Tiểu khu hạng sang nằm giữa trung tâm thành phố có được sự yên tĩnh khác thường.
Nắng vàng ấm áp chiếu đến ngoài khung cửa, Sở Nhạc Viện kéo rèm che ra, đôi chân trần đặt trên sàn, ánh mắt vô hồn nhìn chăm chú vào một điểm nào đó.
Cửa sổ thủy tinh sát đất trong suốt, cô hơi hơi cúi đầu, nhìn xuống đôi chân đang đặt trên mười hai tầng phía dưới. Nếu như mở cửa sổ, nhảy từ nơi này xuống, liệu có tan xương nát thịt hay không?
Sở Nhạc Viện nhắm mắt lại, cô không có can đảm để nhảy xuống, sợ rằng mình sẽ ngã thành một bô dạng máu thịt lẫn lộn. Vừa nghĩ đến bộ dạng đó, cô liền cảm thấy nôn nao trong bụng, che miệng chạy vào phòng tắm.
Vịn lấy bệ rửa tay, Sở Nhạc Viện dùng sức nôn. Nhưng trong bụng cô trống không, không nôn ra cái gì.
Rửa mặt xong, cô thay bộ quần áo khác, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Dì Thái đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy cô, cười nói: "Phu nhân, cô dậy rồi."
Sở Nhạc Viện mím môi gật đầu một cái, kéo ghế ra, ngồi xuống. Cô tuỳ ý bưng lên một ly sữa tươi, đang suy nghĩ chuyện khác trong đầu.
Dì Thái vào phòng ngủ dọn dẹp, không lâu sau nhanh nhẹn xách một bộ dạ phục ra ngoài, hỏi cô: "Phu nhân, cô muốn giặt cái váy này sao?"
Liếc nhìn chiếc váy dì đang cầm trong tay, Sở Nhạc Viện mím môi, sắc mặt không chút thay đổi, nói: "Vứt bỏ!"
"Dạ?" Dì Thái kinh ngạc, lấy tay sờ sờ chất vải của chiếc váy, nói: "Chất vải tốt như vậy mà lại vứt bỏ, thật đáng tiếc!"
Sở Nhạc Viện nhăn mày, không nhịn được nâng giọng: "Tôi nói vứt bỏ!"
Ánh mắt cô trong nháy mắt trầm xuống, dì Thái cong môi, không tình nguyện đi tới thùng rác, nhét bộ váy vào.
Dùng xong bữa sáng, Sở Nhạc Viện nhờ dì Thái gọi hai vệ sĩ ngoài cửa vào: "Tôi muốn ra ngoài."
Hai vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, một người nhanh chóng rút điện thoại ra gọi điện cho Quý Tư Phạm.
Đầu biên kia rất nhanh bắt máy, vệ sĩ tới bên cửa sổ nói chuyện. Lát sau, anh ta quay trở lại, đưa điện thoại tới trước: "Phu nhân, anh Quý muốn nói chuyện."
"Cô muốn đi ra ngoài?"
"Đúng!"
Sở Nhạc Viện tay cầm điện thoại di động, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh đồng ý rồi."
Ngừng một lát, cô nhếch khoé môi: "Hay anh lại muốn gạt tôi?"
Bên kia điện thoại, đôi mắt đầy nội liễm của Quý Tư Phạm giật giật, nói: "Đưa điện thoại cho bọn họ."
Sở Nhạc Viện vung tay lên, ném điện thoại di động cho hai người kia, đứng thẳng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Chiếc xe hơi màu đen rời khỏi chung cư, vệ sĩ ngồi ở ghế trước, một bước không rời.
Sở Nhạc Viện dựa lên ghế, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài xe, vẻ mặt hờ hững.
"Phu nhân, cô muốn đi đâu?"
"Bệnh viện."
Dường như vệ sĩ do dự một chút, nhưng vẫn bảo tài xế lái xe tới bệnh viện.
Lúc xe chạy qua siêu thị, Sở Nhạc Viện nói tài xế dừng xe, vệ sĩ theo cô vào mua đồ. Sau đó, xe chạy thẳng một đường tới bệnh viện.
