Cánh cửa loang lổ, sân vườn hoang vu.
Trước kia, mỗi lần Sở Kiều đến đây, đều không có đủ dũng khí đẩy cửa bước vào. Bởi vì nơi này, chứa đựng quãng tuổi thơ mà cô không muốn nhớ lại.
Kẽo kẹt ——
Đẩy ra cánh cửa sắt nặng nề, Sở Kiều nhấc chân đi vào.
Lá khô dưới chân bị dẫm lên kêu xào xạc, cô bước lên bậc thang, mở ra cửa chính, rốt cuộc bước vào nơi này một lần nữa.
Trong nhà cái gì cũng vẫn còn, chỉ là phía trên đều phủ một lớp vải trắng. Ban đầu sau khi mẹ qua đời, bọn họ liền rời khỏi nơi này, từ đó về sau, không có ai trở lại.
Hơn hai mươi năm không người ở, trong phòng khó tránh khỏi có mùi vị ẩm mốc.
Sở Kiều xách theo túi trong tay, đi từng bước một lên cầu thang, men theo trí nhớ của cô, hướng về phía phòng ngủ của mẹ.
Cửa phòng ngủ màu trắng hơi ố vàng. Bàn tay Sở Kiều đặt lên tay nắm cửa, khẽ dùng sức, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Thảm nhung làm thủ công màu sắc rực rỡ là món đồ mẹ thích nhất. Khi còn bé, Sở Kiều thường ngồi dưới đất, lăn qua lăn lại bên cạnh mẹ, lúc mệt mỏi, thân thể nhỏ bé cuộn tròn lại, rúc vào trong ngực mẹ mà ngủ.
Cô đi tới bên cửa sổ, mơ hồ còn nhớ. Chỗ ngồi gần cửa sổ này là nơi mẹ thích nhất, mẹ cầm bút vẽ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kiên nhẫn dạy cô phải cầm bút như thế nào, dạy cô nét bút đầu tiên vẽ ra con người như thế nào.
Bài trí trong phòng không thay đổi một chút nào.
Khóe mắt Sở Kiều nhíu lại, đột nhiên nhìn thấy bên trong bình hoa bày trên bàn có đặt cái gì đó, trong nháy mắt, trái tim như thắt lại.
Sau một hồi lâu, cô mới lấy sức đi tới trước bàn.
Bình hoa trên bàn, cắm đầy hoa khô. Đôi mắt Sở Kiều chăm chú nhìn những bông hoa kia, ở đáy lòng thầm đếm một lần, không nhiều không ít, vừa đúng 23 đoá.
Mà phía ngoài cùng đóa hoa này, còn có thể nhìn thấy đại khái, hiển nhiên là mới được bỏ vào không lâu.
Hoa hồng Bạch.
Trái tim Sở Kiều căng thẳng, hốc mắt chua xót.
Cô đã từng vô số lần hỏi ba, ngày giỗ thực sự của mẹ?
Hôm nay, cô nhìn thấy 23 đóa hồng trắng đã khô héo. Bất chợt nghĩ ra tại sao vào ngày giỗ mẹ hàng năm, ba cũng sẽ không về nhà trước 12h.
Cô run rẩy mở phong thư trong tay, Sở Kiều cắn môi, đôi mắt sáng ngời một mảnh ảm đạm. Trong lòng ẩn ẩn dự cảm có cái gì đó, ngón tay của cô siết chặt mép giấy viết thư, in vào một dấu ngón tay thật sâu.
Sở Kiều hạ mi xuống, dùng hết tất cả khí lực, xem xong bức thư trong tay. Trong chốc lát, hốc mắt cô chứa đầy nước, cùng với đó, trái tim lặng lẽ vỡ tan.
Buổi đấu giá đã bắt đầu, nhưng Sở Kiều chậm chạp không xuất hiện. Mọi người lên tiếng bàn luận xôn xao không ngừng.
Điện thoại di động thì tắt máy, không thể liên lạc được với cô, nhân viên gấp gáp đến phát hoảng. Cuối cùng bởi vì quá thời gian nên buổi đấu giá bị hủy bỏ.
Trên khán đài dành cho khách quý, Sở Nhạc Viện vui mừng cười nhạt, kết thúc thành công.
Chiếc Hummer màu đen phi nhanh trên đường, Quyền Yến Thác đeo tai nghe điện thoại, hai tay nắm tay lái, môi mỏng mím chặt nói: "Lập tức tìm hiểu cho tôi sau khi Sở Kiều ra khỏi biệt thự thì đã đi những đâu, gặp những ai?"
