Mỗi buổi sáng, Sở Kiều có thể ngủ thêm hai mươi phút, đối với cô mà nói thì ddosblaf việc vô cùng vui vẻ. Cô sợ phải dậy sớm vào buổi sáng, vì để có thêm thời gian nằm ngủ, thậm chí còn không trang điểm. Trừ khi có việc gì đặc biệt nếu không cô sẽ không để cho việc trang điểm chiếm mất thời gian nằm ngủ.
Mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm, trên bồn rửa mặt bày bàn chải đã được trét kem đánh răng.
Sở Kiều nhìn chằm chằm miệng đầy bọt trắng trong gương, khẽ mỉm cười. Người đàn ông này nhìn bề ngoài có vẻ bá đạo nhưng thật ra lại là người vô cùng cẩn thận và cũng rất dịu dàng.
Mở khóa vòi nước, Sở Kiều dùng nước lạnh rửa mật. Một năm qua, bất kể nóng lạnh, cô đều dùng nước lạnh rửa mặt. Như vậy rất tốt cho da, mặc dù không trang điểm nhưng da hồng hào, bóng loáng nhẵn nhụi.
Thay quần áo xong, đi xuống lầu, vừa đúng lúc Quyền Yến Thác đi chạy bộ đã trở lại. Sở Kiều từ trên lầu đi xuống, anh từ dưới đi lên, hai người gặp nhau ở cầu thang.
"Chào buổi sáng." khóe miệng Sở Kiều mỉm cười ngọt ngào, "Em sẽ chuẩn bị bữa sáng, anh đi tắm đi."
Quyền Yến Thác không đáp lời, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm.
Thấy anh như vậy, Sở Kiều hiểu anh đang nghĩ gì. Ở nhà này anh là chủ, cô chỉ có thể tìm cách lấy lòng.
Sở Kiều đứng trên cao, khoác vai anh, cúi đầu hôn lên môi anh. Gần đây, việc này đã trở thành một thói quen, người đàn ông nói muốn được hôn vào buổi sáng, thực ra chính là nhân cơ hội sỗ sàng, chiếm tiện nghi.
"Được chưa?" Vừa hôn xong, Sở Kiều trừng mắt nhìn, cười hỏi.
Quyền Yến Thác vắt một cái khăn lông trắng trên cổ, hai tay anh nắm chặt khăn lông, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Anh muốn ăn trứng gà dầm tương."
Rất lâu không ăn món này, đến khi anh nhắc tới, Sở Kiều cũng hơi nhớ nhung, cô b ăn vật này, trải qua hắn nhắc tới, sở kiều cũng có chút nhớ nhung, cô bước qua người anh, mỉm cười đi xuống dưới.
Trong nháy mắt, người đàn ông đang đứng sát bên người cô, giơ tay nắm lấy ngực cô, hung hăng bóp một cái.
Cũng may là anh nhanh chóng buông bay, nếu không Sở Kiều sẽ nổi giận. Tại sao cái tật xấu này vẫn không thay đổi được? Lần đầu tiên gặp mặt thì sờ mông cô, đồ lưu manh!
Đặt trứng gà đã được rửa sạch vở ngoài bỏ vào trong nồi, mở bếp luộc trứng. Tìm một chiếc chén, đổ nước tương vào, sau đó lại lấy bột bánh bao đã nhồi từ hôm qua, cắt ra thành miếng nhỏ cho vào nồi hấp.
Bây giờ, khi cô làm bữa sáng, tay chân rất nhanh nhẹn, càng ngày càng nhiều món.
Quyền Yến Thác thay đồ rất nhanh, anh kéo ghế ngồi xuống, Sở Kiều cũng bày bữa sáng lên bàn.
"Không tệ." Quyền Yến Thác gắp một miếng trứng gà dầm tương, mùi vị thanh đạm khiến người ta thèm ăn.
Sở Kiều cũng không cũng không cùng hắn giành, nhìn anh ăn có vẻ rất hưởng thụ.
Sau khi được nâng cấp, tính năng của chiếc xe Hummer màu đen đã có sự khác biệt rất lớn so với những chiếc xe khác. Quyền Yến Thác vòng qua đoạn đường tắc, đúng giờ đưa Sở Kiều đến bên ngoài cao ốc.
