụng thì chắc họ sẽ không tài nào chợp mắt được, quả nhiên tôi đã đoán đúng. 

Tôi không dám nói thật với họ là bùa gì, chỉ bảo rằng bùa đó làm cho người ta tĩnh tâm. Đội trưởng Triển bán tín bán nghi hỏi nhưng may mà đã đến cửa phòng làm việc của cục trưởng Cao, nếu không thì tôi thật sự chẳng biết nên giải thích thế nào. 

Cục trưởng Cao sợ chuyện tấm gương rướm máu gây hoang mang cho mọi người nên đã sai người niêm phong hết các phòng vệ sinh trong cục cảnh sát lại. Cửa văn phòng của ông ta thì được khóa trái.

Ông ta mở cửa ra, chúng tôi đi vào, khóa cửa lại rồi mới yên tâm bước tiếp vào trong. Lúc này chúng tôi mới phát hiện dấu hiện rướm máu trên tấm gương không hề biến mất mà còn tiếp tục nhiều thêm bởi vì độ ẩm trong không khí cao.

Cục trưởng Cao sợ hãi suýt nữa thì trượt ngã ra đất. Ông ta tắt máy tạo độ ẩm đi, nhặt chiếc giẻ cạnh bồn rửa mặt lên nhanh chóng lau sạch vết máu trên gương. Nhưng trên tấm gương rất nhanh lại tiếp tục xuất hiện những giọt nước nhỏ. Ông ta tức giận nói: “Chẳng lẽ không khí trong đồn cảnh sát chúng ta toàn là máu sao?”

Tôi sợ cục trưởng Cao sẽ nổi đóa lên bèn ra hiệu cho đội trưởng Triển kéo ông ấy ngồi xuống uống chén nước tĩnh tâm lại. 

Thật ra tôi có thể hiểu được vì sao cục trưởng Cao lại nóng nảy như vậy. Dù là cục cảnh sát hiện giờ hay nha môn trước đây thì đều là một nơi thiêng liêng đối với linh thể, chúng không thể xông vào tự do được. 

Đây cũng là lí do ở trước cổng của các cơ quan nhà nước đều đặt hai con sư tử đá. Việc này tương đương với lời tuyên bố cho linh thể biết rằng chúng tôi là cơ quan chính phủ, hợp tác với đơn vị cấp trên của các bạn, không thể xông vào tùy ý nếu không sẽ có chuyện xảy ra. 

Nhưng hiện giờ ma quỷ hoành hành trong cục cảnh sát ngay giữa ban ngày ban mặt, hoàn toàn không coi cảnh sát ra gì. Cục trưởng Cao sao có thể nuốt trôi cơn tức.

Tôi an ủi ông ta một chút. Bản thân tôi cũng không biết rõ nguyên nhân những chuyện như tấm gương thấm máu hay đám thanh niên ban ngày mơ bậy bạ nếu chỉ nhìn suông thôi. Tôi cần phải cùng với đội trưởng Triển đi xem các thi thể ở đây để tìm kiếm manh mối. 

Giờ đây đội trưởng Triển cũng đang sầu não gần chết. Trên đường dẫn tôi đến căn phòng lạnh ở phía sau, anh ta cứ liên tục giục tôi gọi Trường Sinh và sư thúc đến trợ giúp.

Hiện tại tôi chỉ hối hận không mang theo Âm Long và Lệ Cổ đến chứ còn nghĩ tới Trường Sinh và sư thúc là tôi bắt đầu tức anh ách trong bụng. Hai người bọn họ đều giấu tôi chuyện vảy rồng. Nhưng thôi, dù sao cũng là chuyện của Trường Sinh và Âm Long, mặc kệ bọn họ giày vò nhau. Tôi chỉ cần Tiểu Bạch là được rồi.

Trong lúc mải suy nghĩ, chúng tôi đã tới kho lạnh. Trong đó không có người canh giữ, theo lời đội trưởng Triển là vì cục trưởng Cao sợ sẽ có chuyện xảy ra trong kho lạnh nên hai ngày nay đã cấm mọi người ra vào. Nhưng với tôi thì khác. 

Mặc dù tôi biết những lời này chỉ nói cho bùi tai mình nhưng cũng vẫn tỏ vẻ được tin tưởng mà lo sợ. 

Sau khi đẩy cửa bước vào, tôi lập tức nhận xét cục trưởng Cao rất sáng suốt. Người ta yên ổn ngồi trên cái ghế cục trưởng này cũng có nguyên nhân cả, dù ông ta không được thăng chức nữa. 

Tất cả các thi thể đem từ nhà họ Lư về đều trợn mắt nhìn về phía trước, trong khóe mắt còn vương giọt lệ máu. Dường như chúng đang muốn biểu đạt gì đó nhưng lại không thể nói được. 

Đội trưởng Triển thấy cảnh tượng khủng khiếp ấy thì liên tục hỏi tôi có ổn không. Sau đó anh ta lập tức bước ra, nói với người trông coi bên ngoài rằng họ không được mở cửa cho dù có chuyện gì xảy ra. 