Sở Nhạc Viện xách đồ tới trước bàn trực hỏi thăm, theo hướng dẫn tìm được phòng bệnh. Cửa phòng bệnh mở một nửa, Sở Hoành Sanh đang đứng trước cửa sổ, không biết thấy cái gì, hai tay chắp sau lưng, miệng khẽ cười.
Ba......
Sở Nhạc Viện không tiếng động mở miệng, âm thanh mắc kẹt trong cổ họng không phát ra được. Cô mắt chăm chú nhìn người bên trong qua nửa bên cửa mở, không dám di chuyển ánh mắt dù là trong chốt lát.
Khí sắc Sở Hoành Sanh không tính là tái nhợt, tinh thần vẫn ổn, chắc là tình hình hồi phục không tệ.
Có người đi tới, Sở Nhạc Viện tránh ra theo bản năng. Y tá nhìn cô, nghĩ rằng cô tìm nhầm phòng bệnh, không hỏi nhiều.
"Sở tiên sinh, chúng ta đi kiểm tra." Y tá vào phòng bệnh, chuẩn bị dẫn Sở Hoành Sanh đi kiểm tra.
Sở Nhạc Viện cuống quít lùi vào trong góc, che giấu cơ thể trong bóng tối. Cô nhìn ba đi từ phòng bệnh ra ngoài, y tá đi cùng ông xuống dưới kiểm tra sức khoẻ.
Lát sau, cô xách đồ tới chỗ có y tá đang trực, để trái cây trong tay xuống: "Cô y tá, làm phiền cô giao món quà này tới bệnh nhân giường số 26 giúp tôi."
Y tá nhíu mày nhìn cô một chút, nói: "Bệnh nhân ở giường 26 đi kiểm tra một lát nữa sẽ trở lại, cô không muốn chờ một chút sao?"
Sở Nhạc Viện cúi đầu, nắm chặt bàn tay: "Tôi không đợi được."
Cố xách ví rời đi, lại nghe thấy câu hỏi của y tá phía sau: "Cô để lại tên đi, để tôi báo với bệnh nhân cho."
"Cô cứ nói là có bạn tới thăm thôi." Sở Nhạc Viện không quay đầu, ánh mắt ảm đạm: "Cảm ơn nhiều."
Trên đường đi xuống, cô ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng đậm, không nhịn được bịt mũi ngồi xổm xuống không ngừng nôn khan.
Hồi lâu, Sở Nhạc Viện vịn vách tường đứng lên, mang theo cơ thể suy yếu đi xuống. Ngồi vào trong xe, sắc mặt tái nhợt của cô mới dịu đi một chút, dựa nửa người trên lên thành ghế không dám thở mạnh.
Tài xế khởi động xe, đi theo đường cũ trở về. Sở Nhạc Viện nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhớ tới bóng lưng gầy gò của ba, cả trái tim thắt lại, khó chịu không thở nổi.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đột ngột mở mắt: "Dừng xe."
Thấy bên đường có một tiệm thuốc, Sở Nhạc Viện bảo tài xế dừng xe, nói: "Tôi có chút không thoải mái, muốn qua bên kia mua thuốc."
Vệ sĩ vẫn theo cô xuống xe như cũ, một tấc không rời.
Đứng ở trước quầy thuốc, Sở Nhạc Viện nhìn từng tủ thuốc cho đến khi tìm được cái gì đó, theo bản năng chắn trước người vệ sĩ. Cô tuỳ ý chỉ mấy loại thuốc cảm, âm thanh căng thẳng phát run: "Tôi còn muốn cái này."
Dì bán thuốc thấy sau lưng cô có một người đàn ông đi theo, lập tức hiểu ngầm trong lòng, nhanh nhẹn lấy ra que thử thai, để lẫn giữa những loại thuốc kia.
Tính tiền rồi ra ngoài, Sở Nhạc Viện bình tĩnh ngồi xe về nhà.