"Lái xe cẩn thận." Sở Kiều tháo dây an toàn bước xuống xe, đưa mắt nhìn xe của anh đi xa.
Thứ hai có hội nghị thường kỳ, các quản lý cấp cao cũng tập trung trong phòng hội nghị lớn. Sở Hoành Sanh không xuất hiện, hoàn toàn do Sở Kiều chủ trì.
Vị trí đối diện trống không, đã hai ngày Sở Nhạc Viện không đến công ty, không biết là đang làm cái gì?
"Bắt đầu đi."
Sở kiều mím môi, giọng nói trầm ổn. Tuy nói lần trước đề bạt cô lên làm Phó chủ tịch vẫn chưa thông qua, nhưng Sở Hoành Sanh đã nâng phạm vi quyền lực của cô lên cùng cấp bậc với Phó chủ tịch.
Nội dung của hội nghị thường kỳ cũng không có gì mới, Sỏ Kiều nói lên mấy vấn đề gần đây, yêu cầu mọi người chỉnh đốn.
Lát sau, Sở Kiều trở lại phòng làm việc, trợ lý đi vào thông báo: "Phó chủ tịch, có vị luật sư Diêu muốn gặp cô."
"Luật sư Diêu?" Sở Kiều không biết người này.
Trợ lý bổ sung: "Là luật sư do Tổng giám đốc phái tới."
Sở Nhạc Viện?
Sở Kiều cau mày, nói: "Cho anh ta vào."
Cửa chính đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc tây trang đi vào, vẻ mặt nghiêm túc.
"Có chuyện gì sao?" Sở Kiều ngồi ở trong ghế xoay, trầm giọng hỏi.
"Sở Nhạc Viện ủy thác cho tôi tới thông báo, ba ngày sau triệu khai Hội Đồng quản trị." Ánh mắt luật sư tĩnh lặng, từng chữ từng chữ nói ra..
Sở Kiều kinh ngạc, đôi mắt chìm xuống, "Triệu khai Đồng Quản Trị?"
"Đúng vậy." Luật sư đẩy gọng kính trên mặt: "Theo quy định của người sở hữu cổ phần, cô Sở Nhạc Viện có tư cách triệu khai Hội đồng quản trị!"
Trong tay Sở Nhạc Viện nắm giữ 25% cổ phần Sở thị, quả thật có tư cách triệu khai Hội đồng quản trị.
Hồi lâu, Sở Kiều cho người tiễn luật sư, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Đang êm đẹp lại triệu khai Hội đồng quản trị, Sở Nhạc Viện lại muốn làm cái gì đây?
Đẩy cửa phòng làm việc, Sở Kiều bước vào nhìn thấy Sở Hoành Sanh đang uống thuốc.
"Thân thể ba không thoải mái?"
"Không có gì."
Sở Hoành Sanh cười cười, vẻ mặt vẫn còn không tệ.
"Ngồi xuống." Ông chỉ cái ghế trước mặt, nói Sở Kiều ngồi xuống, "Có chuyện gì sao?"
Sở Kiều cúi đầu, suy tư nên bắt đầu như thế nào, "Mới rồi có luật sư đến nói Sở Nhạc Viện đã yêu cầu ba ngày sau triệu khai Hội đồng quản trị."
"Thật là có gan lớn, còn biết tìm luật sư." Sở Hoành Sanh mím môi, giận dữ nói.
Trong tay cổ đông cũng có cổ phần của Sở thị. Sở Hoành Sanh đã dùng số cổ phần trên danh nghĩa của ông chia làm hai phần, cho hai con gái mỗi người 25%.
Hiện tại, Sở Kiều thì không có lo lắng gì, duy nhất cần để ý đến chính là số cổ phần trong tay Sở Nhạc Viện.
Cô có thể nghĩ đến, đương nhiên Sở Hoành Sanh cũng có thể nghĩ tới. Ông đứng lên đi về phía cửa sổ, cau mày nhìn mây trắng trôi lững lờ ngoài xa, ánh mắt nghiêm nghị, "Hai mươi lăm năm qua, hôm nay là lần đầu tiên ba khiến cho Sở thị rơi vào tình huống như vâyj."