Anh cúp điện thoại, lửa giận trong lòng cuồn cuộn.
Sở Kiều không đi đến buổi đấu giá, cũng không tìm được cô!
Mặc dù lời nói của Hạ Yên Nhiên khiến cho cô bị đả kích, nhưng là theo tính cách của cô, nhất định sẽ đi đến phòng đấu giá. Thế nhưng cô lại không hề xuất hiện, Quyền Yến Thác linh cảm, trong việc này nhất định có vấn đề gì đó!
Một Hạ Yên Nhiên còn chưa đủ, lại thêm cả Trì Việt tham gia, đáy lòng Quyền Yến Thác tức giận, thực sự muốn phát tiết ra ngoài.
Anh trầm mặt chuyển tay lái, lái xe đi đến Trì gia.
Trên bậc thang trước cửa nhà, Trì Việt cầm thuốc trong tay, một điếu lại một điếu, vẻ mặt tĩnh lặng.
Quyền Yến Thác còn chưa kịp tắt máy, trực tiếp nhảy xuống, vọt vào bên trong.
Nhìn thấy anh tới, Trì Việt cũng không cảm thấy bất ngờ, gương mặt tuấn mỹ khẽ nâng lên, cười nói: "Anh cũng nhanh đấy!"
Bụp ——
Quyền Yến Thác giơ tay lên chính là một quyền, hướng khóe miệng của anh ta đánh xuống.
"Đây là cậu thiếu nợ tôi....."
Lời của anh chưa nói xong, Quyền Yến Thác lại tung một cước, trực tiếp đem Trì Việt đạp ra ngoài, lưng đụng vào cánh cửa, phát ra âm thanh thật lớn.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Quyền Chính Nghi nghe tiếng động chạy đến.
"Cô cô!"
Quyền Yến Thác ngăn bà lại, ánh mắt dọa người, "Cô đừng xen vào chuyện này! Hôm nay ai cũng không quản được, con là muốn đánh chết nó, một mạng đổi một mạng!"
"A Thác ——"
Quyền Chính Nghi bị khuôn mặt tàn khốc của anh dọa sợ, ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích, vô cùng sợ hãi, Quyền Yến Thác kéo cổ áo Trì Việt, trực tiếp lôi anh ta lên phòng ngủ trên lầu, hơn nữa đem cửa phòng khóa trái.
"Mở cửa, mở cửa ra!"
Quyền Chính Nghi hai tay đập lên cánh cửa, không ngừng gào thét, nghe tiếng động bên trong, càng bị dọa khóc gào lên!
"Fuck! Con mẹ nó cậu thật biết đùa!"
Trì Việt ôm bụng, quát: "Anh muốn làm cho tôi đoạn tử tuyệt tôn chắc!."
Quyền Yến Thác không thèm quan tâm tới anh ta, tay hướng về phía anh ta đang kêu vung lên, từng quyền mạnh yếu đều tàn nhẫn. Lần này anh thực sự phát điên.
"Con mẹ nó, cậu trả thù lúc nào không được, tại sao lại nhất định phải quấy rối vào lúc này chứ! Cậu có biết Sở Kiều rất đáng thương hay không?! Trì Việt, tôi nói cho cậu biết, nếu cô ấy mà có chuyện gì, tôi sẽ giết cậu ——"
Quyền Yến Thác níu lấy cổ áo của anh ta gầm lên, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, đôi mắt đỏ au.
Nhìn đến ánh mắt anh, Trì Việt càng sững sờ, quên cả đánh trả, hỏi "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, tiếng la khóc của cô cô khiến anh cực kỳ phiền não.
Quyền Yến Thác nhếch môi, buông cổ áo Trì Việt, nháy mắt với anh ta.
Trong lòng Trì Việt ngầm hiểu, hướng ra ngoài cửa hô lên, miệng khẽ động, liền đau đớn, mở miệng trách móc.
"Mẹ, đừng làm loạn lên, con còn chưa có chết!"
"Việt Việt, A Thác! Các con mau mở cửa ra!"
Quyền Chính Nghi vẫn không thể yên lòng, tiếp tục đập cửa.
Trì Việt hết cách rồi, chỉ có thể cắn răng đứng lên, mở hé cửa ra, nói: "Mẹ đừng xen vào."
Quyền Chính Nghi đẩy khe cửa muốn đi vào trong lại bị Trì Việt ngăn cản: "Mẹ, mẹ đừng có xen vào việc này có được không?"
