Mục lục
Tôi là Nữ Quan Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi ngẩn ra nhìn lão địa chủ một lúc lâu, thực sự không biết mở lời thế nào, cuối cùng đành chịu thở dài một tiếng: “Sư công! Trường Sinh bị Viên Uy bắt đi rồi, con cũng vừa được sư thúc cứu ra mấy ngày nay thôi.”

“Ưm! Ưm!” Lão Miêu không thể nói chuyện, nên giương nanh múa vuốt giống như có chuyện gì gấp gáp lắm, hai mắt lão to như chuông gọi hồn của tôi, lão nhìn sư công chằm chặp.

“Này!” Vương Uyển Nhu thấy lão Miêu sắp vội đến tắt thở nên vội vàng dùng sức gõ mạnh vào đầu lão.

“Khụ! Khụ!” Lão Miêu đỏ cả mắt, ho mấy tiếng nặng nề với sư công, rồi duỗi tay: “Đại Hắc, lão già chết tiệt này, mau nuốt lão già chết tiệt này cho ta.”

“Xì!” Đại Hắc chỉ lè lưỡi rắn về phía lão Miêu rồi chậm rãi bò đến dưới chân sư công sau đó cuộn người lại.

“Đại Hắc!” Sư công duỗi tay vuốt con rắn đen, mặt thì đắc ý nhìn lão Miêu: “Sao nào? Không phục à?”

“Năm đó Trường Sinh trực tiếp đi vào Cổ Lâm, ông còn nói tôi bảo ông không nhìn thấy nó! Bắt tôi để lại mệnh đợi nó về! Ông già chết tiệt! Ông lừa người ta cũng giỏi lắm!” Lão Miêu tức đến sùi bọt mép, lão nhìn trái nhìn phải, duỗi tay nhặt lấy một cành củi khô rơi xuống rồi bổ nhào về phía sư công: “Xem hôm nay tôi có đập gãy chân ông không!”

“Tôi đã không còn chân rồi, ông định đập gãy cái gì?” Mặt sư công chẳng hề đổi sắc, lão Miêu ** rồi lại **, sư công nhìn hai ống quần trống không nói: “Ông cho rằng con Kim Tàm cổ kia của ông thực sự vì ông mà mất hết thọ mệnh, vì thế mới đi trước ông một bước sao! Nó là bị thằng nhóc Trường Sinh kia nuốt mất lúc cổ tính phát tác đó!”

“Không thể nào!” Sắc mặt lão Miêu trắng bệch nhìn sư công: “Thằng nhóc Trường Sinh kia được tôi trông chừng từ nhỏ đến lớn, Kim Tàm Cổ cũng chơi với nó từ khi còn bé, sao Trường Sinh có thể nuốt mất cổ bản mệnh của tôi!”

“Cô xem đi!” Sư công nhìn Vương Uyển Nhu rồi chỉ lão Miêu, mặt tỏ vẻ bất lực: “Tôi đã nói sự thật rồi mà lão không tin, nói đùa thì lão lại tin! Vậy nên tôi cũng chỉ có thể lừa lão.”

Tôi cố gắng nhớ lại tất cả những bản tính của cổ mà Trường Sinh nói, ngày đó, lúc sư phụ bị thương nặng, cậu với tôi ngồi ở bờ ruộng mà lúc trước từng ngồi, cậu đã nói cậu vẫn luôn khát vọng tôi nhưng từ trước đến nay đều không đề cập tới những cổ trùng khác, bây giờ nhớ đến Kim Tàm Cổ là cổ bản mệnh của lão Miêu, uy lực của nó vốn đã chẳng nhỏ, sức hấp dẫn đối với Trường Sinh chắc chắn cũng không nhỏ đâu.

Lúc này hai người giấy chạy nhanh qua, một người tay cầm theo hai chiếc ghế đẩu nhỏ bằng trúc đặt xuống.

Sư công ho mạnh một tiếng, người giấy ấy nhìn tôi với Vương Uyển Nhu: “Mời ngồi.”

“Mời dùng điểm tâm!” Một con khác nhanh chóng học ngoan theo, hai tay bưng khoai lang khô dâng lên trước mặt tôi với Vương Uyển Nhu.