"Ba." Sở kiều cảm thấy rất lo lắng.
Sở Hoành Sanh mím môi, đôi mắt thâm thúy lóe sáng. "Sở Nhạc Viện chỉ hay tùy hứng, nếu không có người sau lưng xúi giục, nó không dám hành động thiếu suy nghĩ!"
"Ý của ba là do Qúy Tư Phạm?" Sở Kiều nghe cha nói vậy, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Sở Hoành Sanh cụp mắt, đôi môi mỏng mím nhẹ.
Bỗng nhiên Sở Kiều dự cảm, mưa gió sắp kéo đến. Mặc dù đã có suy đoán về mục đích của anh ta từ lâu nhưng cô cũng không muốn vạch trần mặt nạ trước, cũng không tin rằng người mình từng tín nhiệm lại là một kẻ tiểu nhân hèn hạ!
Buổi tối về đến nhà, mấy lần Sở Kiều muốn mở miệng nhưng nhìn thấy Quyền Yến Thác nhíu chặt chân mày, cô lại nuốt lời muốn nói trở về.
Trì Quân Lương chủ động lên báo nói xin lỗi, thẳng thắn nhận mình đã sai. Bên phía Quyền Chính Nghi cũng không yên, Quyền Yến Thác chạy đi chạy lại giữa hai bên, giúp đỡ làm thủ tục li hôn, lại còn phải để ý Trì Việt, chỉ sở cậu ta có hành động gì không tốt.
Sở Kiều không muốn việc làm mình phiền lòng làm ảnh hưởng đến anh, cũng không nhắc đến cuộc họp Hội đồng quản trị ba ngày sau.
Trong lòng cô đại khái có suy nghĩ, nhiều nhất là Sở Nhạc Viện đang nhắm vào chính mình.
Sáng sớm, sau khi Sở Nhạc Viện rời giường, luật sư đã chờ rất lâu. Anh ta lấy giấy tờ chuyển nhượng cổ phần và bút đưa cô, nói: "Cô Qúy, cô có thể ký tên."
Nhận bút trong tay anh ta, Sở Nhạc Viện nắm trong tay, không có bất kỳ động tác nào khác. Nơi ký tên còn bỏ trống, cô chậm chạp không hạ bút.
"Cô QUý?" Luật sư thấy cô bất động, không nhịn được cau mày.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rỡ, Sở Nhạc Viện lại cảm thấy chói mắt. Cô chớp nhẹ hai mắt: "Anh cứ đi về trước, ký xong tôi sẽ gọi cho anh."
Luật sư sững sờ, do dự một chút mới rời đi.
Lát sau, Sở Nhạc Viện cũng cho dì Thái về nhà, trong căn phòng trống rỗng chỉ có mình cô. Cởi giày rúc vào trong sô pha, hai tay cô ôm gối, hốc mắt dần dần ướt át.
Một khi ký vào đó, cũng có nghĩa là cô không còn gì cả, cô nhìn chằm chằm khung ảnh cưới khổng lồ trên tường, không biết đang nghĩ gì.
Suy nghĩ mất hồn hồi lâu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ từ từ nhạt dần. Sở Nhạc Viện quay đầu, cầm lịch bàn lặng lẽ tính toán.
Quý Tư Phạm nhận được điện thoại của luật sư, lái xe về nhà. Chiếc đèn đặt dưới đất trong phòng khách đang bật sáng, một người co ro trên sô pha, tay cầm rượu đỏ, gương mặt phiếm hồng.
"Anh về rồi?" Nhìn thấy Qúy Tư Phạm bước vào cửa, Sở Nhạc Viện mím môi cười khẽ. Cô để ly rượu trong tay xuống, đi vào phòng bếp nấu cơm, "Đói bụng không, em đi nấu cơm."
Quý Tư Phạm liếc nhìn rượu đỏ trên bàn, chân mày nhíu lại, "Không cần, anh không muốn ăn."
Anh tự tay đỡ Sở Nhạc Viện đã lảo đảo kéo vào ghế sô pha.
Sở Nhạc Viện cười nhẹ, đôi mắt sáng ngời: "Vậy thì thật là tốt, chúng ta uống rượu."
Trong lúc đó, cô đưa cho Qúy Tư Phạm một ly thủy tinh, rót đầy rượi đỏ.
Thấy cô đưa rượu, Qúy Tư Phạm cau mày. Khóe mắt liếc thấy giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, mặt không biến sắc, nhận lấy ly rượu.
Nhấp nhẹ rượu đỏ trong ly, Qúy Tư Phạm nhíu mày hỏi thử: "Thế nào, em đổi ý?"
"Không có." Sở Nhạc Viện lắc đầu, loại bỏ nghi ngờ của anh: "Anh đừng nghi ngờ, em sẽ không thay đổi quyết định."
Quý Tư Phạm cầm ly rượu, ánh mắt thâm thúy rơi vào gò má của cô, như có điều suy nghĩ.
"Tư Phạm, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?" Sở Nhạc Viện mở miệng cười, đôi mắt sáng ngời.
Đó là một buổi trưa, ánh nắng chói chang, Sở Nhạc Viện nổi hứng đi tiệm sách mua sách. Cô chọn vài cuốn, lúc tính tiền mới phát hiện không mang ví, đang lúc khó xử, bên cạnh vang lên giọng nói từ tính, khiến cô cả đời khó quên.
"Tính luôn vào của tôi."
Lúc ấy, Qúy Tư Phạm đứng đó nói, ngón tay thon dài cầm một chiếc ví màu đen, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Một khắc kia, trong đầu Sở Nhạc Viện trống rỗng. Cô chỉ ngơ ngác nhìn anh cho đến khi nhân viên phục vụ tính tiền rồi đưa túi cho cô.
"Anh gì ơi." Sở Nhạc Viện xách túi sách đuổi theo: "Tôi không thể lấy không sách này được."
Quý Tư Phạm chậm rãi xoay người, đôi mắt điềm đạm nhìn cô, "Cho nên?"
"Anh có thể để lại số điện thoại không, sau khi về nhà tôi sẽ mang tiền trả lại cho anh." Sở Nhạc Viện cầm túi sách, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Qúy Tư Phạm rút một cuốn sách trong túi của cô, dùng bút viết lại một dãy số ở trang đầu. Sở Nhạc Viện choáng váng, chằm chằm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trái tim đập cuồng loạn không thôi.
"Đây là số điện thoại của tôi, " Qúy Tư Phạm cất bút, vẻ mặt dịu dàng, "Có chuyện thì gọi cho tôi."
Sau đó, anh xoay người ngồi lên xe, xe hơi màu đen biến mất rất nhanh không nhìn thấy gì nữa.
Qua nhiều lần tìm hiểu, cô biết được tin tức về Qúy Tư Phạm, nhưng không nghĩ đến, anh lại là bạn trai của Sở Kiều. Khi đó, cái gì cô cũng không để ý, chỉ muốn chiếm anh cho riêng mình.
Cho đến hôm nay, tâm ý của cô đối với anh chưa bao giờ thay đổi.
Quý Tư Phạm ngửa đầu cạn sạch ly rượu, ôm cô vào trong ngực, trong mắt cũng không có ý cười: "Anh vẫn nhớ, lần đầu tiên gặp em, em mặc một chiếc quần hoa dài."
Sở Nhạc Viện ở trong ngực anh, khóe miệng khẽ cong lên.
Uống xong chai rượu đỏ, Qúy Tư Phạm hơi say.
"Tư phạm, " Sở Nhạc Viện cười đùa, nói chuyện mơ hồ không rõ, "Tất cả mọi người nói em và Sở Kiều lớn lên giống nhau, anh có nghĩ bọn em giống nhau không?"
Đèn thủy tinh phát ra ánh sáng mờ mờ, Qúy Tư Phạm nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô. Đầu ngón tay hất những sợi tóc đang rơi rớt, đôi mắt sâu không thấy đáy, ánh mắt hơi u ám.
"Tư Phạm......"
Sở Nhạc Viện say rượu, mơ hồ bị ánh mắt lưu luyến của anh mê hoặc. Cô ôm lấy cổ anh, chủ động hôn môi anh, từng kỹ xảo trêu đùa.