Vệ sĩ đi theo cô, suốt chặng đường không thấy có gì bất thường, thành thật báo lại cho Quý Tư Phạm.
Sở Nhạc Viện trở lại phòng ngủ, sau khi đóng cửa phòng, vào nhà tắm khoá trái cửa. Cô mở hộp que thử thai ra, kiểm tra theo hướng dẫn sử dụng.
Trước bệ rửa tay, ánh mắt cô gắt gao theo dõi cái que đang từ từ hiện lên hai vạch màu hồng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Tối đến, Sở Nhạc Viện chủ động ngồi vào bàn ăn, chờ Quý Tư Phạm về dùng cơm.
Quý Tư Phạm rửa tay rồi ngồi xuống, nhíu mày liếc cô một cái, đáy mắt thoáng qua chút kinh ngạc. Hôm nay xem ra cảm xúc của cô không tệ, chẳng lẽ vì nhìn thấy Sở Hoành Sanh bình an vô sự nên vui vẻ như vậy sao?
Nhẹ nhàng cầm lên đôi đũa trong tay, Sở Nhạc Viện mím môi, nói: "Về sau khi tôi ra ngoài, chỉ cần có tài xế lái xe là được, không cần bảo vệ sĩ giám sát tôi, tôi sẽ không bỏ trốn."
Vừa nói chuyện, cô vừa nhìn ra ngoài cửa: "Hàng xóm luôn nhìn thấy hai người, kia sẽ sinh nghi."
Quý Tư Phạm nhíu chặt mày kiếm, híp nhẹ đôi mắt, hỏi cô: "Cô tính giở trò gì?"
"Tôi có thể làm được trò gì?" Sở Nhạc Viện cười hỏi, sắc mặt khinh miệt: "Trong tay anh có nhiều nhược điểm của tôi như vậy, tôi sẽ nghe lời."
Ngừng một lát, cô bổ sung: "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần cho tôi đến bệnh viện thăm ba một chút là được."
Quý Tư Phạm nhíu mày nhìn chằm chằm cô, suy xét sắc mặt của cô một lượt, không hề phát giác ra điều gì không phải. Anh bưng chén lên ăn cơm, không nói thêm, Sở Nhạc Viện biết, anh như vậy là ngầm cho phép.
Cụp mắt xuống, lòng bàn tay Sở Nhạc Viện dừng ở trên bụng, khóe mắt có chút ướt át. Ban đầu cô khao khát có một đứa trẻ, nhưng bây giờ, cô hận đứa bé này!
Cô hận anh, hận tất cả những gì có liên quan tới anh.
Sở Kiều bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ chồng, nghe giọng nói của bà trong điện thoại, cô ý thức được có điều gì đó không phải.
Trong quán trà, cảnh vật ưu nhã.
Trà được pha bằng ấm tử sa, mùi vị nồng đậm. Sở Kiều theo dõi sắc mặt của Phạm Bồi Nghi, hỏi "Mẹ, mẹ tìm con có việc gì sao?"
"Con đã đi bệnh viện kiểm tra?" Phạm Bồi Nghi không muốn che giấu, trực tiếp hỏi.
Sở Kiều kinh ngạc, ánh mắt không hiểu nhìn về phía bà.
"Dì Vương sống gần nhà chúng ta, đã gặp con hai lần nên có chút ấn tượng." Phạm Bồi Nghi mím môi, mở miệng giải thích.
Cạnh nhà lớn có rất nhiều hàng xóm láng giềng, Sở Kiều vốn dĩ nhớ không rõ. Cô cắn môi, nghĩ thầm: “Thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao?”
"Cái bệnh này phải từ từ điều dưỡng mới được." Phạm Bồi Nghi mở miệng lần nữa, giọng nói đã thay đổi.
Sở Kiều nghe ra được sự lo lắng ẩn chứa trong lời của bà.
Cầm ly trà trong tay, Phạm Bồi Nghi mím môi, ánh mắt chán nản nói: "Ai, con dâu nhà bác Trương gần nhà chúng ta cũng mắc cái bệnh này, điều dưỡng bảy - tám năm cũng không thấy khởi sắc, đên khi bác gái Trương qua đời cũng chưa được nhìn thấy mặt cháu mình."
