Lễ đính hôn oanh động toàn thành phố, trong một đêm biến thành trò cười lớn. Chính xác là đến bóng dáng cô dâu cũng không thấy, lễ đính hôn hoàn toàn bị làm hỏng, nhà họ Quyền mất hết mặt mũi.
Vung thiên la địa võng đi tìm, khổ sở tìm cả đêm, lại chờ được tin tức, không có ghi chép Sở Kiều đã xuất cảnh.
Nói một cách khác, cô vẫn đang ở dưới mí mắt của anh.
Nhảy nhót không chút kiêng kị.
Khẩu khí này, Quyền Yến Thác tuyệt đối nuốt không trôi!
Trước bàn dài trong phòng làm việc, hai chân người đàn ông vắt lên nhau ngồi ở trên ghế xoay, con ngươi như Hắc Diệu Thạch thâm trầm. Mặt anh hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn mặt trời từ từ lên, trong mắt vẻ mặt đều giữ kín như bưng.
Điện thoại giả cổ reo lên, Quyền Yến Thác cầm ống nghe lên, chỉ nghe thấy người giọng nói đầy ỹ cười của người đàn ông đầy ý: “Tứ Hải vận chuyển hàng hoá bên kia, tôi đã chào hỏi rồi, lô hàng kia ai cũng không dám động.”
“Cảm ơn.” Trên mặt Quyền Yến Thác không có biểu cảm gì, ánh mắt u ám.
Phó Tấn Thần ở đầu bên kia mím môi cười khẽ, cân nhắc nói: “Cảm ơn tôi thế nào?”
“Tôi sẽ tìm một cô gái cằm nhọn, đưa tới cho anh!”
“………….”
Trong điện thoại truyền đến một tiếng nguyền rủa, Phó Tấn Thần cam chịu, hung hăng cúp điện thoại “Bộp” một tiếng.
Quyền Yến Thác hả hê cúp máy, anh cũng dám chơi cùng tôi, Hừ!
Giây lát, anh đẩy cửa sổ đóng chặt ra, mặc cho gió lạnh luồn vào, mang theo mùa đông rét lạnh. Thở ra hơi thở, ngưng kết thành sương trắng, chậm rãi tiêu tan.
Gò má người đàn ông lạnh cóng, hai tay đút ở trong túi quần, đôi môi lạnh bạc khẽ nhếch lên. Ban đầu vốn nghĩ, giữa bọn họ mặc kệ có kết cục như thế nào, ít nhất mở đầu cũng không hỏng bét như vậy.
Đây là nhân từ duy nhất anh đối với cô.
Nhưng cô đã làm gì? Mới vừa gặp gỡ xem mắt đã giơ ngón giữa, gặp lại còn hoài nghi anh dài ngắn, sau đó càng thêm rối tinh rối mù, gặp một lần đánh dấu một lần! Những thứ này anh đều có thể nhịn, dù sao cô cũng là phụ nữ.
Cô tranh cường, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã biết. Nhưng tranh cường cũng chỉ có thể ở dưới cánh chim của anh, trắng trợn khiêu khích như vậy, cô nhất định phải bỏ ra chi phí đau đớn thê thảm!
Sau khi rửa mặt, Quyền Yến Thác thay một bộ tây trang thủ công, tinh thần sảng khoái đi xuống lầu.
Phòng khách trong nhà chính, Phạm Bồi Nghi đã tới từ sớm, mặt xanh mét, hiển nhiên là một đêm không ngủ. Cũng đúng, con dâu nhà ai chạy, mà mẹ chồng lại có thể vô tư đây.
“Bà Nội.” Quyền Yến Thác nhìn thấy người trên ghế sô pha, giọng nói bình thường không có gì khác.
Bà cụ Quyền khẽ liếc mắt, lướt qua kính lão rơi trên mặt anh, lại chỉ dừng lại có mấy giây, sau đó dời mắt đi, nhẹ nhàng đáp lời.
“Mẹ!” Nhìn thấy mẹ, Quyền Yến Thác cũng lên tiếng chào hỏi.
Lan Di đem bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong lên, kêu mọi người qua dùng bữa, “Bà chủ, ra ăn bữa sáng.”
Trước bàn ăn, Phạm Bồi Nghi nuốt không trôi cơm, mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của con trai, rốt cuộc mở miệng hỏi anh: “A Thác, con tính thế nào?”
“Tính toán cái gì?” Quyền Yến Thác gắp một cái bánh bao hấp, đặt ở miệng từ từ thổi nguội. Tay nghề của Lan Di, mấy chục năm vẫn như một.
Phạm Bồi Nghi thở dài, quét mắt nhìn sắc mặt mẹ chồng, không nhịn được nói: “Chuyện nhà họ Sở ấy? Sở Kiều đó, con tính làm thế nào?”
Cắn một miếng bánh bao hấp, nước nóng đầy đủ ở bên trong, vào miệng rất đậm đặc. Quyền Yến Thác chấm một ít dấm chua thơm, rồi nhét tất vào trong miệng, nhai xong mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẹ: “Chuyện của con, con tự xử lý.”
Phạm Bồi Nghi nhăn mày, nhớ tới khó chịu ngày hôm qua, lửa giận trong lòng lại bốc lên, “Nhà họ Sở cũng quá phận rồi, tại sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Con gái bọn họ không giáo dục được, cũng không nên liên luỵ đến nhà chúng ta! Lần này thì tốt rồi, hôm qua bao nhiêu thân bằng hảo hữu tới, cô dâu lại đột nhiên mất tích để mặt mũi của mẹ và cha con, đặt ở đâu đây? Mặt mũi nhà họ Quyền chúng ta, đều hổ thẹn theo!”
“Mẹ, mẹ nói xem có đúng hay không?” Mắt thấy con trai không nói lời nào, Phạm Bồi Nghi đem mũi nhọn chuyển sang mẹ chồng.
“Allan.” Bà cụ gọi người tới, giọng điệu ôn hoà: “Cho phu nhân thêm chén cháo, tối hôm qua cô ấy nhất định là ngủ không ngon.”
“Vâng.” Lan Di rất có ánh mắt, vội vàng bưng chén sứ men xanh lên, múc một chén cháo nhỏ đưa đến.”
Tức giận cả đêm, Phạm Bồi Nghi nào muốn ăn, chỉ ngồi ở trên ghế thở hổn hển, thứ gì cũng đều không ăn vào được.
“Con ăn no rồi.” Quyền Yến Thác để đũa xuống, sắc mặt ung dung đứng lên.
Bà cụ tự húp cháo, không ngẩng đầu: “Lái xe cẩn thận.”
“Vâng.” Quyền Yến Thác gật đầu một cái, lại quét mắt về phía mẹ đang tức giận, nắm lấy chìa khoá xe rời đi.
“Đứa nhỏ này!” Thấy cái vẻ mặt nhàn nhạt đó của anh, Phạm Bồi Nghi tức muốn chết, tức giận nói: “Mẹ, A Thác càng ngày càng không có cách nào có thể nói nổi!”
“Không cách nào nói nổi thì nó cũng là con trai của con.” Lúc này bà cụ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén.
Mẹ chồng từ trước đến giờ khí thế đều cường đại, trong lòng Phạm Bồi Nghi luôn rụt rè. Lúc còn trẻ, bà cụ cũng giúp ông cụ cầm binh, đi theo đến chiến trường, trời sinh đã có loại bản lĩnh không giận mà uy.”
“Nó cũng không nghe con.” Phạm Bồi Nghi bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm, “Cái tính khí thối này, cùng với cha nó giống nhau như đúc.”
Tai bà cụ không nghễnh ngãng, tự nhiên là nghe được bà nói gì. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, bà có oán mấy câu cũng khó tránh khỏi. Dù sao Sở Kiều đào hôn, bàn về tình và lý mà nói đều không đúng, nhưng dù sao bọn nhỏ vẫn còn trẻ, hành động theo cảm tính cũng là có thể.
Huống chi, chính cháu trai bà có đức hạnh gì, trong lòng bà cụ hiểu rõ hơn bất kỳ ai!
“Bồi Nghi.” Bà cụ để đũa xuống, an ủi bà: “Ban đầu Sở Kiều là con tự chọn, không muốn cho mẹ vội vàng để Quyền tử đi xem mắt. Nếu bàn về đúng sai, chúng ta đều không thoát khỏi liên quan.”
“Mẹ, con……..” Phạm Bồi Nghi cứng họng, không phản bác được.”
Những năm này chung đụng, đối với tính khí bướng bỉnh của con dâu, bà cụ rất rõ. Bà cũng không có nói nhiều lời, chỉ đứng dậy trở lại phòng ngủ.
Lan Di bưng bánh bao hấp đi vào phòng bếp, Phạm Bồi Nghi cau mày, trái tim có cảm giác lo lắng mơ hồ. Nhìn ý tứ của bà cụ, rõ ràng là muốn giúp đỡ nhà họ Sở! Nhưng Sở Kiều đào hôn, tung tích đến nay chưa rõ, nàng dâu như vậy ai dám muốn đây?!
Một chiếc xe màu xanh ngọc chạy như bay, Trì Việt dừng xe xong, đi thang máy về đến nhà. Móc ra chìa khoá mở cửa, khi anh nhìn thấy người ngồi trên sô pha, đầu ong ong một tiếng, thầm kêu không tốt.
Anh ta bị mẹ phát hiện.
Sau khi nhất thời trống rỗng, Trì Việt lập tức hồi thần, cười ngọt ngào nói: “Mẹ, vì sao lại tới đây?”
“Tên nhóc đáng chết này!” Quyền Chính Nghi đứng lên, một phen nắm lấy tai anh ta, quát: “Con chừng nào thì trở về? Tại sao không trở về nhà? Còn dám núp ở nhà anh con nơi này, cho là mẹ già như vậy sẽ không tìm được con sao?!”
“Ôi, nhẹ tay một chút.” Trì Việt mở miệng trách móc, cầu xin tha thứ:”Mẹ, mẹ ruột của con, tai bị đau, đau nha!”
“Còn biết đau?” Quyền Chính Nghi buông lỏng tay một chút, đưa tay chọc vào đầu anh ta, giọng căm hận nói: “Trì Việt tốt lắm, bây giờ con thậm chí ngay cả nhà đều không trở về, con nghĩ thế nào, ở bên ngoài tránh cả đời, không quan tâm mẹ và cha con, hả?!”
“Không!” Trì Việt vội vàng giơ tay lên, liên tục bảo đảm: “Con tuyệt đối không có ý đó!”
Đưa tay đỡ mẹ, dẫn bà đến sô pha ngồi xuống, Trì Việt cười lấy lòng nói: “Mẹ à, con nào có nghiêm trọng như mẹ nói vậy! Con đây là tránh Phùng Thiên Chân thôi, cô ấy ngày ngày dây dưa cùng con, cũng bức con đến điên rồi!”
“Nói bậy.” Quyền Chính Nghi đẩy tay anh ta ra, không vui nói: “Thiên Chân là mẹ bảo nó đi theo con, con bé đối với con tốt như vậy, làm sao lại có thể bức con đây? Việt Việt, không phải mẹ mắng con, con cái đứa bé này chính là đang ở trong phúc mà không biết! Thiên Chân là mẹ và cha con nhìn lớn lên, tính tình khéo léo, lại vừa nghe lời, quan trọng nhất………”
Ngưng, ngưng, ngưng!” Trì Việt nhanh chóng cắt đứt, mỗi lần mẹ anh ta nhắc tới cái người Phùng Thiên Chân đó, luôn có thể thao thao bất tuyệt, “Tai con bị đau, mẹ bớt tranh cãi một ít được không?”
Nhìn thấy mẹ buông lỏng, Trì Việt lập tức đứng lên, lấy cớ chạy vào phòng ngủ. Anh đóng cửa, tìm hộ chiếu cùng chi phiếu. Sau khi anh trở về thì rương hành lý vẫn luôn không thu thập, vốn muốn mang đi, nhưng lúc này khẳng định là không được.
Đem đồ vật nhét vào trong túi, vẻ mặt Trì Việt tự nhiên đi ra, bưng trà đến trước mặt mẹ: “Mẹ, mẹ về nhà trước đi, con đi ra ngoài làm ít chuyện, buổi tối con trở về.”
Khi đang nói chuyện, anh ta đứng dậy đi ra hướng cửa chính, cũng chưa đi được vài bước, đột nhiên xuất hiện hộ vệ mặc tây trang.
“Có ý gì?”
Trong lòng Trì Việt máy động, quay đầu chất vấn.
“Hừ!” Quyền Chính Nghi ăn thua thiệt của anh ta, đâu chỉ một hai lần, sớm đã có phòng bị. Bà tự nhiên nâng ly trà lên, cười cười: “Hiện tại đi về nhà.”
“Mẹ!” Sắc mặt Trì Việt thay đổi, giọng nói nhu hoà xuống: “Con thật sự có chuyện, làm xong liền về nhà, con đảm bảo!”
“Làm trò.” Quyền Chính Nghi không ăn cái này, ánh mắt rét run: “Con bảo đảm bao nhiêu lần rồi? Có lần nào thực hiện?! Trì Việt, con nghe kỹ cho mẹ, lần này con nguyện ý kết hôn cũng được, không muốn kết hôn cũng được, chuyện này cũng không phải do con quyết! Bà ngoại con đã lên tiếng, con nếu còn dám hồ nháo, cẩn thận cắt đứt chân của con!”
“Làm sao bà ngoại biết?” Trì Việt nhíu lông mày, quét mắt nhìn thân hình hộ vệ, âm thầm đánh giá nếu anh ta cùng họ giao thủ, tự tin có mấy phần chạy thoát.
Rốt cuộc Quyền Chính Nghi vẫn là mẹ của anh ta, liếc thấy ánh mắt anh ta có cái gì không đúng, lập tức đoán được ý đồ của anh ta2. Bà hướng về phía hộ vệ nháy mắt, bốn người kia lập tức đi tới phía trước, thừa dịp Trì Việt không đề phòng, giữ chặt người, đặt lên trên sô pha.
“Các người tìm chết? Dám đụng vào tôi?!” Gương mặt tuấn tú của Trì Việt đen lại, lấy một địch bốn, hơn nữa còn là hộ vệ đã từng qua tập huấn chuyên nghiệp, khẳng định anh không thể động đậy.
Mặt bốn người không chút thay đổi, không nói một lời, chỉ cẩn thận làm hết trách nhiệm.
“Là mẹ để bọn họ làm.” Quyền Chính Nghi lên tiếng, sắc mặt trầm xuống: “Thế nào, tiểu tử con muốn lật trời?”
Loại thời điểm này, tuyệt đối không thể cùng mẹ trở mặt. Trì Việt dằn lại tính khí nặn ra một nụ cười, nói: “Mẹ đừng đùa, để cho bọn họ buông tay ra đi.”
“Về nhà thì sẽ buông con ra.” Lần này Quyền Chính Nghi cũng quyết tâm, tuyệt đối không thể dung túng anh ta nữa!
Nghe vậy, Trì Việt hoàn toàn biến sắc, anh ta quét mắt nhìn thời gian, đôi mắt hẹp dài đào hoa khẽ nheo lại.
Bên bờ biển, Sở Kiều ngồi yên hồi lâu, cô đem áo lông quấn kín người, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Nâng đồng hồ lên nhìn một chút, khoảng thời gian Trì Việt cam kết đã trôi qua, đã qua rất lâu rồi, cô do dự một chút, lấy điện thoại di động ra mở máy, bỏ qua những tin nhắn và nhắn lại, chỉ lấy số Trì Việt gọi tới.
“Làm sao anh còn chưa trở lại?”
“Trở lại?” Quyền Chính Nghi cầm điện thoại di động, tức giận không nhẹ: “Cô là hồ ly tinh, tôi cho cô biết, ít quyến rũ con trai tôi đi! Nó sẽ phải lập tức kết hôn, còn dám dây dưa không ngừng, cẩn thận tôi lột da của cô ra!”
Tít tít——
Cuộc trò chuyện bị cắt đứt một cách thô bạo.
Sở Kiều giật mình, sau một hồi mới hiểu rõ, năm ngón tay cầm điện thoại di đông dùng sức nắm chặt. Gió lạnh mạnh mẽ thổi tới, hỗn độn trong đầu cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Sở Kiều, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?!
Trong xe Mercedes màu đen, Trì Việt bị hộ vệ đè hai vai, giãy dụa không thoát. Anh ta nghe thấy mẹ nói những lời đó, thì cả trái tim hoàn toàn tuyệt vọng, trong mắt vẻ mặt đều lạnh xuống.
Quyền Chính Nghi tịch thu điện thoại di động của anh ta, nhìn thấy màn hình hiện hai chữ “Mỹ nhân”, lập tức giận dễ sợ.
Thì ra đứa bé chết tiệt này không về nhà, là bị tiểu yêu tinh bên ngoài câu hồn! Sao con trai bà lại không có tiền đồ như vậy, có Thiên Chân còn chưa đủ, nhất định còn chơi đùa không dứt!