Mai Kiệt phiền não phất phất tay, ý bảo cô có thể rời đi.
Nghe vậy, Sở Kiều cũng không giải thích, chỉ có thể thu thập hết đồ đạc, buồn bã rời khỏi cao ốc.
Ánh mặt trời giữa trưa rất ấm, đường phố La Mã hợp quy tắc. Sở Kiều đi một mình đến trạm xe, muốn đón xe về nhà. Chỗ cô thuê ở, cách toà nhà chọc trời này cũng không tính là xa, khoảng nửa giờ đi đường.
Mặc dù phòng ốc có chút cũ, nhưng ở chỗ đoạn đường phồn hoa, cho nên tiền thuê phòng cũng không rẻ.
“Kiều——”
Sở Kiều mới đi được tới lầu dưới, liền nhìn đến cửa hàng xóm đối diện.Một cô gái có vóc dáng cao gầy, dáng dấp mi thanh mục tú, vừa tròn 20 tuổi. Cũng là người Trung Quốc, quê ở phương Nam.
“Về sớm vậy à?” Kiệt Tây Tạp cười chạy tới, trêu ghẹo nói.
Sở Kiều quệt mồm gật đầu một cái, hiển nhiên là có cảm giác mất mác.
“Lại bị thầy giáo mắng à?” Kiệt Tây Tạp kéo cánh tay của cô đi lên lầu, cười hỏi cô.
Bị người ta nói trúng tâm sự, Sở Kiều chuyển đề tài, nói: “Sao cô lại ở nhà?”
“Hôm nay tôi không có lớp.”
Đi dọc theo cầu thang xoắn ốc lên, Sở Kiều móc chìa khoá ra đang muốn mở cửa, lại thấy cánh cửa phòng sát vách mở ra, có không ít người ra ra vào vào, giống như đang chuyển đồ, từng kiện quý giá.
Sở Kiều trừng mắt nhìn, tò mò đi tới, nhìn quanh vào bên trong một cái.
Công nhân đang lót thảm trong phòng, thảm lông dê làm bằng thủ công. Sở Kiều không khỏi lắc đầu một cái, nghĩ thầm phòng ốc nơi này cũ kỹ, sàn nhà bằng gỗ dẫm lên đều kêu kẽo kẹt, trải thảm tại đây, đúng thật là lãng phí!
“Có người mới thuê à?” Sở Kiều quay trở lại, hỏi người bên cạnh.
Kiệt Tây Tạp gật đầu một cái, gương mặt dần đỏ lên, nói: “Người đàn ông đó rất đẹp trai, hơn nữa còn có tiền! Cô xem anh ấy bố trí phòng ốc, chỉ riêng tấm thảm kia đã đủ tiền thuê phòng một năm rồi.”
“Cô đã gặp rồi à?”
“Đúng vậy, sáng nay tôi vừa nhìn thấy người đàn ông ấy, anh ta còn cười với tôi đấy!”
Thấy bộ dáng mắt Kiệt Tây Tạp bắn tim tung téo, Sở Kiều bĩu môi, móc chìa khoá ra mở cửa phòng. Đối với trai đẹp cô không có hứng thú, trong đầu cô chỉ nghĩ đến làm sao sửa xong được bản thiết kế đồ, để ngày mai không bị phạt thôi!
“Kiều, chúng ta đi dạo phố đi, thời tiết bây giờ rất tốt.” Kiệt Tây Tạp lôi kéo cánh tay Sở Kiều, muốn rủ cô cùng đi chơi.
Thời tiết hôm nay quả thật đẹp, Sở Kiều nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, đáy mắt thoáng một tia rối rắm. Cô trở lại La Mã đã hơn một tháng, còn chưa ra ngoài đi dạo lần nào, nhưng nghĩ đến gương mặt của thầy giáo, cô quả quyết lắc đầu, cự tuyệt nói: “Không được Kiệt Tây Tap, hôm nay không được rồi. Tôi nhất định phải sửa xong bản thiết kế, lần sau sẽ đi cùng cô!”
Từ trước tới nay Sở Kiều nói một không nói hai, Kiệt Tây Tạp thất vọng cong miệng lên, “Được rồi, vậy tôi sẽ tìm người khác.”
“Được, chơi vui vẻ nhé.”
Sau đó, cô đóng cửa lại, móc bản thiết kế trong túi sách ra, lập tức ngồi vào bàn tròn nhỏ.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi trên mặt đất, thỉnh thoảng sẽ rơi một chút lên vai Sở Kiều. Tay cô cầm bút máy, hồn nhiên không biết, tinh thần cả người đều bị bản thiết kế hấp dẫn.
Suy nghĩ hai giờ liền, Sở Kiều vẫn không phát giác ra vấn đề nằm ở đâu.
Bằng không sao mọi người đều nói Mai Kiệt là thiết kế sư quỷ tài, ánh mắt và phương thức tư duy của ông, người bình thường thật sự không phải có thể suy nghĩ rõ ràng. Sở Kiều cắn môi, nhìn chằm chằm bản vẽ thiết kế, thấy thế nào cũng không phải là một loại màu sắc mà?
Tại sao thầy giáo lại nói, đều là một loại màu sắc?
Rầm rầm rầm——
Âm thanh từ gian phòng cách vách truyền tới.
Cả một buổi chiều, động tĩnh bên phòng cách vách đều không ngừng nghỉ, còn có để người khác được yên tĩnh một lát nữa không đây.
Sở Kiều phiền não cau mày, trầm mặt mở cửa ra, đi mấy bước tới cửa phòng cách vách, tức giận nói: “Rốt cuộc mấy người đã xảy ra chuyện gì, có thể an tĩnh một chút được không?!”
Cô quát lên chính là tiếng ý.
Một tháng này, bản lĩnh ngôn ngữ của cô nhanh chóng lên cao. Dĩ nhiên, điều này cũng không thể không có công lao của Mai Kiệt. Dưới sự uy hiếp của ông ta, mỗi ngày Sở Kiều ăn cơm đi ngủ đi bộ, đều học nói tiếng ý, có thể không tiến bộ sao?
Nhưng cô khí thế nghiêm nghị gào xong như vậy, thì những công nhân kia lại nghe không hiểu, đồng loạt nhìn cô chằm chằm.
Sở Kiều nhìn màu da của bọn họ, lúc ấy mới quẫn bách cúi đầu, lên tiếng lần nữa, “Mấy người có thể làm nhẹ một chút được hay không, ảnh hưởng tới người khác nghỉ ngơi!”
“Thật xin lỗi Sở tiểu thư.”
Thái độ của các công nhân đều khiêm tốn nói xin lỗi, ngôn từ thành khẩn.
Sở Kiều thu liễm tức giận, xoay người trở lại phòng của mình. Cô đóng cửa lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Sở tiểu thư?
Những người đó sao lại biết cô họ Sở?
Chần chờ vài giây, Sở Kiều thở dài, tám phần là do Kiệt Tây Tạp lắm mồm, đã tiết lộ tin tức của cô cho người khác.
Ngoài cửa sổ, chiều dần dần buông xuống, cô ngồi vào bàn lần nữa. Quả nhiên động tĩnh bên căn phòng cách vách biến mất, yên tĩnh, giống như không có một ai.
Xem đi!
Sở Kiều nhíu mày, không nhịn được oán thầm. Con người bây giờ nha, chính là không có tính tự giác, chung quy vẫn là phải cần người khác nhắc nhở mới được!
Gần tối, mọi người trong toà nhà dần dần trở về, xung quanh trở nên huyên náo. Sở Kiều nổi giận bỏ bút trong tay ra, vẫn không có chút đầu mối nào, cô tuyệt vọng đi vào phòng bếp, tính toán làm bữa tối cuối cùng cho mình.
Ngày mai cô không nộp được bản thiết kế, chắc sẽ bị phạt cọ bồn cầu.
Nửa giờ sau, Sở Kiều nhìn món mỳ Ý do mình tự làm, khoé miệng nở nụ cười ngọt ngào. Cô nếm, mùi vị rất tốt, cúi đầu ăn như hổ đói chẳng mấy chốc đã thấy đáy.
Xoa xao bụng, lo lắng như đưa đám trong lòng cô được quét sạch.
Cọ bồn cầu thì cọ bồn cầu, có người nào chưa từng cọ qua bồn cầu chứ!
Lấp đầy bụng, Sở Kiệu rót cho mình một ly trà hoa hồng, bưng ly trà tới ban công, muốn hưởng thụ một buổi tối dễ chịu. Bỏ con mẹ nó bản thiết kế đi, không nghĩ ra được thì không nghĩ ra được, chẳng lẽ còn muốn gây khó dễ cho cô sao?!
Đứng ở trên ban công ngoài trời, ngắm nhìn cảnh đêm La Mã ở xa xa. Mặc dù ở trong bóng tối, đấu trường to lớn tàn nhẫn kia vẫn đứng sừng sững, chói mắt như cũ.
Ban đầu khi thuê phòng này, chính là do Sở Kiều nhìn trúng cái ban công này. Đứng ở đây ngắm phong cảnh, dù tiền thuê phòng có vượt gấp ba so với dự tính của cô, thì cô vẫn nhịn đau chấp nhận!
Mùi thơm ngát trong ly trà hoa hồng xông vào mũi, Sở Kiều khẽ nhấp một ngụm, gương mặt nở nụ cười xinh đẹp. Cô ngẩng đầu lên, nhìn đấu trường La Mã thời cổ đại như ẩn như hiện, khẽ nhắm mắt lại, bên tai hình như còn có thể nghe được từng tiếng chém giết ở nơi đó.
Mặc dù con người bây giờ, không thể tận mắt chứng kiến cái thời đại máu tanh cùng bạo lực kia, nhưng những dấu vết để lại, vẫn có thể làm người ta hồi tưởng lại niên đại đó, hồi tưởng lại quãng lịch sử nhuốm máu, còn cả phân tranh lãng mạn trong truyền thuyết.
Có lúc Sở Kiều cũng sẽ ảo tưởng, nếu như cuộc sống của cô ở cái niên đại ấy, có thể cũng có kỵ sĩ anh dũng, sẽ vì cô mà thi đấu chứ?
Sở Kiều lâm vào trầm tư, khoé miệng chậm rãi nâng lên nụ cười. Cũng không biết cô nghĩ đến cái gì, đáy mắt toả sáng lấp lánh.
Dư quang khoé mắt nhìn thoáng qua, thấy gian phòng cách vách sáng đèn. Sở Kiều quay đầu, đôi mắt đen nhánh trầm xuống, chẳng lẽ khách trọ mới dọn tới sao?
Cô để ly trà trong tay xuống, hai tay vịn vào lan can, nhón chân lên nghiêng nửa người ra bên ngoài ban công, đầu hướng về phía phòng cách vách nhìn xung quanh dò xét.
Nhưng cửa đối diện ban công đang đóng, lộ ra màu trắng của cửa rèm, có thể thấy được ánh đèn vàng bên trong. Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn đi qua, Sở Kiều sợ hết hồn, vội vàng thu lại người đang lộ ra.
Nguy hiểm thật!
Nếu người ta đi ra, nhìn thấy bộ dáng rình coi của cô, sẽ thật thất bại nha
Nhớ tới lời nói của Kiệt Tây Tạp, khách trọ mới là một người đẹp trai. Sở Kiều không khỏi cười cười, đầy khinh thường. Có thể đẹp trai bao nhiêu đây? Cô đã từng thấy không ít trai đẹp, còn có thể đẹp trai hơn nữa sao?!
Trên môi lướt qua một tia cười nhạt, Sở Kiều đưa ly trà lên miệng, ý tưởng trước mắt loé lên, lập tức vui vẻ chạy vào trong phòng.
Linh cảm bộc phát!
Cửa ban công phòng cách vách khẽ mở ra, người đàn ông có vóc dáng cao to đi ra, anh cúi đầu, khuôn mặt tuấn dật núp ở trong bóng tối. Dựa lưng vào lan can, ánh mắt xẹt qua ban công phòng bên cạnh, đôi mắt như Hắc diệu thạch phát sáng rực rỡ.
Ngày hôm sau dậy sớm, Sở Kiều cao hứng cầm bản thiết kế, đi tới trước mặt thầy giáo dâng vật quý.
Mai Kiệt lật nhìn mấy lần, nhấc ngón tay lên hung hăng đâm vào trán của cô, nói: “Đây là cái đồ gì vậy? Sở Kiều a Sở Kiều, vốn tôi cảm thấy cô rất thông minh, sao bây giờ lại vẽ ra như này khiến tôi thất vọng đấy. Tôi cho cô biết, cô ra cửa đừng có nói cô là học trò của tôi, tôi sợ mình mất mặt!”
Ngón tay ông ta đâm Sở Kiều từng cái một, làm cho đầu cô cũng choáng váng.
Thật vất vả mới trốn thoát được ngón tay của ông ta, Sở Kiều cắn môi, ngập ngừng nói: “Thầy giáo, tôi đều dựa theo ý của ngài để sửa mà.”
“Ý của tôi?.” Mai Kiệt trợn mắt, sắc mặt trầm xuống, “Tôi nói này Sở Kiều, rốt cuộc cô có hiểu ý của tôi không vậy?”
Sở Kiều vò đầu, quả quyết lắc đầu, nói: “Không hiểu.”
Lát sau Mai Kiệt mím môi thở dài, trầm giọng nói: “Cô nha, thật là cố chấp! Cô thiết kế không tệ, nhưng xem tới xem lui chỉ có một loại cảm giác, thiếu hụt sự linh hoạt!”
“Mỗi ngày tôi đều cho cô nhìn nhiều ảnh như vậy, xem nhiều trang phục tốt, cô sẽ hấp thụ được sở trường của người khác, như vậy mới có thể hoàn thiện bản thân mình hơn, mà không phải là bảo thủ, vĩnh viễn vây trong thế giới của bản thân.”
Sở Kiều mím môi, vẻ mặt từ từ bình tĩnh lại. Từ nhỏ cô luôn được giáo viên khích lệ mình có năng khiếu, cho nên trong một thời gian dài, cô đều không thể kìm nổi lòng đem hai chữ thiên phú này liên hệ với việc cô thiết kế. Thỉnh thoảng một khi nhận định cô thiết kế vượt trội, thì bất luận kẻ nào cũng không thể vượt qua được! Thật ra thì cái quan niệm này của bản thân là sai lầm, không có chuyện vĩnh viễn không thể vượt qua, mà thiên phú cũng là là nguyên nhân!
“Hiểu chưa?” Mai Kiệt nhíu mày nhìn cô chằm chằm, sắc mặt từ từ hoà hoãn.
Lần này Sở Kiều khiêm tốn tiếp nhận, thành khẩn nói: “Đã hiểu ạ.”
Cô thu thập xong bản thiết kế, đáy mắt nhuốm mấy phần ý chí chiến đấu, “Thầy giáo, cho tôi thêm 1 ngày, tôi sẽ sửa lại toàn bộ thiết kế, sáng mai sẽ giao lại cho ngài!”
“Ừ!”
Nghe được lời cô nói như vậy, Mai Kiệt thấy trong lòng thoải mái không ít. Đều nói nha đầu này thông minh, một chút đã hiểu rõ, cũng không uổng phí việc hắn phá lệ, nhận cô học sinh phiền toái này.
Ngồi xe về đến nhà, Sở Kiều một đường đều suy nghĩ chuyện thiết kế. Cô vừa mở giấy vẽ lên trên bàn, thì chuông cửa vang lên.
Cô cho rằng là Kiệt Tây Tạp, nên đứng dậy mở cửa, sau khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa, cô đã rất kinh ngạc.
“Vợ, thấy anh mà kinh ngạc vậy sao?”
Người đàn ông đứng ngoài cửa, toàn thân mặc bộ quần áo ở nhà màu đen, môi mỏng nâng lên nụ cười mê người.
Trái tim Sở Kiều níu lại, ngón tay nhẫn nại nắm chặt tay cầm cửa phòng, giọng nói trầm xuống, “Anh tới làm gì?”
Quyền Yến Thác cười nhún nhún vai, môi mỏng mỉm cười, nói: “Anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?”
Tạm dừng, anh không đợi Sở Kiều trả lời, một tay đã kéo cô vào trong ngực, giang hai cánh tay ôm cô vào trong lòng, “Vợ, anh thật sự rất nhớ em!”
Nhớ em gái anh ấy!
Sở Kiều tức giận, giơ tay lên hung hăng đẩy anh ra, nói: “Bỏ móng vuốt của anh ra, đừng đụng vào tôi!”
Bộ dáng tức giận của cô, rơi vào trong mắt Quyền Yến Thác, càng làm cho nụ cười của anh thêm sâu. Ngón tay thon dài của anh giơ lên, đỡ cằm, chế nhạo nói: “Em thật hung dữ! Còn chưa hết tức giận sao?”
Tức giận?
Sở Kiều cười một tiếng thật thấp, lửa giận trong lòng cuồn cuộn, “Ai có thời gian tức giận với anh? Quyền Yến Thác tôi nói cho anh biết, anh cút xa tôi chừng nào tốt chừng ấy, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi!”
Hai tay để xuôi bên người hung hăng nắm chặt, Sở Kiều cắn môi, không cảm thấy được hốc mắt có chút ê ẩm.
“Vợ,” một chút Quyền Yến Thác cũng không tức giận, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng, “Dáng vẻ em ghen rất đẹp!”
Mẹ nó!
Sở Kiều tức điên, tên khốn này cố ý tới làm cô buồn nôn sao?
“Cút”
Sở Kiều hung hăng nhìn anh chằm chằm, quát.
“Cút đi đâu?”
“Cút đi đâu thì cút!”
Quyền Yến Thác giơ tay lên đè lại cánh cửa cô muốn khép lại, gương mặt tuấn tú nhiễm ý cười, nói: “Nhưng em cầm đồ của anh đi, bây giờ còn muốn đuổi anh, em có lương tâm không vậy?”
“Đồ của anh?” Sở Kiều cau mày, đề phòng nói: “Nơi này không có đồ của anh!”
“Tại sao lại không có?”
Mày kiếm Quyền Yến Thác khẽ nhướn lên, ánh mắt rơi vào bên trong cổ của cô, có thâm ý khác cười nói: “Em cầm đi đồ gia truyền nhà anh, đương nhiên anh muốn đòi lại.”
Nghe vậy, Sở Kiều híp mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo hơn.
Lời ngoài mặt:
Quyền gia nói, nếu các ngươi không bỏ phiếu, nhất định mẹ ruột sẽ không cho ta vào cửa! U oán nhỏ giọt nước mắt~