Nhìn khuôn mặt đầy vết thương, Quyền Chính Nghi vừa tức giận vừa đau lòng, bà dí ngón tay vào mặt Trì Việt quát: "Đứa con chết tiệt này, làm mẹ tức chết đi!"
Đuổi mẹ đi chỗ khác, Trì Việt xoay người trở lại, ngồi bệt dưới đất rồi dựa lưng vào tường, nhấc chân đạp đạp người đối diện, nói: "Loại tư vị này như thế nào?"
"Cái gì như thế nào?" Quyền Yến Thác giơ tay lên, lau vết máu ở khóe miệng.
"Tư vị bị người ta người tính kế đó!"
Trì Việt ngước đầu hỏi anh, "Tức giận không?"
Có chút tức giận!
"Lần này cậu hài lòng hài lòng rồi chứ?" Quyền Yến Thác hỏi, ánh mắt lẫm liệt: "Cùng Hạ Yên Nhiên bày mưu tính kế tôi, cậu đắc ý như vậy sao?"
Sắc mặt Trì Việt cứng đờ, không có mở miệng.
Quyền Yến Thác giận tái mặt, tức giận nói: "Trì Việt, hai chúng ta thanh toán xong rồi."
"Chưa xong!" Trì Việt quay đầu đi, soi gương nhìn mặt mình, trong nháy mắt trở nên lo lắng, "Mỗi lần đánh anh có thể đừng đánh vào mặt tôi được không, gương mặt tôi là độc nhất vô nhị, nếu anh thực sự phá hủy khuôn mặt này, tôi sẽ bám anh cả đời!
"Ha ——"
Quyền Yến Thác thở dài một hơi, trừng mắt nhìn người đối diện, đột nhiên lại buồn cười. Nói cho cùng, Trì Việt tâm tính trẻ con, những việc hỗn đản của anh ta, ngay cả bản thân anh ta cũng không phân rõ đúng sai, so đo với anh ta, thật đúng là không tranh luận ra được cái quái gì!
"Anh!"
Trì Việt khẽ mở miệng, giọng nói chìm xuống, "Em muốn anh độc ác như vậy, anh bây giờ chắc không còn khí lực để đánh em nữa nhỉ?!"
Con ngươi Quyền Yến Thác nheo lại, nhìn anh ta chằm chằm có chút không hiểu, "Như thế nào anh mày lại thành độc ác rồi hả?"
Đưa Phùng Thiên Chân đến trên giường của nó thì bị gọi độc ác? Cái thằng nhóc chết tiệt này, rốt cuộc có thể chịu suy nghĩ một chút hay không?!
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, Trì Việt mím môi, cười cười: "Thuốc em cho anh uống, là loại mà trước kia chúng ta vẫn hay dùng để chỉnh người khác! Sau khi sử dụng thì trong thời gian ngắn không lên được!"
Không lên được?!
Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, suy nghĩ một chút mới phản ứng được, một cước đá qua, "Mẹ nó, mày muốn tự đâm đầu vào chỗ chết!"
Thật là không thể tin tưởng thằng nhóc này được!
"Mẹ nó!"
Trì Việt bị đau, gương mặt tuấn tú nhăn thành một nắm, nói: "Em không phải không tin anh! Em là muốn đề phòng Hạ Yên Nhiên, cô ta đã mơ ước anh hơn hai mươi năm, ngộ nhỡ cô ta ăn sạch anh, Sở Kiều chắc chắn sẽ giết em!"
"Vậy chú mày không sợ bị anh giết?"
Trì Việt che miệng, cười một tiếng thật thấp, nói: "Em cảm thấy Sở Kiều so với anh còn ác hơn!"
"......"
Quyền Yến Thác im lặng, lại muốn nhấc chân, Trì Việt sớm có phòng bị, nghiêng mình né tránh.
"Anh đã xong chưa, còn thích đánh nữa hả!" Trì Việt nhíu lông mày, tức giận nói: "Anh đã đánh em rồi thì coi như huề đi!"
Ngừng một lúc, môi mỏng mím chặt lại: "Em thực sự không muốn hại anh! Em đã sớm biết tâm tư của Sở Kiều đối với anh, mà em chính là không phục, em chỉ muốn thử hai người mà thôi!"
"Cái thằng này ——"
Quyền Yến Thác giận quá hóa cười, đứng dậy, hung hăng vỗ một cái vào mặt anh ta, quát: "Trì Việt, con mẹ nó em thật đúng là có tiền đồ!"
