Tình cảm thiếu thốn lúc nhỏ muốn bù đắp lại là chuyện vô cùng khó khăn. Sở Kiều lại còn là một con bé quật cường cứng đầu như vậy.
Riêng đu quay ngựa gỗ, cô đã muốn chơi đến hai mươi mấy lấy. Quyền Yến Thác nhìn thôi cũng cảm thấy chóng mặt, chán nản ngồi trên băng ghế nhỏ nhân viên đưa tới, cúi đầu vẽ vòng tròn chờ cô.
"Anh làm gì vậy?"
Hồi lâu, âm thanh của cô rốt cuộc cũng vang lên trên đỉnh đầu anh. Quyền Yến Thác ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú cứng ngắc: "Em chơi xong rồi à?"
Phốc!
Sở Kiều không nhịn được cười ra tiếng, nhìn đến bộ dạng bi thống của anh, cảm thấy hơi áy náy. Cô quá mải mê chơi trò chơi để bù đắp lại tổn thương của quá khứ, lại quên mất anh, khiến anh đáng thương ngồi chờ ở đây!
“Có vui không?” Quyền Yến Thác hỏi.
Sở Kiều đưa tay kéo anh, cười nói: "Em thấy vui, cực kì vui vẻ."
"Được! " Quyền Yến Thác vỗ vỗ tay, hai người nhìn nhau cười hạnh phúc: "Em vui vẻ là được, tiếp tục đi!"
Đang nói chuyện, anh lại kéo tay Sở Kiều, kéo cô đến các trò chơi bên trong. Tàu siêu tốc, thuyền hải tặc, bong bóng vui vẻ, xe điện đụng, đoạt bảo kì binh, trâu điên, ly vui vẻ, Sở Kiều đã chơi đủ tất cả các thiết bị trong khu vui chơi, mỗi thứ một lần.
Có mấy trò chơi khiến Quyền Yến Thác cảm thấy có chút sợ, nhưng lá gan Sở Kiều thật lớn, trò gì cũng dám chơi. Anh nâng trán thầm than, đúng là những đứa trẻ bị uất ức từ nhỏ một khi buông thả sẽ không thể kiểm soát nổi.”
Những trò chơi mạo hiểm thế nào cũng dám chơi, Sở Kiều càng ngày càng kích động, nũng nịu kéo lấy cánh tay bên người của người đàn ông, nói: "Em vẫn muốn chơi nữa. Hay là em chơi lại từ đầu mỗi trò một lần nhỉ?"
"A!" Hai chân Quyền Yến Thác mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Mẹ ơi, đã chơi bốn giở rồi, cô không cảm thấy mệt sao?
Mấu chốt là, mục tiêu tới đây hôm nay của anh còn chưa có được thực hiện!
Ánh mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, nhìn thấy vòng xoay mặt trời ở trước mặt, gương mặt tuấn tú hàm chứa mấy phần cười, nói: "Chúng ta tới vòng xoay mặt trời ngồi một vòng đi! Bao giờ tiếp đất em lại tiếp tục chơi, có được không?"
"Vòng xoay mặt trời à?" SởKkiều ngẩng đầu lên nhìn một chút, lên tiếng: "Được thôi!"
Thấy cô đồng ý, Quyền Yến Thác âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lôi cô đến trước một gian hàng, mở cửa gian hàng đó đi vào trong.
"Anh làm cái gì vậy?" Sở Kiều kinh ngạc, nhìn anh chằm chằm, hỏi.
Đầu tiên, Quyền Yến Thác mở nguồn điện ra, sau đó vén khăn trải bàn đang đắp lên một cái bàn lớn ra. Sở Kiều lúc này mới phát hiện ra đó là một đồ vật hình tròn, nhìn có điểm giống nồi, nhưng lại không phải nồi.
"Anh làm cái gì thế?"
Quyền Yến Thác mở cái nồi nhỏ ra, đổ cái gì đó vào, sau khi đun nóng ở một nhiệt độ nhất định, anh nhíu mày theo dõi người đối diện, hả hê nói: "Em nhìn xem!"
Anh vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng ầm vang, anh cầm lên một cái que bằng trúc, lượng xung quanh thành nồi, theo cổ tay xoay tròn của anh, xuất hiện cái gì đó mỏng manh màu hồng quấn quanh que trúc.
Kẹo đường.
Sở Kiều che miệng, sợ hãi than lên. Thì ra là kẹo đường.
Sau vài giây, Quyền Yến Thác cầm lấy kẹo đường đã được quấn thành hình bầu dục, đưa tới trước mặt Sở Kiều, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng: "Kẹo đường này, cho em."
Hốc mắt Sở Kiều nóng lên, vội vàng đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn anh!"
Sở Kiều liếc qua cái máy, hiếu kỳ nói: "Em có thể thử một chút không?"
Quyền Yến Thác cười nhạt, đưa tay kéo cô tới trước cái nồi: "Có thể chứ!"
Tự cảm thấy năng lực tiếp thu của bản thân khá mạnh, Sở Kiều đặt kẹo đường trong tay sang bên cạnh, sau đó học theo động tác vừa rồi của anh cầm lấy que trúc, dọc theo cạnh nồi vòng qua vòng lại.
Nhưng rất nhanh Sở Kiều liền phát hiện, mặc dù cô cũng học tập anh xoay que trúc, nhưng kẹo đường không giống kẹo đường của cô được vê thành hình tròn hoàn hảo, mà biến thành một dạng gì đó khá kì dị.
"Ưmh!"
Liên tục thử bảy lần liên tục vẫn không thành công, cô tức giận bỏ cuộc: "Thật là khó."
Sở Kiều chỉ có thể cẩm lên kẹo đường anh vừa làm xong, lôi kéo anh ra ngoài: "Có phải anh đã theo người ta học trộm từ rất lâu rồi không?"
"Đúng là đã học một thời gian rồi." Quyền Yến Thác cũng không giấu diếm cô.
Ăn một miếng kẹo đường, Sở Kiều híp mắt, vui vẻ nói: "Học làm cái này cũng thật khó."
"Chỉ cần có lòng thì sẽ học được thôi." Quyền Yến Thác kéo cô đi theo hướng tới vòng xoay mặt trời, trầm giọng nói: "Thật ra thì trong khi em đi La Mã một năm, anh đã học rất nhiều thứ."
Sở Kiều nhíu mày nhìn anh, trái tim bỗng như bị cái gì đó buộc chặt.
Nhân viên đã sớm đứng chờ ở dưới vòng quay mặt trời, nhìn thấy họ bước tới, vội vàng đi vào chuẩn bị.
Xung quanh vòng xoay mặt trời khổng lồ được cài đặt rất nhiều đèn nê ông màu sắc rực rỡ, vào buổi tối toát ra vẻ đẹp kiều diễm.
Lúc này không còn ai khác, chỉ có hai người bọn họ.
Quyền Yến Thác lôi kéo cô ngồi vào bên trong ca bin màu đỏ, rồi khóa lối thoát hiểm lại thật kĩ.
Bốn phía cabin trong suốt, có thể thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh. Sở Kiều xuyên qua cửa sổ nhìn xuống dưới, cảnh vật càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, cô vừa ăn kẹo đường, vừa nói chuyện với người đan ông bên ạnh "Thật là cao nha!"
Lúc này Sở Kiều như một cô bé ngây thơ lãng mạn. Cô tuyệt nhiên không phát hiện ra người đàn ông bên cạnh đã rời khỏi vị trí.
Cho đến khi ca bin lay dộng chênh vênh, cô mới kêu lên: "Anh đừng cử động nữa, em sợ."
Quyền Yến Thác ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: "Ồ, em mà cũng biết sợ sao? Mới vừa rồi còn chơi nhiều trò mạo hiểm như vậy mà cũng không có thấy em sợ."
"Hai cái này đương nhiên không giống nhau." Sở Kiều khẩn trương nắm lấy hàng rào, nói: "Cái vòng quay này vô cùng cao, anh thử nói xem nếu động cơ mà bị hỏng hoặc không nhạy nữa thì phải làm thế nào?"
Phi ——
Quyền Yến Thác nghiêm nghị, hung hăng trừng mắt với cô. Nói hươu nói vượn!
Ý thức được mình nói bậy, Sở Kiều cười ha ha, đưa kẹo đường tới mời anh: "Anh nếm thử một chút đi, ăn ngon lắm."
Quyền Yến Thác cau mày, né về phía sau, anh mới không cần ăn cái thứ này!
Mắt thấy anh không ăn, Sở Kiều cũng không muốn ép buộc, nghĩ thầm anh mà muốn ăn thì kẹo bông còn không đủ cho bản thân mình ăn nữa!
Vòng xoay từ từ lên cao, càng ngày càng tiến gần tới điểm cao nhất. Quyền Yến Thác liếc qua người bên cạnh, đưa tay vào túi, móc ra một cái hộp nhung màu đen, giơ lên trước mặt cô: "Em mở ra xem một chút đi!"
Còn có quà tặng nữa?
Sở Kiều cười khẽ một tiếng, không suy nghĩ nhiều đưa tay nhận lấy cái hộp, đến khi nhìn thấy đồ vật bên trong liền sửng sốt.
"Sở Kiều, em có nguyện ý làm vợ anh không?"
Người đàn ông trước mặt đột nhiên quỳ một chân xuống đất, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
Trong miệng còn đang ngậm kẹo đường, Sở Kiều sững sờ nhìn anh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
"Anh......"
Cô thật vất vả mới tìm lại được lí trí, ngu ngơ hỏi: "Anh đang cầu hôn với em đấy à?"
Quyền Yến Thác hít sâu một hơi, liếc mắt, nghĩ thầm: nơi này chỉ có hai người bọn họ, không phải cầu hôn với cô thì cầu hôn với ai?
Anh giơ chiếc nhẫn trong tay lên cao một chút, môi mỏng nâng lên một độ cong dịu dàng, lại lặp lại một lần: "Sở Kiều, em có nguyện ý làm vợ anh không?"
Nắm kẹo đường trong tay thật chặt, Sở Kiều cố gắng khắc chế kích động trong lòng. Nhịp tịp cô bỗng nhiên đập vô cùng nhanh, cố gắng tiếp nhận sự bất ngờ này, anh đang cầu hôn đó!
Quyền Yến Thác liên tục hỏi hai lần nhưng Sở Kiều cũng chưa trả lời chỉ nhìn anh chằm chằm.
Cô không mở miệng, vẻ mặt không có chút gì thay đổi. Quyền Yến Thác nhìn mà chột dạ, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Anh nhìn chằm chằm nhẫn cầu hôn trong tay, trong lòng bắt đầu nói thầm. Mẹ nó, chiêu Lăng Cận Dương dạy này thật sự có tác dụng sao?! Nếu dám lừa anh đây, trở về sẽ tìm hắn liều mạng một phen!
Vòng xoay mặt trời từ điểm cao nhất bắt đầu dần dần xuống thấp, đầu gối Quyền Yến Thác đã tê dại, nhưng anh không dám động, trong mắt anh chỉ để ý tới Sở Kiều.
Nhưng Sở Kiều trước sau cũng không nói lời nào, chỉ chuyên chú cắn kẹo đường trên tay, cho đến khi ăn xong hoàn toàn.
"Vợ à!" Vòng xoay mặt trời đã gần tiếp đất, Quyền Yến Thác cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn, hỏi cô: "Em hãy trả lời đi, là không hài lòng điều gì hay có yêu cầu gì, hai đầu gối anh đều đau cả rồi."
Nghe được anh nói, cuối cùng Sở Kiều cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "Anh có thật lòng không?"
"Có chứ!" Quyền Yến Thác lập tức ưỡn thẳng lưng, khẽ nhếch môi mỏng: "em xem anh có vòng xoay, có kẹo đường, còn có nhẫn, tất cả đều là thành ý của anh đó!"
Sở Kiều nhịn cười, xòe tay ra trước mặt anh, nói: "Lấy nhẫn ra cho em xem một chút."
Quyền Yến Thác lấy ra chiếc nhẫn đặc biệt được làm theo yêu cầu, đặt trong bàn tay cô.
Thu tay lại, Sở Kiều cúi đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Chiếc nhẫn hình tròn bốn phía có khắc mấy kí hiệu VXX.
Đây là số La Mã, theo số thập phân bình thường chính là 520*.
*520: trong tiếng Trung 520 phát âm gần giống wo ai ni (anh yêu em)
Quyền Yến Thác đưa tay nắm lấy cằm của cô, hai mắt thâm thúy yên lặng: "Kiều Kiều, em nguyện ý làm vợ anh chứ?"
Đây đã lã lần thứ ba rồi, anh hỏi ra cũng có chút cảm thấy bất lực.
Người ta cầu hôn một lần liền thành công, được thương xót vì đã mất công tốn sức, tại sao Sở Kiều một chút cũng không chịu hợp tác như vậy?
Sở Kiều nhíu mày theo dõi anh, chợt mở miệng, nói: "Giấy đăng kí kết hôn đã sớm nhận rồi, giờ mới đến cầu hôn, Quyền Yến Thác nhà anh không cảm thấy lẫn lộn đầu đuôi sao?"
"Khụ khụ ——"
Quyền Yến Thác lúng túng ho khan một tiếng, nghĩ thầm khi đó không phải anh có chút không hiểu chuyện thôi sao?
"Bằng không hai ta ly hôn trước đi, sau đó thì kết hôn cho đúng trình tự?!" Hai con mắt Sở Kiều sáng ngời, cười để hỏi anh.
"Không có cửa đâu!"
Quyền Yến Thác giận tái mặt, cái tính tình càn rỡ kì quặc lại bộc phát rồi: "Suy nghĩ hay đó! Em tính ly hôn ư? Nằm mơ đi!"
Ngừng một lúc, anh mím môi định đứng lên, tính khí thái tử gia lại bộc phát rồi! Con mẹ nó, không đồng ý thì không đồng ý, dù sao em cũng là vợ anh, em chạy nổi sao?!
"Này!"
Đôi tay Sở Kiều đặt lên vai của anh, xoa dịu lửa giận vừa mới bùng phát: "Cái người này có chuyện sao? Có thể kiên nhẫn một chút hay không?"
Mắt thấy vòng xoay sắp dừng lại, Quyền Yến Thác bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Thế nào là không có kiên nhẫn? Anh đã quỳ thật lâu, rốt cuộc em muốn gì?"
Đưa tay đến trước mặt anh, Sở Kiều giật giật ngón áp út, cười nhạo: "Ngu ngốc, anh đeo nhẫn lên cho em đi! Anh không đeo nhẫn lên thì em đồng ý kiểu gì đây?"
Nghe vậy, trái tim Quyền Yến Thác rung lên vì vui mừng, vội vàng đeo nhẫn lên ngón áp út của cô.
"Sở Kiều, em có nguyện ý làm vợ anh không?"
Khoảnh khắc trao nhẫn đó, Quyền Yến Thác lại trịnh trọng hỏi cô một lần nữa.
Chiếc nhẫn lóe sáng trên ngón áp út, đôi mắt Sở Kiều hàm chứa lệ nóng, đôi tay vòng chắc cổ của anh, che môi ở bên tai của anh, nức nở nói: "Em nguyện ý."
Em nguyện ý.
Vòng xoay mặt trời dừng lại đúng thời khắc này, Quyền Yến Thác nghe được câu ttrar lời của cô một cách rõ ràng, đôi mắt sáng như hắc diệu thạch tràn đầy ý cười.
Quyền Yến Thác ôm lấy Sở Kiều, dưới ánh mắt cười ngại ngùng của cô, hôn thật sâu người trong ngực.
------ lời tác giả ------