“Ăn đi! Đây là do tự tay A Tam làm đấy!” Sư công nhặt miếng khoai lang khô lên ném vào trong miệng, chỉ người giấy đang đấm chân cho ông ấy.

Tôi nghe cái tên được đặt tùy tiện đó nhưng người giấy lại xem cái tên đó cực kỳ tinh tế, tôi lại nhìn gương mặt kích động của lão Miêu, lòng biết lão già này bị sư công bẫy rồi, chắc chắn về nhà lão Miêu sẽ đào hết người giấy ra cho mà xem.

Nhưng trong lòng tôi vẫn sốt sắng về chuyện mấy người Trường Sinh bị bắt, nhìn dáng vẻ của sư công, thực sự không dám mở miệng hỏi mà!

“Linh thể của thầy Hắc có lẽ bị mặt nạ trong quan tài đá thu mất rồi!” Vương Uyển Nhu cũng lấy miếng khoai lên cắn mạnh, nhẹ nhàng hời hợt nói một câu.

“Cứng chết mất!” Sư công vậy mà mắng một tiếng rồi giơ tay ném miếng khoai lang khô lên đầu lão Miêu: “Giống y như Trường Sinh mà ông dạy dỗ ra ấy, cứng rắn muốn chết!”

“Trường Sinh bị bắt đi năm năm, bị bắt đi cùng cậu ấy còn có Trương Dương, Nguyên Thần Tịch, Miêu y của Điền gia trại – Điền Viên Viên với Đại Hồng của Mị tộc ở linh giới.” Vương Uyển Nhu dường như chẳng hề để ý đến sự trốn tránh của sư công, nuốt miếng khoai lang khô xuống rồi chậm rãi nói tiếp.

“Ừm!” Thấy Vương Uyển Nhu bình tĩnh như vậy, trong mắt sư công hiện lên sự bất thường, ông ấy lại nhấc một miếng khoai lang khô khác lên rồi cắn.

Tôi thấy hai người này lên giọng, đang muốn nổi cáu thì lại nghe Vương Uyển Nhu nói: “Năm người với mặt nạ, năm cỗ quan tài đá, theo dòng chảy của ngũ hành chôn vùi trong đất năm năm. Tôi dùng Vọng Khí chi thuật, trong năm năm này đã đào ra vô số hóa thi nhưng chỉ đào đúng được hai chỗ, một là Đại Hồng, hai là Trương Dương!”

“Nhóc Dương thuộc hỏa, chắc chắn ở hướng Nam, vậy Đại Hồng thì sao?” Sư công trầm xuống, đắc ý cười: “Tôi cũng nghe Trường Sinh từng nói cô ấy là người Mị tộc, có lẽ là trong quan tài đá hành thổ, đúng không hả?”

“Không sai!” Vương Uyển Nhu thở dài, ném miếng khoai lang khô trong tay đi: “Tôi đoán người chôn ở Âm Hà bên dưới Cổ động thuộc hành thủy, có đúng không?”

“Đúng vậy!” Vậy mà sư công không chút trốn tránh, ông đắc ý cười với chúng tôi: “Năm năm trước, Viên Uy từng tới đây, cho người kéo đi ba cỗ quan tài đá, vì đổi điều kiện để qua đường với tôi nên anh ta đã trả con rắn đen này cho tôi!”

“Cái lão già đáng chết này! Tôi liều với ông!” Lão Miêu cầm cành củi không trong tay xông ra, gào lên: “Ông đã biết rắn đen trong tay Viên Uy rồi, ông còn không nghĩ cách cứu Trường Sinh hả, cái đồ trời đánh nhà ông vẫn giữ nguyên cái đức tính của năm đó!”

“Ông đừng gào!” Trong lòng sư công cũng rất phiền muộn, ông ấy nhét miếng khoai lang mới cắn được một nửa trên tay vào miệng lão Miêu: “Ban đầu tôi tưởng anh ta chỉ bắt Trường Sinh thôi, nếu như Trường Sinh bị chôn trong quan tài đá thì cũng chỉ có tốt chứ không có xấu.”

“Sư công biết chuyện gì đúng không?” Sau khi thoát ra khỏi quan tài đá, tôi mới cảm thấy bản thân mình dù cho là hơi thở hay sức lực đều được gia tăng, còn có cảm quan cũng nhanh nhạy hơn nhiều!

