Rời khỏi bãi đấu thú, Quyền Yến Thác dắt tay Sở Kiều, hai người nắm chặt tay, mười ngón tay đan vào nhau, không nhanh không chậm tản bộ ở đầu con đường tại trung tâm thành phố. Đi dọc theo con đường này, qua hai giao lộ nữa, sẽ thấy đài phun nước nổi tiếng của vùng.
Sở Kiều chỉ tay về phía trước, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn nói: "Tới cái đài phun nước kia đi, trước kia mỗi ngày em đều đi ngang qua đây!"
Cô nắm lấy tay của Quyền Yến Thác, lôi anh chạy về phía trước, vừa chạy vừa kể: "Hồi đó em giao báo buổi sáng xong, đạp xe đi qua nơi này, mỗi ngày đều ném tiền xu vào, ước một nguyện vọng!"
"Hả?" Quyền Yến Thác cố ý giả bộ không biết, cố tình trêu chọc cô: "Vậy ước nguyện của em đã được hoàn thành chưa?"
Sở Kiều kéo anh đến ao ước nguyện ở bên cạnh, chắp tay trước ngực, hai bàn tay khép lại cùng một chỗ. Cô bĩu môi, nhíu mày nhìn về phía anh, thần sắc phiếm mấy phần vui vẻ: "Coi như là đã hoàn thành tàm tạm đi!"
Tàm tạm?
Quyền Yến Thác trầm mặt, giọng nói có chút không vui: "Thế nào là tàm tạm?"
Anh cúi người, gương mặt tuấn tú tiến đến gần chóp mũi của cô, chất vấn: "Ước nguyện năm đó của em có liên quan đến anh?"
Sở Kiều trừng mắt nhìn, vẻ mặt thoáng qua mấy phần mất tự nhiên. Cô cụp mắt, lảng tránh câu hỏi của anh: "Có tiền xu hay không?"
Người đàn ông giơ tay lên, móc từ trong ví ra mấy đồng tiền xu, nhét vào trong tay cô: "Làm gì vậy?"
"Ước nguyện nha!" Sở Kiều mỉm cười nhún nhún vai, ngón tay cái nhẹ nhàng bắn ra, mắt thấy tiền xu bắn lên thật cao, sau đó rơi vào mặt nước trong suốt trước đài phun nước.
Xoạch ——
Âm thanh tiền xu rơi vào trong nước phát ra. Sở Kiều nhanh chóng nhắm mắt lại, đôi tay nắm chặt để ở trước ngực, yên lặng ước nguyện trong lòng.
Giây lát, thấy cô mở mắt, Quyền Yến Thác tiến đến, hỏi: "Em ước điều gì vậy?"
"Không nói cho anh biết!"
Sở Kiều mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, cố tình trêu chọc anh, ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Bị bộ dạng của cô làm bực mình, Quyền Yến Thác trầm mặt đoạt lấy một đồng tiền xu trong tay cô, giơ tay định ném vào bên trong, lại bị cô đè lại, giữ chặt tay.
"Không thể ném." Sở Kiều đoạt lại đồng tiền xu trong tay anh, cất xong, cười nói: "Mỗi ngày chỉ có thể ước một điều, ước nhiều không linh."
"Ui chao!" Quyền Yến Thác vòng tay qua cổ của cô, cười nhạo: "Thật không có nhìn ra vợ anh còn tin tưởng điều này?"
"Anh không tin à?"
Sở Kiều liếc mắt, bĩu môi hỏi anh.
Người đàn ông lắc đầu, bày ra một vẻ vô tội.
Một cái tát hung hăng đập lên khuôn mặt tuấn tú của anh, Sở Kiều mím môi, căm hận, nói: "Không tin thì anh còn định ước cái gì? Muốn làm loạn!"
Quyền Yến Thác xoa chóp mũi bị đánh đau, môi mỏng chậm rãi cong lên: "Anh không phải nhìn em thần bí như vậy nên ngứa ngáy trong lòng sao?"
"Dừng!"
Sở Kiều thất vọng lắc đầu, khinh bỉ liếc mắt: "Anh bao nhiêu tuổi rồi còn làm chuyện ngây thơ như vậy!"
Ngây thơ ở đâu chứ?
Quyền Yến Thác cau mày, không nhịn được nói thầm trong lòng, nhưng cũng chỉ dám nói thầm trong lòng.
Sắc trời dần dần tối hơn, quanh đài phun nước càng ngày càng xuất hiện nhiều người. Sở Kiều kéo cánh tay của anh, rời đi theo hướng quảng trường La Mã bên cạnh. Nơi đó có rất nhiều nhà hàng, mỗi nhà hàng đều có những món đặc sản địa phương.
"Em đói bụng rồi." Sở Kiều tựa đầu lên bả vai của anh, nắm chặt cánh tay của anh, đặt toàn bộ trọng lượng của bản thân lên người anh.
Quyền Yến Thác ôm chặt hông của cô, nhẹ nhàng ôm cô tiến về phía trước: "Muốn ăn cái gì?"
"Mỳ Ý, pizza, sườn nướng......" Cô lảm nhảm bẻ ngón tay đếm qua đếm lại, khoa tay múa chân không ngừng.
Quyền Yến Thác không tiếng động cười khẽ, cúi đầu hôn một cái lên khóe mắt của cô, nói: "Tham ăn!"
"Dân dĩ thực vi thiên.*" Sở Kiều không phục phản bác, đôi mắt đen nhánh híp một cái, nói: "Có nhiều đồ ngon như vậy, chẳng lẽ anh đều không muốn ăn sao?"
Dân dĩ thực vi thiên: bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.
Những thứ đó ngây ngấy toàn dầu mỡ, Quyền Yến Thác thực sự không muốn ăn. Hiện tại anh chỉ muốn ăn thịt kho của dì Lan, nghĩ tới thôi liền không ngừng chảy nước miếng, thế nào cũng không nuốt xuống được.
"Vợ à!" Quyền Yến Thác giang tay ôm cô vào trong ngực, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ khổ sở: "Chúng ta về nhà đi, anh muốn ăn thịt kho, muốn ăn chân thỏ, còn muốn ăn mì sốt tương mẹ anh làm!"
"Ai, em còn chưa ăn thử mì sốt tương mẹ anh làm đúng không?" Quyền Yến Thác cúi đầu cười, nhắc tới điều này, ánh mắt dần dần sáng lên: "Đây là món sở trường của mẹ anh, thật sự rất tuyệt! Bà dùng tương nấu nước dùng, chỉ có thể tả bằng một chữ, ngon!"
A a a a a ——
Thật là chán ghét!
Sở Kiều ngẩng đầu lên trừng anh, nghe anh nói như vậy miệng cũng tiết ra thật nhiều nước miếng. Thật ra thì cô ăn đồ Tây nhiều cũng ngán rồi, nhưng không biết làm đồ ăn Trung Quốc, vật lộn làm qua mấy thứ, chính cô thấy cũng không muốn ăn!
Cô cũng thích ăn thịt kho, mì sốt tương mà!
"Quyền Yến Thác ——"
Sở Kiều chống nạnh, sắc mặt tái xanh quát anh: "Anh cố ý đúng không? Cố ý quyến rũ em, khiến em về?"
Ngừng một chút, cô cắn môi, tức giận nói: "Nói cho anh biết, em sống rất có nguyên tắc, đừng nghĩ dùng vài ba thứ này là dụ được em!"
Cô vặn vẹo bước về phía trước, tốc độ tăng gấp hai lần.
Quyền Yến Thác nhìn thấy bộ dạng nổi giận bừng bừng của cô, môi mỏng nâng lên một nụ cười xấu xa. Về sau mỗi ngày sếp sẽ nói với ngươi một lần, để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu! Hừ!
Tới nhà hàng, Sở Kiều nâng thực đơn trong tay, dựa theo những lần đi ăn trước đây, gọi mỗi món một phần.
Pizza nóng hổi, nước sốt mì Ý đậm đà, tiramisu hương vị chính thống, còn có ức và sườn cừu nướng tinh xảo.
Mỗi một món đều được nấu rất tỉ mỉ, hương vị vô cùng hấp dẫn. Nhà hàng nãy cũng nổi danh với những món ăn ngon, nếu đến muộn sẽ phải xếp hàng thật lâu mới tới lượt.
Cũng không biết có phải do Quyền Yến Thác nói những lời vừa rồi hay không, những món Sở Kiều hiện tại ăn đều mất đi hương vị vốn có. Hương vị của pizza phô mai bao phủ đầu lưỡi, cô lại mang một vẻ mặt khó mà nuốt trôi.
Quyền Yến Thác chống cằm, lặng lặng nhìn bộ dạng của cô, môi mỏng giương lên một độ cong.
Dùng dĩa cuốn lấy những sợi mì Ý nhỏ, Sở Kiều thầm nói trong lòng, đây chính là mì sốt tương. Lại cầm lấy một khối sườn nướng, dùng sức cắn xuống, cô tự nói với mình, đây chính là thịt kho.
Nhưng nhai nhai một lúc, Sở Kiều quệt miệng, vẻ mặt ảm đạm.
Mùi vị này làm sao có thể giống những món đó chứ?
Cô muốn ăn thịt kho, muốn ăn mì sốt tương!
Vứt bỏ đồ ăn trong tay, Sở Kiều hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, tức giận nói không nên lời.
Tên khốn kiếp này đúng là cố tình gây sự!
Mắt thấy cô không ăn nữa, Quyền Yến Thác cười vỗ vỗ tay, bưng lại đồ ăn trước mặt cô, cười nói: "Lãng phí cũng không hay, anh đành miễn cưỡng giúp em dọn dẹp tàn cuộc vậy!"
Nói dứt lời, anh kéo ra một miếng pizza đút vào trong miệng, mắt đen nheo lại tỏ ý vừa lòng. Pizza ở Ý là món chính gốc, ở trong nước tuyệt đối không có cơ hội thưởng thức hương vị này.
Mỳ Ý cũng rất đặc sắc, đặc biệt là nước sốt đặc trưng được nấu theo công thức gia truyền, ăn rất ngon.
Đang thèm ăn, khẩu vị tự nhiên bị anh phá hỏng không còn gì, Sờ Kiều tức giận muốn mắng người, cô cắn môi, ngực kịch liệt phập phồng.
Cô sao lại quên, người đàn ông đang ngồi đối diện này vốn là tiểu nhân hèn hạ!
"Kiều Kiều, em không ăn thật sao?" Người đàn ông ra vẻ tốt bụng, cầm lên một miếng pizza, đưa đến bên miệng của cô, nói: "Ăn thêm chút nữa đi, không thì buổi tối sẽ đói bụng."
Đối với lời mời thâm tình này, Sở Kiều cũng không động lòng, quay mặt đi, rất có cốt khí không ăn.
Thấy cô thật sự tức giận, Quyền Yến Thác không nhịn được cười một tiếng, đưa tay mang bánh tiramisu đến trước mặt cô, dịu dàng nói: "Ngoan, ăn bánh ngọt đi, ăn xong chúng ta đi chỗ khác chơi."
Nếu không phải không muốn mất vui khi đang đi chơi, Sở Kiều nhất định sẽ trở mặt với anh!
Khó có được một ngày tâm tình tốt, cô không muốn bị những chuyện nhỏ nhặt này làm mất hứng. Cũng may sức ăn của cô không lớn, cầm thìa ăn hết bánh ngọt trong khay xong liền cảm thấy no rồi.
Dùng xong bữa tối, tính tiền xong, Quyền Yến Thác kéo tay cô rời khỏi nhà hàng.
Bầu trời bên ngoài đã bị bao phủ một màu đen, đường phố La Mã cổ xưa đắm chìm trong bóng tối, mang một vẻ đẹp đặc biệt.
"Ăn no quá rồi, đi dạo một chút đi!"
Quyền Yến Thác kéo tay của cô qua, suy nghĩ xấu xa liền đặt lên bụng anh vuốt vuốt. Sở Kiều hừ một tiếng, lạnh mặt thu tay về, thể hiện rõ ràng cô vẫn đang tức giận, không muốn để ý tới anh.
Ở phía trước chính là trung tâm thương mại, đèn nê ông xung quanh lóe lên. Quyền Yến Thác dắt tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau, chỉ cảm thấy thời gian này thật thoải mái tự tại, vô cùng nhàn nhã.
"Có muốn mua đồ không?" Đi ngang qua cửa hàng tổng hợp, Quyền Yến Thác dừng bước hỏi cô.
Sở Kiều cái gì cũng không thiếu, không muốn lãng phí thời gian tốt đẹp này để mua sắm. Cô lắc đầu một cái, nhíu mày nhìn về phía trước, vẻ mặt thay đổi, lôi kéo anh đi về ngã tư trước mặt.
Con phố trước mặt chính là nơi cô bị người ta cướp túi năm đó. Cô còn nhớ rõ, buổi tối hôm đó sau khi cô uống say, đầu tiên là gặp một đám lưu manh. Cô đuổi đánh được đám lưu manh này xong, túi của cô đã bị cướp mất, còn ném lắc tay đi.
Sau đó cô gặp Trì Việt, người đêm đó bỗng nhiên muốn làm việc tốt, giúp cô đuổi theo ăn trộm, đuổi theo ước chừng mấy con phố. Tiếc là tên trộm đó quen thuộc địa hình nên chạy rất nhanh, túi không tìm được, lắc tay cũng mất!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Sở Kiều liền muốn khóc, thật là con mẹ nó quá xúi quẩy mà!
Đang muốn kéo cô đi theo con đường nhỏ tĩnh lặng, Quyền Yến Thác đã suy nghĩ, định tìm một nơi vắng người, thực hiện kế hoạch vụng trộm của anh.
Đang vui vẻ bước về trước, cảm xúc người bên cạnh đột nhiên hạ thấp. Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, lo lắng hỏi cô: "Sao lại không vui rồi?"
Sở Kiều thở dài, vẻ mặt thoáng qua một tia mất mát: "Năm ấy em mất đi một vật rất quan trọng ở chỗ này."
"Rất quan trọng?" Quyền Yến Thác trầm mặt, nghĩ thầm rốt cuộc là vật gì mà quý trọng như vậy? Nhìn bộ dáng này của cô, cau mày nhíu mắt thật khổ sở!
Thở thật dài, Sở Kiều nhớ về đêm say rượu ở ngã tư đường này, ai oán nói: "Là một cái lắc tay."
Một cái lắc tay?
Quyền Yến Thác giãn chân mày đang nhíu chặt ra, nghĩ thầm không phải chỉ là một cái lắc tay sao? Có thể quan trọng đến mức nào chứ, nhìn tiền đồ của cô này!
"Không sao!" Quyền Yến Thác đưa tay ôm cô vào trong ngực, an ủi: "Anh mua lại cho em một trăm cái, tùy em lựa chọn."
Mẹ nó!
Sở Kiều cau mày nhìn chằm chằm anh, cảm giác người đàn ông này hẳn là nhà giàu mới nổi đi. Sao có thể ăn nói dung tục như vậy!
"Đó không phải là một cái lắc tay bình thường!"
Sở Kiều cắn môi, hốc mắt nóng lên nói: "Cái lắc tay đó có mặt là một chiếc chìa khóa mà mẹ em để lại."
Lắc tay có mặt chìa khóa.
Quyền Yến Thác ánh mắt tối đi, bỗng nhớ tới cái lắc tay anh để trong ngăn kéo. Anh nhớ trên chiếc lắc tay đó có một chiếc chìa khóa.
"Là chìa khóa loại nào?" Quyền Yến Thác nhíu máy, chăm chú nhìn theo ánh mắt của cô.
Sở Kiều bĩu môi, chán nản nói: "Là một chiếc chìa khóa bằng vàng ròng, có hình dạng giống trăng lưỡi liềm."
Nghe được lời này, Quyền Yến Thác quay đầu, ánh mắt liếc về phía bên kia đường, đáy lòng trầm xuống, trong nháy mắt nhớ về một hồi kí ức sớm bị anh quên lãng.
"Em làm rơi lắc tay ở đâu?"
Quay đầu nhìn sang bên kia đường, Sở Kiều từ từ hồi tưởng về đêm hôm đó, trí nhớ mơ hồ, thấp giọng nói: "Đêm đó em ra ngoài uống rượu say, đi ngang qua đây gặp mấy tên lưu manh, sau đó liền đánh nhau với bọn họ...... Rồi sau đó có người cướp túi của em, em gặp Trì Việt, cậu ấy giúp em đuổi theo lũ trộm, nhưng cuối cùng lại không đuổi kịp."
Cô cụp mắt, có chút tuyệt vọng: "Nên em cũng không biết, lắc tay là do lúc đánh nhau làm rơi hay có ai đó đã cướp nó đi…"
Nghe vậy, đôi mắt Quyền Yến Thác như ẩn chứa hắc diệu thạch, đáy mắt dâng lên một mảnh âm trầm.