Con gái và con rể về nhà, Giang Tuyết Nhân vội trước vội sau, bày đầy một bàn đồ ăn.
Ăn cơm xong, Sở Nhạc Viện giúp mẹ thu dọn bát đũa, Quý Tư Phạm chơi cờ cùng ba vợ.
"Con gái ngoan, " Giang Tuyết Nhân liếc mắt ra ngoài phòng khách, nhỏ giọng hỏi con, “Con và Tư Phạm sống thế nào?”
"Rất tốt." Sở Nhạc Viện cầm khăn lau, lau sạch từng chiếc bát.
Vẻ mặt cô ta rất tự nhiên, thậm chí còn nở nụ cười. Giang Tuyết Nhân yên tâm, sau đó lại thúc giục, “Các con kết hôn đã mấy ngày rồi, hẳn là phải có con rồi chứ?”
Gò má Sở Nhạc Viện ửng hồng, thẹn thùng, “Mẹ, trong lòng con tự có tính toán.”
"Con hiểu là tốt rồi." Giang Tuyết Nhân lấy khăn từ tay con gái, cười nói, “Mau chóng sinh một đứa trẻ, vị trí bà chủ của con càng vững vàng hơn, biết không?”
"Dạ biết!" Sở Nhạc Viện ôm lấy cổ mẹ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
"Con đi đi," Giang Tuyết Nhân làm công việc sau cùng, bảo con gái ra ngoài, “Ra nói chuyện với ba một chút.”
Rửa tay sạch sẽ, Sở Nhạc Viện gật đầu, mang hoa quả ra ngoài.
"Ai trong hai người thắng?” Cô ta bước tới chiếc ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Quý Tư Phạm.
Sở Hoành Sanh cúi đầu cười, nhíu mày, nhìn chằm chằm con gái, không nhịn được mà nói, “Tư Phạm nhường ba.”
"Ba," Quý Tư Phạm khoát tay, ánh mắt hiện lên nét cười, “Ba nói vậy, Nhạc Viện sẽ tính sổ với con mất!”
Nghe thấy thế, Sở Hoành Sanh cười to, hạ một quân cờ trắng xuống, khiến đối phương không còn đường sống.
Thấy ba mình đắc ý vì thắng cuộc, Sở Nhạc Viện đưa cho chồng một miếng cam, ghé vào tai anh ta rồi nói nhỏ, “Anh được đấy, dỗ ba em vui như vậy.”
Quý Tư Phạm mím môi, cười khẽ, đôi con ngươi trong mắt chuyển động, “Chỉ cần em vui là được.”
Vợ chồng son ngọt ngào như vậy, hai ông bà họ Sở cũng cao hứng.
Trong giây lát, Sở Hoành Sanh đứng dậy, đi ngang qua con gái rồi nói, “Nhạc Viện, con lên đây với ta một chút.”
"Dạ." Sở Nhạc Viện rút khăn giấy ra lau tay, theo ba lên lầu.
Quý Tư Phạm không đi cùng mà trò chuyện với mẹ vợ ở phòng phách.
Bước vào phòng làm việc, Sở Nhạc Viện đóng cửa lại, nở nụ cười, “Ba à, có chuyện gì sao?”
Sở Hoành Sanh ngồi vào bàn, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp bằng nhung rồi đưa cho cô ta, nói, “Vòng cổ trân châu này, con hãy đưa đến chỗ chị con.”
Chiếc hộp trước mắt rạng rỡ như vậy, nụ cười của Sở Nhạc Viện trở nên đông cứng. Cô ta hạ giọng, “Tại sao lại bảo con đi?”
Thấy vẻ mặt cô ta không vui, Sở Hoành Sanh thở dài, nói, “Nhạc Viện, dù nói thế nào đi chăng nữa, hai con cũng là chị em ruột! Con đi thăm nó không được hay sao?”
Cúi xuống một lát, Sở Hoàng Sanh đứng dậy, bước tới cửa sổ phía trước, vẻ mặt vô cùng ảm đạm, “Con ra ngoài trước đi.”
Cầm lấy hộp trang sức trên bàn, Sở Nhạc Viện cắn môi, xoay người, rời khỏi phòng làm việc.
Cô ta đóng cửa lại, bóp mạnh chiếc hộp bằng nhung. Vòng cổ trân châu, dựa vào cái gì mà Sở Kiều có được thứ giống như cô ta đã có?!
Sáng sớm, mây mù lượn lờ khắp núi Bàn Vân. Sở Kiều mở khóa lều, khoác áo lên người.
Đứng trên đỉnh núi, trông ra xa xôi, cô không khỏi cảm thán tận đáy lòng. Thảo nào nơi này được gọi là núi Bàn Vân, những đóa hoa màu trắng tựa như từng đám mây uốn lượn, quấn quanh đỉnh núi như thuồng luồng, bềnh bồng sương khói, nơi đây chẳng khác nào cõi tiên giữa đất trời.
Không khí vô cùng trong lành, hít sâu một hơi có thể thông đến tận phổi.
Chỉ trong chốc lát, Quyền Yến Thác đã quay trở lại. Tối hôm qua, bọn họ lên núi, nhưng sáng nay lại nhất định không thể xuống.
Nguyên nhân rất đơn giản, Sở Kiều đi không nổi.
Cuối cùng, một chiếc jeep màu đen đưa bọn họ xuống núi. Suýt chút nữa thì Sở Kiều đã bị say xe. Đường lên núi quanh co khúc khuỷu, đường xuống núi càng khó đi hơn.
Rốt cuộc cũng chịu đựng được để tới chân núi, Quyền Yến Thác ôm người vợ đã phờ phạc, ỉu xìu lên chiếc Hummer của mình.
Chiếc Hummer màu đen hòa vào làn xe, chạy rất vững vàng. Sở Kiều đã đỡ mệt, dựa vào cửa sổ xe để dưỡng sức.
Xe trở về biệt thự, Quyền Yến Thác nắm tay cô, hai người cùng vào nhà.
Sở Kiều chạy thẳng về phòng ngủ. Ở trên núi cả đêm qua, cô cần phải tắm rửa, thay quần áo.
Thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, Quyền Yến Thác bật cười, để phòng tắm nhà lại cho cô, còn mình qua phòng tắm dành cho khách để tắm rửa.
Tắm nước ấm, thân thể mệt mỏi của Sở Kiều đỡ mệt hơn hẳn. Cô cúi đầu, nhìn những dấu hôn đậm nhạt, nông sâu trước ngực, gò má trở nên đỏ ửng.
Thay quần áo sạch sẽ, cô sấy khô tóc, sau đó xuống lầu, bước vào phòng khách.
Quyền Yến Thác đang xem tivi ở đó, sớm đã dọn dẹp mọi thứ xong xuôi. Anh quay đầu, dịu dàng nhìn cô, “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Câu hỏi của anh rất bình thường, khuôn mặt Sở Kiều lại đỏ cả lên. Cô nhìn quả bóng bay màu đỏ trong phòng, kinh ngạc nói, “Sao còn mang nó về?”
"Đó là vì..." Quyền Yến Thác nhoẻn miệng, ánh mắt hiện lên nét cười xấu xa, “Tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm.”
Tự mình kéo Sở Kiều qua, đôi mắt anh khẽ chớp động, khuôn miệng thốt ra lời nói khiến da đầu người ta tê dại, “Chuyện tối qua tôi vẫn nhớ kỹ! Cô không có quên đó chứ?”
Sở Kiều hít một hơi thật sâu, cắn môi, trừng mắt với anh, “Quên mất rồi.”
"Quên mất?" Quyền Yến Thác đỡ cằm, khuôn mặt tuấn tú áp sát người cô, “Tôi sẽ giúp cô nhớ lại một chút!”
"A - - "
Sở Kiều thét chói tai, cô muốn trốn anh, cả người rúc vào ghế sofa, “Quyền Yến Thác, anh có để tôi yên hay không?!”
"Không để yên!" Anh ngả người qua rồi chặn cô lại, cúi đầu, chuẩn bị hôn cô.
Kính coong - -
Tiếng chuông vang lên khiến Quyền Yến Thác mất hứng. Anh ngẩng đầu, nhíu mày thật chặt, “Chắc là giao đồ ăn đây mà.”
Sở Kiều đẩy anh ra, “Mau mở cửa đi.”
"Không đi." Nửa người Quyền Yến Thác ngả vào sofa, khóe miệng nở nụ cười mê người, “Tôi ăn chưa no, không đủ sức.”
Cô sớm đã lãnh trọn cái vẻ không đứng đắn này rồi, đành phải sửa sang lại quần áo, ra ngoài mở cửa.
Cửa kính vừa mở ra, Sở Kiều liền nhìn thấy người đứng bên ngoài, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, “Hạ tổng, sao lại là cô?”
Hạ Yên Nhiên nở nụ cười hào phóng, lễ phép hỏi, “Tôi có thể vào không?”
Người đàn ông nằm trên ghế sofa đột nhiên đứng thẳng người, nét cười bên miệng cũng vội tắt ngúm.