Trong lòng hình như có đốm lửa đang thiêu đốt, Qúy Tư Phạm cúi xuống, hung hăng hôn người trong ngực, ôm cô đi vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Sở Nhạc Viện mở mắt, người bên cạnh đã sớm rời đi.
Cô rửa mặt đi ra ngoài, Qúy Tư Phạm đã ngồi ở trước bàn ăn đợi cô.
Trước mặt đặt giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, Sở Nhạc Viện cầm bút, dùng sức ký tên. Lực ngón tay xuyên cả giấy, dường như trong lòng đã ra một quyết định chắc chắn.
Đưa giấy tờ giao cho Qúy Tư Phạm, Sở Nhạc Viện giữ chặt tay anh, giọng nói căng thẳng: "Tư Phạm, chuyện anh đã đáp ứng với em, nhất định phải làm!"
Quý Tư Phạm cúi đầu liếc mắt nhìn chữ ký của cô, vẻ mặt không có gì khác biệt, "Anh hiểu rồi."
Nụ cười của anh ấm áp, Sở Nhạc Viện buông tay ra, lại thấy Qúy Tư Phạm đưa một viên thuốc màu trắng.
Sắc mặt Sở Nhạc Viện cứng đờ, cau mày. Cô biết đó là thuốc tránh thai.
"Ngoan, uống vào." Giọng nói Qúy Tư Phạm rất ôn nhu nhưng ánh mắt lại khắc nghiệt.
Sở Nhạc Viện đưa tay nhận viên thuốc, ngậm trong miệng, cầm sữa tươi trên bàn uống vào.
Quý Tư Phạm nhìn chằm chằm đến khi cô nuốt xuống mới đi ra khỏi nhà.
Bóng dáng của anh vừa biến mất, Sở Nhạc Viện vội vàng chạy vào phòng tắm, nhổ viên thuộc ngậm ở dưới đầu lưỡi ra ngoài. Vị đắng lan tràn trong miệng, cô lấy nước lạnh súc miệng, vẻ mặt mất mát.
Qủa nhiên là anh vẫn không muốn có đứa bé.
Ba ngày sau, đại hội cổ đông cử hành đúng thời gian.
Sở Kiều đi tới bên cạnh cha, khom lưng ghé vào lỗ tai ông hỏi khẽ, "Ba, ba uống thuốc đúng giờ rồi sao?"
"Uống rồi." Sở Hoành Sanh vui mừng cười cười, hiểu tâm tư của cô. Ngược lại, ông muốn nhìn một chút, đến tột cùng Sở Nhạc Viện muốn ồn ào đến thế nào?
Toàn bộ cổ đông đến đông đủ.
Phòng hội nghị lớn trên tầng cao nhất, Sở Hoành Sanh ngồi ở chủ vị. Sở Kiều bên cạnh ông, trong lòng lo lắng.
Sở Nhạc Viện cùng Qúy Tư Phạm xuất hiện, đi phía sau bọn họ là luật sư.
Nhìn thấy luật sư cùng tới, Sở Kiều nắm chặt cây bút ký trong tay
Vẻ mặtSở Hoành Sanh coi như bình tĩnh, không hề nói thêm cái gì.
Mọi người theo thứ tự ngồi xuống.
"Tôi nhận được sự ủy thác của cô Sở Nhạc Viện, dùng danh nghĩa của cô chuyển nhượng hết tất cả cổ phần cho ông Qúy Tư Phạm, hơn nữa đối phương sẽ được nhận tất cả các quyền lợi!"
Luật sư vừa nói ra khỏi miệng lập tức sóng to gió lớn.
Sở Kiều kinh hãi, tức giận nói: "Sở Nhạc Viện, cô đang làm cái gì vậy?"
"Làm điều tôi phải làm." Sở Nhạc Viện nhìn thẳng, trong lòng có chút lo lắng.
"Đồ khốn kiếp ——"
Sắc mặt Sở Hoành Sanh đại biến, cầm tài liệu trên bàn ném lên người cô.
"Ba, đừng kích động." Sở Kiều sợ Sở Hoành Sanh sẽ bị chọc tức, vội vàng kéo ông lại.
Sở Nhạc Viện cũng không tránh, bị xấp tài liệu đập vào người.
Đỡ cha ngồi xuống, Sở Kiều trầm mặt, tức giận nói: "Cô lại phát điên cái gì chứ?"
Ánh mắt Sở Nhạc Viện âm trầm, oán hận nói,, "Chị nói đúng, tôi bị điên rồi!"
Dừng một chút, Sở Nhạc Viện bất chợt cười khẽ một tiếng: "Là do chị ép buộc tôi."
"Tôi bức ép cô lúc nào?" Sở Kiều híp mắt hỏi.
Sở Nhạc Viện bật cười, ánh mắt chán nản, "Từ lúc tôi sinh ra đã phải sống thấp hơn chị. Đều là con của ba, là người nhà họ Sở, rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng chị?"
"Tại sao cô nhật định phải so đo với tôi?" Sở Kiều nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
Tại sao?
Sở Nhạc Viện khinh bỉ cười, tròng mắt đỏ ngàu: "Bởi vì chị đã cướp đi của tôi quá nhiều."
Lời này mà cô ta cũng nói được, đúng là bóp méo sự thật!
Tiếng nghị luận xung quanh của cổ đông nổi lên bốn phía, loạn thành một đoàn.
Sở Kiều kiềm chế lại nóng giận, hỏi: "Cô chuyển nhượng cổ phần như vậy, ý mọi người thế nào?"
"Dĩ nhiên là biết!"
Sở Nhạc Viện hung hăng nói, "Tôi muốn đuổi chị khỏi Sở thị, vĩnh viễn!"
"Cô đúng là điên rồi thật đúng là điên rồi!" Sắc mặt Sở Kiều lạnh lẽo, đôi mắt u ám.
Sở Hoành Sanh tái mặt, giơ tay ôm ngực, cau mày.
Sở Nhạc Viện mím môi, nhìn cha nói: "Nếu ba chủ động đuổi Sở Kiều, con sẽ thu hồi quyết định này."
"Không thể nào ——"
Thái độ Sở Hoành Sanh rất kiên định, Sở Nhạc Viện nhếch môi, khóe mặt lạnh lẽo.
Trong tay Qúy Tư Phạm cầm một cây viết, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ nhẹ.
"Luật sư Diêu, tiếp tục đi." Sở Nhạc Viện hoàn hoàn chết tâm, lạnh lùng nói.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Qúy Tư Phạm.
Thưởng thức vẻ mặt biến sắc của Sở Kiều, trong đáy lòng Sở Nhạc Viện nảy sinh ra niềm vui vẻ điên cuồng vì báo được thù. Cô nghiêng đầu nhìn luật sư, bảo anh ta tiếp tục đọc.
Luật sư mím môi, sau khi nhìn thấy ánh mắt Qúy Tư Phạm, nói: "Hiện tại người nắm giữ cổ phần cao nhất tại Sở thị là ông Qúy Tư Phạm, căn cứ quyền quyết định đối với người có cổ phần cao nhất, kể từ hôm nay, Sở thị sẽ trở thành một trong nhưng công ty con của Qúy thị."
Trở thành công ty con của Qúy thị?
Đầu Sở Nhạc Viện như muốn vỡ ra, lờ mờ phát giác ra điều gì đó.
"Không đúng!" Cô bắt lấy ống tay áo Qúy Tư Phạm, giọng nói run run: "Tư Phạm, anh nhầm rồi, chúng ta phải đuổi Sở Kiều khỏi Hội đồng quản trị."
"Không cần!"
Quý Tư Phạm mím môi, nở nụ cười chói mắt.
Xung quanh lại ầm ĩ một lần nữa, khung cảnh thực sự rối loạn.
"Ba ——"
Sở Kiều thét lên kinh hãi, vội vàng chạy tới.
Ầm ——
Trong lòng Sở Nhạc Viện vỡ nát, đột nhiên ý thức được cái gì. Đôi mắt kịch liệt co rút, trong nháy mắt Sở Hoành Sanh ngã xuống, mặt trắng bệch như giấy.