"Tốt lắm tốt lắm!" Trì Việt cũng cảm thấy phiền não, đẩy tay anh ra, nói: "Chuyện này về sau coi như xong, ai cũng đừng nhắc tới, người nào mà nói đến là loại tiểu nhân!"
Nói cho cùng, Quyền Yến Thác cũng là anh trai, cho dù có oán hận đi nữa thì cũng không thể phá hủy bọn họ.
Quyền Yến Thác có thể đưa Phùng Thiên Chân đến trên giường của mình. Thế nhưng mình lại không thể đưa Hạ Yên Nhiên làm giống như vậy, bởi vì ở nơi nào đó trong đáy lòng, Trì Việt rất rõ ràng, đây là hai chuyện khác nhau!
Nhưng đến tột cùng là khác ở chỗ nào, chính anh cũng nói không rõ!
Quyền Yến Thác đang muốn mở miệng, điện thoại di động trong túi reo lên. Anh móc điện thoại ra sau khi nghe máy, thấy được người ở đầu bên kia thông báo, vẻ mặt lo lắng hòa hoãn xuống.
Trong giây lát, anh lên xe, nhanh chóng chạy tới khu biệt thự.
Lúc Quyền Yến Thác đến nơi, Hàn Thu Dương đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, kể chuyện xưa cho con gái nghe.
Hàn Nhất Nặc nhìn thấy một người tiến vào, đôi mắt đen nhánh chớp chớp.
"Sở Kiều đâu?" Quyền Yến Thác mím môi, giọng lạnh lẽo.
Hàn Thu Dương để sách trong tay xuống, ánh mắt bình tĩnh, nói: "Đi rồi."
Đi rồi?
Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, ánh mắt lạnh thấu xương hỏi: "Cô ấy đi đâu?"
"Không biết!"
Hàn Thu Dương vẫn nở nụ cười ưu nhã như cũ, không nhìn ra chút bối rối nào,
Thái độ bình tĩnh thong dong này, trong nháy mắt kích thích lửa giận của Quyền Yến Thác, anh níu lấy cổ áo Hàn Thu Dương, đáy mắt lộ ra giận giữ.
"Buông ba cháu ra!"
Hàn Nhất Nặc từ trên ghế sofa nhảy xuống, thân thể nho nhỏ bảo hộ bên cạnh ba, nói: "Dì Kiều Kiều nói không được cho bất kỳ ai biết dì đã đi đâu!"
Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác trầm xuống, cúi đầu nhìn cô bé trước mặt, không có chỗ nào để xả tức được.
"Cô ấy đi từ lúc nào?"
Hồi lâu, Quyền Yến Thác thở dốc một hơi, giọng bình tĩnh lại.
Hàn Thu Dương đưa tay ẳm con gái lên, trầm giọng nói: "Nửa giờ trước."
Hít một hơi sâu, đáy mắt của Quyền Yến Thác từ từ trở nên ảm đạm. Xung quanh không cảm nhận được hơi thở quen thuộc của cô, Sở Kiều đúng thật là đi rồi.
Lúc đó, trong phòng chờ ở sân bay, Sở Kiều đang ngồi trên ghế, đợi giờ lên máy bay.
Màn hình TV trong đại sảnh đang phát tin tức truyền từ phòng đấu giá. Buổi đấu giá đã bị hoãn, còn có bóng dáng Quyền Yến Thác sốt ruột đi lại, trái tim co thắt lại.
Âm thanh thông báo vang lên, Sở Kiều đứng dậy đi vào cửa ra máy bay, bóng lưng quyết tuyệt.
Quyền Yến Thác chạy như điên trên đường, lái xe đến sân bay. Sau khi dừng xe, lập tức chạy vào phòng chờ.
Hàn Thu Dương không chịu nói Sở Kiều đi nơi nào.
Rõ ràng là Sở Kiều đã đề nghị.
Không biết Hàn Thu Dương dùng biện pháp gì, anh không tra được danh sách lên máy bay, cũng không tra được Sở Kiều muốn đi đâu.
Người đến người đi ở trong đại sảnh, bên cạnh đi qua ngàn vạn người.
Quyền Yến Thác kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn xung quanh là những khuôn mặt xa lạ, hai mắt thâm thúy một mảnh chán nản. Không có bóng dáng của cô, không có khuôn mặt tươi cười cũng như hơi thở của cô.
Giây phút cô xoay người đi xa, trong chớp mắt thế giới của anh cũng kết thúc.
Thì ra là, đây chính là tư vị của tình yêu.