Người canh cửa chắc hẳn cũng đã nghe được một ít lời đàm tiếu, quấn lấy đội trưởng Triển đòi thay đổi vị trí công tác. Đội trưởng Triển bèn bảo anh ta vào trong đánh bài với đám thi thể, anh ta lập tức đổi giọng xin đội trưởng phái thêm nhân viên đến. Điểm ấy thì đội trưởng Triển đồng ý. Anh ta lập tức gọi bảy người lúc nãy đến kho lạnh canh giữ, tiện thể mang luôn bức phác thảo chân dung tới. 

Theo lời anh ta nói thì dù sao bọn họ cũng không ngủ được, Tiểu Lưu lại còn là người vô thần, đứng canh giữ chỗ này có thể trau dồi tình cảm đối với những thứ bên trong một chút. 

Tôi nghe đội trưởng Triển nói rất nhẹ nhàng, nhưng tay anh ta bật lửa ba lần mà vẫn không đốt cháy được điếu thuốc. 

Cuối cùng nhân viên canh cửa chớp thời cơ châm thuốc cho đội trưởng Triển. Nhưng khi anh ta cất bật lửa đi thì cũng bị dọa xanh mặt, chắc anh ta đang thầm đoán xem thứ trong kho lạnh là gì mà khiến đội trưởng Triển hốt hoảng như thế. 

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh các thi thể mở to đôi mắt trống rỗng, khóe mắt vương lệ máu, trong lòng cũng vô cùng luống cuống. 

Tôi vẫn luôn sợ những con mắt. Một là tôi đã từng đối mặt với một thi thể đẫm lệ máu trong tủ lạnh, hai là trên quan tài đá luôn có những con mắt, ba là trong hốc mắt trống rỗng của chiếc mặt nạ kia luôn có ý cười quỷ dị. 

Cho nên bình thường ngoại trừ con ngươi đen láy tinh khiết của Trường Sinh, tôi không thích nhìn vào mắt người khác một chút nào. 

Nỗi oan lớn đến mức nào mà có thể khiến thi thể đã chết lâu như thế rồi còn mở mắt chảy lệ máu? Hay là linh thể chịu đau khổ gì mới khiến bọn họ trừng mắt kháng nghị như vậy?

Tôi đột nhiên nhớ lại câu nói của Vương Uyển Nhu, những linh thể mà cô ấy thấy trên đài Vọng Hồn dẫn tới Hoàng Tuyền đạo chưa chắc có thể tới được địa phủ.

Lần trước tôi chẳng hề để tâm đến câu nói của cô ấy, chỉ cho rằng Vương Uyển Nhu đã quá thất vọng với địa phủ nên mới tưởng tượng ra chuyện buôn bán “dân cư” ở đó. Nhưng giờ tôi lại không thể ngăn được mình nghĩ đến những việc ấy. 

Những người này chết vì âm rận cổ. Lúc được kéo ra khỏi tường của nhà họ Lư, bọn họ đã không còn linh thể. Giám đốc Lư đã bị chúng tôi xử lý rồi, ông ta không có khả năng giấu những linh thể ấy đi, trừ khi có người nào khác thao túng linh thể của bọn họ…

Nghĩ đến đây, tôi lập tức nhớ tới “người ấy” Nguyên Linh từng nhắc đến. Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ người nọ lại rảnh rỗi đến mức muốn mở rạp xiếc trong cục cảnh sát hay sao?

Nếu thật là vậy thì có lẽ tôi phải gọi sư thúc, Trường Sinh và Vương Uyển Nhu tới hỗ trợ thôi. 

Đúng lúc đó, các cảnh sát cầm tranh chân dung đến. Tiểu Hà huơ huơ tờ giấy trắng với tôi, trên mặt nở nụ cười hiếm hoi mới thấy: “Thật ra khuôn mặt của cô gái này đúng là “nữ thần”!”

Sáu người đằng sau cậu ấy đều ồ à cả lên, nhìn qua nào có chút hình tượng gì của cảnh sát nhân dân đâu, trông thô bỉ như mấy ông chú trung niên vậy. 

Tôi ngược lại cảm thấy rất tò mò về cái cô “nữ thần” trong mộng đã khiến đám thanh niên cảnh sát này bối rối không thôi, bèn vươn tay nhận lấy bức tranh trong tay Tiểu Hà. Chỉ mới liếc qua tôi đã biết mình thật sự phải gọi người tới hỗ trợ rồi. 

Trên tờ giấy chỉ vẽ mỗi một khuôn mặt, trông vô cùng tà mị, hơn nữa còn là người quen.

Hình vẽ trong bức tranh rõ ràng chính là chị đại của chúng tôi đến từ Linh giới vừa gửi tặng tấm da người để ra oai cách đây không lâu – Đại Hồng.

Tôi thật sự không đoán ra được nếu đầu bếp Ngụy biết chuyện Đại Hồng xuất hiện trong giấc mộng xuân của tám người thì ông ấy sẽ nghĩ thế nào. Có lẽ tám vị cảnh sát này sẽ biến thành phân bón mất thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK