Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi xào xạc, nhánh cây khô héo theo gió Bắc đung đưa, giương nanh múa vuốt hình dáng giống như là quái thú. Sở Kiều ngồi ở bên giường, đột nhiên cảm thấy cổ họng căng lên, cô giống như con mồi bị quái thú bóp cổ họng, giãy giụa không xong.
Giơ tay lên đặt lên cổ, Sở Kiều vững vàng bảo vệ, cô tựa như muốn phòng vệ, lại không phát giác động tác này có bao nhiêu buồn cười.
Hai chân chụm lại chung một chỗ cảm thấy đặc biệt khó chịu. Sở Kiều hồi tưởng anh mới vừa rồi đưa ngón tay đi vào, răng hung hăng cắn chặc môi dưới, bắp thịt toàn thân cũng cứng ngắc.
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, người đàn ông dựa vào khung cửa, không hề đi vào. Tròng mắt thâm thúy nhìn về phía người nằm ở mép giường, nhếch môi cười nói: "Cô dự định ngồi một đêm sao?"
Ánh mắt Sở Kiều giật giật, cúi đầu mang dép, đi thẳng tới phòng tắm.
"Này!" Quyền Yến Thác giơ tay lên vỗ bả vai cô, khóe miệng dâng lên ý cười nói: "Gấp gáp như vậy à?"
Sắc mặt Sở Kiều cứng ngắc, thẳng thắng hỏi lại anh: "Anh không gấp sao?"
Tại thời điểm này, cô còn có thể nhanh mồm nhanh miệng chống đỡ, ngược lại Quyền Yến Thác cũng không tức giận. Con mồi ở trong lồng tre, làm thế nào nhảy lên được, xem cô còn có thể nhảy lên cao bao nhiêu đây?
"Ăn cơm trước đã." Quyền Yến Thác nhún nhún vai, vân đạm phong khinh* nói: "Nếu là như thế này làm cô ngất xỉu ở trên giường, nói kỹ thuật tôi không giỏi, vậy thì cô có thể lực không được tốt đó?"
*Vân đạm phong khinh có nghĩa là: phong thái điềm tĩnh không lo âu
Anh xoay người xuống lầu, Sở Kiều lúng túng mặt đỏ tới mang tai.
Lầu hai có ba gian phòng, trừ đi gian phòng ngủ chính này, còn có thư phòng cùng phòng khách. Sở Kiều đẩy cửa nằm nhìn phòng khách một chút, cảm thấy bố trí không tệ, hơn nữa cự ly với phòng ngủ chính thật xa.
Đi xuống lầu tới phòng ăn, trước bàn ăn màu trắng cách thức Châu Âu, bày bốn món một mặn một canh. Nhìn thời gian người làm trước khi làm xong cơm, cũng không ở nơi này ngủ lại.
Người đàn ông này thật cổ quái, trong nhà không thể có người ngoài.
Thức ăn còn bốc hơi nóng, Sở Kiều kéo ghế dựa ngồi xuống, cảm giác thật đói bụng. Cô cầm đũa lên nếm, mùi vị rất tốt, cũng không có dầu mỡ, phù hợp với khẩu vị của cô.
Cô bình tĩnh ăn cơm, Quyền Yến Thác ngược lại dâng lên mấy phần hứng thú, một tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm cô: "Ăn có ngon không?"
Ăn rất ngon.
Sở Kiều nói thầm trong lòng, không hề trả lời anh. Cô gắp món ăn lên bỏ vào trong miệng, thấy anh còn đang nhìn, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Anh không có miệng sao? Dễ ăn hay không, sao không tự mình nếm thử một chút?"
Người đàn ông cứng họng, coi như là tự tìm mất mặt.
Thức ăn mặc dù không tệ, nhưng Sở Kiều ăn không vô. Bao tử cô không tốt, sức ăn vốn rất nhỏ. Lúc này trong lòng cô chứa nhiều việc, ăn càng ít, trong chén cơm chỉ ăn được nửa chén nhỏ.
Cô để đũa xuống, bên cạnh người đàn ông còn chưa có ăn xong. Sở Kiều không có lời nào để nói, đùa bỡn chiếc đũa trong tay, đếm từng hạt gạo hóa giải khẩn trương.
Mãi mới chờ đến lúc anh ăn xong, Quyền Yến Thác lại mở ti vi, cầm chén cơm lên, cặp mắt thì ngừng ở trên màn hình TV, từ đầu đến cuối cũng không nhìn qua cô.
Ăn cơm mà xem ti vi, ảnh hưởng tiêu hóa. Từ nhỏ bà ngoại không tập cho sở kiều thói quen này, lâu ngày rồi, cô cũng thích ứng một chút. Chỉ là thấy có người làm như vậy, cô bắt buộc muốn uốn nắng, nhưng đối phương lại là anh, cô rất cố gắng nhịn, tiếp tục cúi đầu đếm hạt cơm.
Quyền Yến Thác cầm trong tay điều khiển ti vi, dời đến một đài khác rồi dừng lại, bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Trên TV truyền đến một trận tiếng thét chói tai, Sở Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn màn ảnh xuất hiện là một người phụ nữ tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, mắt bên phải còn đang chảy máu, thanh cầu thang kẽo kẹt kêu vang dội, bối cảnh âm nhạc âm trầm làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Phim kịnh dị!
Sở Kiều đứng lên, đoạt lấy điều khiển ti vi tắt đi: "Anh có bệnh hả? Buổi tối khuya mà xem cái này!"
"Cho cô xem, " Người đàn ông bưng chén cơm, hùng hồn nói: "Xem phim kịnh dị có thể hóa giải áp lực trong lòng."
Cầm điều khiển ti vi bỏ ở trên bàn, Sở Kiều tức giận nghẹn họng. Cô xoay người đi lên lầu, đi thẳng đến phòng ngủ chính.
Đóng cửa phòng, lửa giận trong lòng Sở Kiều vẫn như cũ khó khăn kìm lại. Trong phòng có chút tối, mới vừa rồi hình ảnh trong đầu còn chưa có tản đi, cô cắn môi, thần kinh căng thẳng nhìn hai bên, sắc mặt khẩn trương.
Biến thái! Buổi tối khuya xem phim ma, anh còn có thể biến thái nửa không?
Mở đèn phòng tắm, Sở Kiều đi vào, cũng khóa cửa lại. Dựa lưng vào cánh cửa, cô hít sâu một hơi, tay chân lạnh lẽo, chỉ cảm thấy dạ dày mơ hồ bị đau.
Rõ ràng ăn rất ít, làm thế nào còn đau?
Sở Kiều ngồi xổm người xuống, đôi tay dùng sức đè dạ dày lại, một hồi co rút tựa như đau đớn chịu qua đi, tóc rơi trên trán cô cũng ướt nhẹp.
Bao tử bị đau dần chuyển biến tốt, Sở Kiều từ từ ngồi dậy, cởi quần áo trên người ra, đi vào bồn tắm.
......
Con dâu sắp trở lại, Quyền Chính Nghi bận rộn nhưng cực kỳ vui mừng.
"Mẹ Quyền" Phùng Thiên Chân chạy vào phòng bếp, cô vội thái rau: "Con giúp người a."
"Không cần." Quyền Chính Nghi làm sao cam lòng lại để cho cô vào làm, cười đến miệng không khép lại được. Cũng khó trách bà thích Phùng Thiên Chân, nha đầu này miệng ngọt lại biết dụ dỗ người già, khéo léo lại đáng yêu.
"Việt Việt đâu? " Tắt lửa nồi canh xương, Quyền Chính Nghi cười hỏi cô.
Phùng Thiên Chân bĩu môi, nói lầm bầm: "Ở trên lầu chơi trò chơi."
"Cái đứa bé chết tiệt này!" Quyền Chính Nghi mất hứng, đẩy Phùng Thiên Chân từ trong phòng bếp ra, hướng trên lầu nói: "Con đi gọi nó xuống dùng cơm."
Phùng Thiên Chân mừng rỡ, vui sướng chạy lên lầu.
"Việt!" Cô đẩy cửa trực tiếp đi vào, khóe miệng khẽ nhếch cười.
"Đi ra ngoài ——" Trì Việt nhíu lông mày, sắc mặc không tốt: "Trước tiên muốn vào phòng ngủ của tôi phải gõ cửa, cô không nhớ được có phải hay không?"
Phùng Thiên Chân trừng mắt nhìn, không hề tức giận, cười hì hì lui ra ngoài, quy củ gõ hai tiếng, "Em có thể đi vào không?"
Hồi lâu, Trì Việt phiền não nói: "Vào đi."
Đi tới trước bàn, Phùng Thiên Chân lấy đôi tay ôm cổ của anh ta, dịu dàng nói: "Mẹ bảo anh xuống lầu ăn cơm."
Trì Việt kéo tay cô ấy đẩy ra, không nhịn được nói: "Đó là mẹ tôi!"
"Là mẹ của anh, " Phùng Thiên Chân gật đầu một cái, "Thì cũng là mẹ của em."
"......"
Phùng Thiên Chân kéo cánh tay của anh, trên mặt đều là nụ cười: "Việt, trong khoảng thời gian này anh rốt cuộc trở về để làm gì?"
"Đó là việc của tôi."
Nghe được anh nói, đáy mắt Phùng Thiên Chân thoáng qua vẻ mất mác. Thật ra thì cô ấy không hỏi cũng biết, từ nhỏ đến lớn, phụ nữ bên cạnh anh luôn không cố định, lần này trở về khẳng định lại có hồ ly tinh!
"Được rồi, em tha cho anh." Phùng Thiên Chân cười một tiếng, sự khó chịu trên mặt rất nhanh tản đi, "Chỉ là ngàn vạn đừng để cho mẹ em biết, bằng không bà lại làm phiền anh."
"Ai, Phùng Thiên Chân......" Trì Việt vò đầu, mỗi lần cùng cô ấy nói chuyện đều như vậy. Cô ấy không nóng không nổi giận, anh tuôn quả đấm đánh vào trên gối bông, không sử dụng được hơi sức gì.
Rút cánh tay về, Trì Việt trầm mặt, lạnh lùng nói: "Phùng Thiên Chân, cô chết tâm đi, tôi sẽ không lấy cô."
Trì Việt trong lòng thầm đếm, mong đợi cô ấy nổi đóa. Dường như người ta nét mặt gì cũng không có, nâng lên khuôn mặt tươi cười nhìn chằm chằm anh.
"Việt, lời này chung quy rất không có ý nghĩa." Phùng Thiên Chân quệt mồm, không nhìn ra tức giận, ngược lại thay anh suy nghĩ: "Anh mỗi lần tức giận cũng nói như vậy, khiến mẹ nghe được lại lên mắng anh rồi, anh về sau ngàn vạn đừng ở trước mặt bà nói, hai chúng ta nói đùa chơi là tốt."
Thật!
Trì Việt thật lòng muốn hộc máu.
Anh ta cũng không phân rõ lắm, Phùng Thiên Chân rốt cụôc là cố ý, hay là vô tâm.
Lầu dưới truyền đến tiếng người giúp việc, Phùng Thiên Chân kéo tay của anh, lôi anh xuống lầu.
"Sau đó." Trì Việt kéo ở cổ tay của cô ấy, nhỏ giọng nói: "Một lát cơm nước xong, cô để cho tôi đưa cô về nhà."
Tạm dừng, anh lại dặn dò: "Cô phải chủ động mở miệng yêu cầu, biết không?"
Phùng Thiên Chân ý vị gật đầu, dắt tay của anh đi xuống lầu dưới.
Nhìn thấy hai người này tay cầm tay đi xuống, Quyền Chính Nghi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, bà gọi chồng xuống, người một nhà cùng nhau ăn cơm.
Trước bàn ăn, Trì Quân Lương quét mắt vô tình nhìn con trai, bất đắc dĩ thở dài.
"Thiên Chân, con ăn nhiều một chút." Quyền Chính Nghi không ngừng gắp thức ăn cho cô, chăm sóc chu toàn, "Con đó đứa bé này thật gầy, điều dưỡng cho tốt hơn đi."
Phùng Thiên Chân trong miệng nhai món ăn, ánh mắt lại nhìn về phía Trì Việt: "Mẹ Quyền, Việt không thích con mập, anh ấy thích gầy."