Bà nói năng cũng không có ý tứ gì sâu xa nhưng Sở Kiều nghe vào tai lại cảm thấy điều gì khác, trái tim thắt lại.
"Mẹ biết một vị bác sĩ Đông y rất giỏi trong việc chữa bệnh này, đã đặt được lịch hẹn vào ba ngày sau, con có thể sắp xếp một chút thời gian rảnh không?" Phạm Bồi Nghi nói ra mục đích chính khi hẹn gặp cô.
Sở Kiều nhìn qua lịch một chút, nói: "Có thể, con sẽ sắp xếp tốt thời gian."
Không khí có chút xấu hổ, Sở Kiều bất chợt không tìm được câu chuyện nào để tán ngẫu cùng bà. Khoảng cách vô hình giữa hai người vô tình càng mở rộng.
Ra khỏi quán trà, Sở Kiều tiễn bà ra xe. Phạm Bồi Nghi do dự một chút, dặn dò: "Chuyện này đừng nói cho A Thác biệt vội, con rõ cái tính của nó mà."
Sở Kiều cong môi: "Con hiểu."
Sau đó, Phạm Bồi Nghi ngồi lên xe, nhanh chóng rời đi.
Ba ngày sau, sau khi dùng xong cơm trưa Sở Kiều liền kiếm cớ ra ngoài. Phạm Bồi Nghi đã sắp xếp lái xe tới đón cô, đi khám bệnh cùng cô.
Bác sĩ Đông y này rất khó hẹn, trước đó Phạm Bồi Nghi cũng phải rất tốn sức mới đặt được lịch hẹn này.
Sở Kiều ngồi trên ghế, năm ngón tay khẩn trương nắm lại. Bác sĩ Đông y cẩn thận bắt mạch cho cô, từ từ cau mày: "Bệnh này của cô đã kéo dài được một thời gian, bây giờ mới bắt đầu chữa trị đã để lỡ mất thời điểm tốt nhất."
"Bác sĩ Vương, ý của ông là?" Phạm Bồi Nghi đứng bên cạnh, sắc mặt khẩn trương trắng bệch.
Bác sĩ nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Sở Kiều, không khỏi cau mày, cầm bút lên kê đơn thuốc, đồng thời khuyên can: "Trước hết uống thử thuốc này một thời gian đi, các vị đừng quá nóng lòng. Chuyện sinh nở cũng phải xem duyên phận, nếu như không thể, hiện tại nhận nuôi con cũng đã phổ biến rồi mà!"
Đôi mắt Phạm Bồi Nghi chấn động, sắc mặt đại biến.
Sở Kiều cắn môi, hai tay xuôi bên người hung hăng nắm chặt.
Đi tới cửa phòng khám, Phạm Bồi Nghi cũng không nói một câu. Sở Kiều đi theo phía sau bà, cũng không biết phải nói thế nào.
"Chuyện này không thể nói cho bà nội.” Phạm Bồi Nghi mím môi, hốc mắt dần dần ửng hồng: "Mấy ngày trước bà còn hỏi mẹ, các con sắp sinh đứa nhỏ rồi đúng không."
Sở Kiều như nghẹn ở cổ họng, khó chịu không thở nổi.
"Mẹ......" Sở Kiều dồn đủ một hơi, nhưng lại không biết nói tiếp thế nào. Bác sĩ Đông y này là Phạm Bồi Nghi đích thân tìm, tất nhiên là một bác sĩ giỏi, lời nói của ông như một phán quyết tử hình dành cho Sở Kiều.
Nhìn Phạm Bồi Nghi rưng rưng ngồi vào trong xe, Sở Kiều cắn môi, trong lòng tràn ngập buồn bã. Nếu như cô thật sự không thể sinh con, người nhà họ Quyền sao có thể tiếp nhận?!
Tại sao? Tại sao ông trời cứ phải đùa giỡn với cô như vậy chứ?!