“Câu Mang Điền Đại Thu nuôi mang cổ tính rất nặng, lại thêm trong cơ thể Trường Sinh còn có vảy rồng, cũng là thứ làm gia tăng cổ tính, Trường Sinh còn không sợ chết mà ngây ngốc trong quan tài đá ở Cổ động đến nửa ngày, cứ như vậy cổ tính của cậu ấy có lẽ còn nặng hơn cả thụ cổ với nhục cổ trong cơ thể Nguyên Thần Tịch nhiều!” Sư công vừa nói vừa xoa cằm.

Tôi bấm ngón tay tính toán, tính sao cũng chẳng tính ra được cổ tính của Trường Sinh nặng hơn cổ tính của Nguyên Thần Tịch bao nhiêu!

Đến cả Vương Uyển Nhu cũng không hiểu được, chuyện của Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch trong mấy năm nay, sư thúc với Ngụy Yến và cả cô ấy đã nói rõ ràng cả rồi!

Ngụy Yến ngồi một bên nghe mà chẳng hiểu gì, cô ấy vội vàng nhìn sư công: “Không phải chứ!”

“Câu Mang đó!” Sư công đột nhiên đắc ý nhìn tôi, cười ha ha: “Thằng nhóc Hắc kia bị Câu Mang đả thương nên mới giữ lại phần gốc nhỉ? Câu Mang tính mộc, cổ tính lấy ngũ hành làm chính, chẳng lẽ các người chưa bao giờ nghĩ ra xem Trường Sinh bị chôn ở đâu sao?”

“Câu Mang thuộc mộc, mộc chủ sinh phát, thế nên thuộc tính của Câu Mang Thần cổ là mạnh nhất?” Vương Uyển Nhu dù sao thì cũng chẳng phải ngồi không mấy nghìn năm nay, nghe sư công nói xong, nét mặt cô ấy chậm rãi dãn ra: “Năm đó Điền Đại Thu với Nguyên Linh nuôi Câu Mang căn bản không phải để làm người khác bị thương?”

“Đúng vậy! Câu Mang làm người khác bị thương chỉ là ăn may, ngoài ra nó còn biết cái gì nữa à?” Mặt sư công hiện lên ý cười, chỉ cây hành ở mảnh đất trồng rau phía trước: “Bọn họ nuôi Câu Mang là để lúc mà nhóc Dương được sinh ra, bọn họ sẽ nuốt Câu Mang trước sau đó mượn cổ tính của Câu Mang nuốt động thần là nhóc Dương! Chuyện này tốt biết bao!”

“Con?” Tôi nghe xong, túa mồ hôi lạnh, đây đều là chuyện lúc trước sao?

Bây giờ chuyện này cũng có ý nghĩa gì nữa đâu. Ít nhất Điền Đại Thu với Nguyên Linh cũng không nuốt Câu Mang mà Trường Sinh nuốt nó, mà Trường Sinh không có khả năng sẽ nuốt tôi!

“Mà Trường Sinh còn có cổ mộc mệnh vì thế tôi mới nói cổ tính trong người cậu ấy mạnh hơn của Nguyên Thần Tịch! Nếu như cậu ấy ở cùng với nhóc Dương, có lẽ sớm muộn gì cũng có một ngày không khống chế được bản thân nữa, nuốt luôn nhóc Dương!” Có lẽ sư công cũng cảm thấy chắc chắn bản thân mình nói đúng, ông ấy gật đầu thật mạnh: “Có phải rất có lý không!”

“Ông chỉ vì cái đạo lý mình nghĩ ra này nên mới nhận con rắn đen Viên Uy mang đến đổi rồi cho anh ta kéo quan tài đá đi?” Vương Uyển Nhu bất mãn.

“Nếu không thì sao nữa?” Sư công cười ha ha, chỉ rắn đen: “Lúc được đưa đến đây, trên người con rắn này còn bị quấn không ít tơ quỷ đâu? Phái hình thi ra tay, tôi nào có lực đánh trả, vẫn cứ là cho người ta chút nhân tình thôi!”