Ăn một miếng cơm thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, Trì Việt lườm cô ấy một cái, mày kiếm chau chặt hơn. Anh gắp lên một khối thịt gà bỏ vào trong chén cô, cảnh cáo nói: "Ăn cơm, bớt nói đi."
Phùng Thiên Chân không quan tâm, gắp thịt gà lên cắn vài miếng ăn xong, lại cầm chén đưa đến trước mặt anh: "Còn muốn nữa."
Cái giọng điệu này, Trì Việt chịu không nổi, nhưng ánh mắt ba mẹ nhìn bọn họ chằm chằm, anh chỉ có thể làm theo, gắp thịt vào trong chén cho cô ấy.
Nâng lên chén cơm, Phùng Thiên Chân híp mắt, há miệng lớn ăn cơm.
Mặc dù Quyền Chính Nghi từ nhỏ coi trọng người con dâu này, nhưng Trì Quân Lương lại ngầm không đồng ý với ý kiến đó. Thái độ con trai biểu hiện rõ ràng, nhưng bất đắc dĩ bà nhất định, bắt buộc cuộc hôn nhân này phải có hạnh phúc?
Dùng cơm tối xong, người giúp việc đi thu dọn bát đũa. Quyền Chính Nghi lôi kéo Thiên Chân nói chuyện phiếm, cô xuống máy bay trực tiếp tới nơi này, nhà mình cũng không kịp trở về.
Mở rương hành lý ra, Phùng Thiên Chân tìm quà tặng, chia từng cái cho mọi người.
"Việt, đây là của anh."
Một cái bật lửa số lượng hạn chế, Trì Việt xem qua, miễn cưỡng nói cám ơn, nhưng tiện tay nhét vào trên sô pha.
Khóe mắt liếc thấy động tác của anh ta, ánh mắt Phùng Thiên Chân tối lại, nhưng rất nhanh lại hiện lên khuôn mặt tươi cười.
"Chú Quyền," Cô trở về nước trước cố ý đi chọn con dấu nguyên thạch (làm từ đá) này, là hai năm qua nổi dậy xu hướng là đá Turquoise**.
* *Đá Turquoise (bắt nguồn từ tiếng Pháp- Pierre turquoise – nghĩa là viên đá Thổ Nhĩ Kỳ). Ở Việt Nam thường được gọi là đá ngọc lam vì màu xanh lam của loại đá này được tạo ra bởi đồng, màu lục bởi sắt và một ít của crom hóa trị hai. Người da đỏ coi loại đá này như những giọt nước mắt của thần bầu trời. Đối với họ, chúng tượng trưng cho sức khỏe, sự hưng thịnh và là biểu tượng của tình yêu.
Trì Quân Lương rất thích con dấu này, nhìn thấy vật này, tỏa ra nụ cười. Ông cẩn thận nhận lấy, tán dương: "Thiên Chân đứa nhỏ này, rất hay mua quà."
Cuối cùng là khăn lụa bản số lượng hạn chế, Phùng Thiên Chân đưa cho đi Quyền Chính Nghi, mắt thấy cô choàng lên, giật mình nói: "Woah, mẹ Quyền người đeo cái này lên thật là đẹp mắt!"
"Thật sao?" Quyền Chính Nghi cúi đầu xem một chút, lại hỏi chồng bên cạnh: "Quân Lương, xem có được không?"
"Đẹp lắm." Đôi mắt Trì Quân Lương đều là nụ cười, đưa tay vòng chắc bả vai vợ nói: "Vợ tôi đeo lên cái gì nhìn cũng đẹp."
Bọn nhỏ đều ở đây, ông nói những lời này có chút quá. Quyền Chính Nghi đẩy ông ra, nhưng trong lòng không nhịn được vui vẻ.
Không khí rất tốt, chính là thời cơ. Trì Việt nhẹ ho nhẹ một tiếng, ném cho Phùng Thiên Chân một cái ánh mắt.
Phùng Thiên Chân ngầm hiểu, vội vàng thu dọn đồ đạc xong, trầm giọng nói: "Mẹ Quyền, con có chút mệt mỏi muốn về nhà trước, ngày mai trở lại thăm người."