“Sư công?” Tôi thực sự không tưởng tượng ra, người như này sao có thể là sư công của tôi?

“Lúc mấy người đến không nhìn thấy Miêu trại phía trước có động tĩnh lớn sao? Sư công đột nhiên phát huy sở trường hóng chuyện, ông ấy chuyển câu chuyện: “Đứa bé kia cũng bị tôi để lại đây đó.”

“Sư công để lại Liễu oa tử làm gì?” Tôi cứ vừa nghĩ đến Liễu oa tử là lại phát hỏa, nếu như không phải cậu ta cứ năm lần bảy lượt dẫn Trọng Đồng Tử đến gây phiền phức cho chúng tôi, Âm Long làm sao lại bị tơ quỷ quấn lấy!

“Gã mà được xem là hậu duệ của Miêu y sao? Điền Đại Thu quá thẳng thắn vì thế không thể làm Miêu y, Liễu oa tử này cũng thẳng nhưng tôi thích!” Sư công cho rằng những thứ hoàn toàn không thể nói là có lý này lại vô cùng có lý.

Tôi thực sự không nghe tiếp được nữa, liếc mắt nhìn Vương Uyển Nhu rồi đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài cánh rừng.

“Tôi cũng không nghĩ tới Tần lão tiên sinh sẽ trở nên như vậy.” Dường như Vương Uyển Nhu cũng ngại vì kiến nghị quay lại Cổ Lâm của mình, cô ấy nhíu mày nhìn tôi: “Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy ông ấy làm những chuyện bừa bãi như vậy nhất định là có mục đích!”

“Liễu oa tử ác với người ta nhưng khi người ta đối xử tốt với cậu ta, cậu ta nhớ rất sâu sắc! Điền Đại Thu dạy cậu ta cổ thuật, ngang hàng với ba mẹ sinh ra cậu ta lần nữa.” Sư công như nghe thấy câu nói của tôi với Vương Uyển Nhu, ông ấy chậm rãi nhai khoai lang khô: “Điền Đại Thu luôn canh cánh trong lòng chuyện bản thân không thể trở thành Miêu y vì thế Liễu oa tử để làm tròn giấc mộng cho Điền Đại Thu chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để lấy lòng người của Miêu trại.”

“Vậy nên ông để cậu ta ở lại đó?” Ngụy Yến vẫn không thể tán đồng.

Tôi nhớ tới Liễu oa tử không còn giống trước đây nữa, cùng với những người tôn kính cậu ta, đột nhiên cảm thấy sư công dường như có bí mật nào đó lớn lắm?

Lão địa chủ này làm việc nhố nhăng nhưng tự ông ấy có biện pháp.

“Trường Sinh bị bỏ vào quan tài đá rồi chôn ở vị trí mộc hành lại vừa hay hấp thu được cổ tính của Câu Mang trong cơ thể, vừa hay tách ra được với thứ đồ ác tính như rắn đen này, nên sẽ càng dễ thu liễm lại bản tính của cơ thể!” Sư công chẳng thèm ngước mắt lên giống như tự nói với chính bản thân mình.

Tôi với Vương Uyển Nhu ngẩn người, từ trước đến nay chúng tôi chẳng hề nghĩ tới những chuyện này.

Vào trong quan tài đá đối với chúng tôi chỉ có chỗ tốt, vậy tại sao Viên Uy lại chôn chúng tôi nhỉ?

“Cổ động chắc chắn có thằng nhóc Nguyên Thần Tịch. Nhục cổ thuộc tính thủy, chỉ sợ lúc này anh ta cũng mạnh lên nhanh có điều thu hoạch được mới là nhanh nhất!” Sư công nghĩ ngợi, nhìn về phía xa: “Năm năm rồi, mỗi năm ngũ hành chuyển một lần, tính ra thì nếu như mấy người không đào nhóc Dương lên, vậy thì người đầu tiên bị Viên Uy đào lên chính là Trường Sinh rồi?”

“Tại sao?” Tôi nghe xong thì kinh ngạc, trong lòng thầm tính ngũ hành thịnh suy.

Sư công nhìn tôi như nhìn đứa ngốc: “Hạn chế của con bị phá rồi mà con không cảm thấy có điều gì đó không đúng hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK