Beta: Thư
Mộ Luyến là tập đoàn thời trang xuất sắc, lễ khai mạc bắt đầu hừng hực khí thế.
Lần đâu tiên làm người phụ trách, Sở Kiều tự làm tất cả mọi việc, từ bố trí đến đạo cụ, mỗi một phân đoạn, mỗi một chỗ lắp đặt, cũng toàn bộ theo ý nghĩ của cô.
Hàn Thu Dương tin tưởng cô trăm phần trăm, hơn nữa toàn lực ủng hộ.
Sở Kiều rất cảm động, có thể gặp ông chủ như vậy, cùng với cô mà nói chính là tri âm.
Ngàn năm một thuở.
Loại thời trang xuất sắc đầu tư chuyên nghiệp này, cũng không lấy lợi nhuận làm mục đích, chỉ vì mở ra công nghiệp danh tiếng, hiện tại hiếm thấy. Cơ hội như thế có thể để cho Sở Kiều phát huy mức độ thiết kế lớn nhất, ít che giấu hào nhoáng, hiện ra là thuần túy nghệ thuật.
Gần tối bảy giờ, mới vừa lên đèn.
Khách sạn cao cấp bảy sao của thành phố Duật Phong, bữa tiệc trên sân thượng đã được bao hết toàn bộ.
Không giống với tuần lễ thời trang ngày trước, Sở Kiều không hề dùng quá nhiều hoa tươi để làm đẹp hội trường, mà là lựa chọn lá xanh để trang trí chung quanh.
Bối cảnh bên trong dùng rất nhiều lúa gạo cùng ngũ cốc, nổi bật sự hòa hợp của con người với thiên nhiên.
Sân khấu kiểu chữ T, toàn bộ dùng thủy tinh công nghiệp xây dựng mà thành. Chung quanh viền các loại đèn, căn cứ tràng diện tình cảnh mà biến hóa, thời điểm ánh đèn sáng lên, hết sức chói mắt.
Cơ hồ cả một buổi chiều của Sở Kiều đều ở khách sạn, chỉ huy bố trí hậu trường. Nhân viên làm việc cùng với cô phối hợp không tệ, trên cơ bản đã bày ra được cảnh tượng ở mức độ hiệu quả nhất.
Rượu ở sân thượng Sở Kiều bố trí tỉ mỉ cả rồi, đặc biệt tạo hình quang cảnh đèn đúng lúc sáng lên, làm cả bối cảnh cũng mang hơi hướng thời trang, suy nghĩ sáng tạo khiến cho người ta tán thưởng.
Thơi gian khai mạc buổi biểu diễn thời trang còn chừng 40", Sở Kiều sắp xếp thỏa đáng sau đó vội vã trở lại phòng nghỉ ngơi, đã có thợ trang điểm chờ cô từ sớm. Một bộ dạ phục màu đen đuôi dài, buộc vòng quanh dáng người uyển chuyển cân đối của cô.
Đồ trang sức trang nhã, tóc dài.
Sở Kiều không hề phải trang điểm nhiều, cô thích tự nhiên, không mang theo bất kỳ trang sức phức tạp nào.
Đẩy ra cửa phòng hóa trang ra, Hàn Thu Dương đúng lúc đi tới ngoài cửa, người trước mặt để cho mắt anh sáng lên, khóe miệng tỏa ra nụ cười, "Kiều, em rất đẹp."
"Cảm ơn!" Sở Kiều cười hào phóng, đưa tay kéo cánh tay của anh, nói: "Ông chủ, tối nay có thể mời làm em làm bạn nhảy hay không?"
"......"
Hàn Thu Dương hơi sững sờ, gương mặt tuấn tú khó nén kinh ngạc. Anh không ngờ Sở Kiều sẽ mở miệng, hớn hở gật đầu, "Dĩ nhiên."
Buổi diễn thời trang tối nay có ý nghĩa rất đặc biệt với Sở Kiều. Cô giữ cánh tay Hàn Thu Dương, đi theo anh đến phòng tiệc, mỗi một bước đi, đáy lòng lại phức tạp một phần.
Hàn Thu Dương là ông chủ rất tốt, người hợp tác rất tốt, càng là bạn thân rất tốt. Tối nay, cô dùng hết tất cả ý định, không chỉ có vì mình, cũng hy vọng có thể hồi báo ơn của anh.
Bóng dáng hai người bọn họ cùng nhau đến, một khi biểu diễn, lập tức đưa tới tất cả cái nhìn chăm chú của mọi người.
Sở Kiều phong cách lạnh lùng, Hàn Thu Dương thần tình ôn hòa, hai người kia đứng chung một chỗ rất hòa hợp. Không ít người đều ở đây âm thầm suy đoán, tổng giám đốc tập đoàn Mộ Luyến đến nay cũng không có xì căng đan truyền ra, có phải có liên quan đến vị hồng nhan ở bên cạnh anh hay không?
Hóa ra là giai nhân kế bên, tự nhiên không xem trúng những thứ oanh oanh yến yến kia.
Phòng bữa tiệc có nóc nhà chính giữa treo một chiếc đèn thủy tinh khổng lồ, bóng đèn tầng tầng lớp lớp giảm dần xuống, tản mát ra ánh đèn bảy màu đẹp mắt.
Khách quý được mời nhộn nhịp đến nơi, bên trong đại sảnh khách đông, cơ hồ nhân vật có mặt mũi đều có mặt.
Hình ảnh quần áo hương thơm tóc tai, ăn uống linh đình.
Quyền Yến Thác mặc một bộ tây trang thủ công màu đen, gương mặt tuấn tú quen lãnh khốc, anh như cũ là độc thân mà đến, cũng không có bạn gái.
Hội trường có tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, hai mắt thâm thúy yên lặng, vẻ mặt kiệt ngạo lộ ra khí phách trời sanh. Mặc dù đông đảo cô gái mắt đang cầm quả tim, lại chỉ có thể chùn bước bởi sự lạnh lùng của anh,.
Sở Nhạc Viện và Quý Tư Phạm đúng lúc xuất hiện, hôm nay cô ta đặc biệt chọn dạ phục màu đỏ bó sát người, vòng eo mảnh khảnh, lộ ra vóc dáng lung linh.
Đồng thời phía trước, còn có Hạ Yên Nhiên của tập đoàn JK. Mặc dù biểu diễn thời trang lần này không phải do cô ta chủ đạo, nhưng cô ta vẫn là giám đốc JK như cũ, nắm chắc quyền lợi.
Xa xa cô ta liền thấy được Quyền Yến Thác, nhưng trong tay người đàn ông nọ cầm ly rượu, từ đầu đến cuối bị mọi người bao vây chen chúc, cô ta vẫn không tìm được cơ hội đến gần.
Người phụ trách của các tập đoàn lớn lần lượt trình diện, ăn mặc hoa lệ hơn trước đây rất nhiều.
Còn mấy phút nữa sẽ phải mở màn, khách quý đã được nhân viên công tác an bài ngồi xuống tuần tự. Cửa chính lối vào vang lên rối loạn tưng bừng, mọi người tìm theo tiếng ồn nhìn sang, nhìn thấy người bị bao vây mà đến là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Mai Kiệt.
"Thầy!"
Hàn Thu Dương gặp được ông, lập tức đứng dậy nghênh đón, thái độ cung kính.
Một tiếng thầy này, hơn phân nửa người ở toàn trường đều lạnh. Khó trách Mộ Luyến trong tay Hàn Thu Dương có thể phát triển nhanh chóng như thế, thì ra là sau lưng còn có một có nhà thiết kế tài năng đặc biệt như vậy làm chỗ dựa!
Mai Kiệt mới vừa xuống máy bay, vẻ mặt vội vã. Ông nhíu mày quét mắt nhìn bố trí chung quanh hội trường, khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Cũng không tệ lắm!"
Tính khí của thầy bọn họ biết rõ ràng, Quý Tư Phạm nhàn nhạt nhếch môi, chủ động qua bị mắng, "Thầy, khẩu vị của thầy đã đại chúng hóa hơn (thay đổi cho phù hợp với quần chúng nhân dân) rồi sao?"
"Được lắm, thằng nhóc thối nhà cậu!" Mai Kiệt gặp được anh, lập tức giận tái mặt, tức giận nói: "Tôi không muốn mắng cậu, ngược lại cậu lại muốn ăn mắng!"
Quý Tư Phạm đột nhiên đưa tay ôm ông một cái, trong nháy mắt đó vẻ mặt lộ ra dịu dàng, "Thầy, con nhớ thầy lắm."
Nghe được anh ta nói, Mai Kiệt ngẩn người, lửa giận phát tiết không ra được hết, đẩy mặt anh ta ra, quát lớn: "Ôi, nổi da gà, thằng nhóc thối nhà cậu học được cái bẫy biển hiệu tình cảm ở đâu thế?"
Quý Tư Phạm bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Hàn Thu Dương, nói: "Đàn anh, cái gì cũng không thể gạt được thầy."
Lời này không giả, Hàn Thu Dương nhún nhún vai, hai người ăn ý trao đổi một cái ánh mắt.
"Đó là đương nhiên!" Mai Kiệt lấy khăn tay ra xoa xoa mặt, khóe miệng mơ hồ mang theo vài phần nụ cười, "Hai người các con đều là thầy dạy ra, còn có thể không biết suy nghĩ trong cái đầu nhỏ cảu các con là gì? Hừ!"
Quý Tư Phạm không dám nói tiếp, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh cùng với ông.
"Đến giờ rồi không có à?" Mai Kiệt xưa nay không có kiên nhẫn, lại thấy chung quanh nhiều người, lại càng không bình tĩnh. Ông thích thanh tĩnh, tính tình lại cổ quái, trừ người tới cửa muốn nhờ, ông cũng không có bằng hữu gì.
Hàn Thu Dương nhân viên làm việc đến, lập tức làm cho người ta dẫn ông đến chỗ khách quý ngồi xong.
Sở Nhạc Viện nhàm chán đứng tại chỗ, liếc một chút đến đại sảnh thấy báng dáng bận rộn kia, khóe miệng nâng lên đường cong đùa cợt.
Rõ ràng còn chưa có ly hôn, lại cả ngày đi theo bên người Hàn Thu Dương, Sở Kiều thật là thật là thủ đoạn!
Sở Nhạc Viện nhỏ giọng quở nhẹ, mắt thấy Quý Tư Phạm cùng Hàn Thu Dương hai người đứng chung một chỗ nói nhỏ, cô ta cũng không tốt hơn trước, liền đi tới chỗ Sở Kiều.
"Chị!"
Sở Nhạc Viện cười cười, thế nhưng dịu dàng ngoan ngoãn mở miệng gọi người.
Sở Kiều đang kiểm tra đối chiếu số khách quý trình diện, nghe được tiếng gọi của cô ta quay đầu, ánh mắt chăm chú.
Ánh mắt của cô sáng ngời sắc bén, Sở Nhạc Viện cảm thấy đáy lòng run rẩy, mấy lời trong cổ họng muốn nói ra thế nhưng ngậm trong miệng, không biết nói thế nào.
"Lễ phục cô rất đẹp, thích hợp với cô." Cô ta không có mở miệng trước, thế nhưng Sở Kiều lại nâng môi lên, chủ động nói chuyện.
Sở Nhạc Viện mở trừng hai mắt, nửa ngày đều không tỉnh táo lại. Họ thật lâu cũng không bình tĩnh mở miệng nói chuyện như vậy, hơn nữa hai năm qua, căn bản là giương cung bạt kiếm.
Hôm nay cô không chỉ cười với cô ta, còn khen ngợi lễ phục cô ta đẹp mắt? Đây là thế nào?!
"Chị......" Sở Nhạc Viện ngớ người, chỉ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không nói ra.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, chỗ đứng của Sở Nhạc Viện vừa đúng nhìn thấy đầu tiên cô ta kinh ngạc, sau đó sải bước chạy tới, hồ nghi nói: "Ba, vì sao ba lại tới đây?"
Sở Kiều cụp mắt, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mím lại.
Hai năm qua Sở Nhạc Viện trông coi rất nhiều chuyện ở Sở thị, rất nhiều trường hợp Sở Hoành Sanh cũng sẽ không tiếp tục tham dự, toàn quyền để con gái có mặt. Tối nay tập đoàn Mộ Luyến có buổi thời trang, tâm huyết ông dâng trào, thế nhưng lại chủ động tới, thật ra khiến mọi người cảm thấy bất ngờ.
"Ba đến xem một chút." Sở Hoành Sanh cười cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay con gái nhỏ, ánh mắt lại rơi vào trên người của Sở Kiều.
Sở Kiều để danh sách trong tay xuống, từ nhân viên làm việc cầm qua một cây bút, đưa cho người trước mặt: "Hoan nghênh, xin ký tên."
Giọng nói của cô ôn hòa, vẻ mặt bình tĩnh. Ánh mắt Sở Hoành Sanh giật giật, trong lòng cũng cảm giác kinh ngạc, ban đầu tính khí cô bướng bỉnh, mặc dù không phải xoay người rời đi, cũng sẽ nói lạnh nhạt.
Đứa nhỏ này, đi một chuyến La Mã trở lại, chẳng lẽ đổi tính tình rồi sao?
Nhân viên công tác hiện trường tới đây, nói bên tai Sở Kiều: "Kiều tổng, còn có mười phút khai mạc."
"Biết." Sở Kiều nhíu mày nhìn về phía ba mình, vẻ mặt ôn hòa, "Tôi đi chuẩn bị trước."
Nụ cười Sở Hoành Sanh ôn hòa, khẽ vuốt cằm, đưa mắt nhìn bóng dáng của cô đi xa.
Mắt thấy bộ dáng của ba mình, nụ cười Sở Nhạc Viện trầm xuống, khóe miệng thu liễm nụ cười. Ba thật lâu đều không ra ngoài tham gia loại chuyện lặt vặt này, thế nào hôm nay cố ý đã chạy tới? Hừ, là tới nhìn Sở Kiều!
Quả nhiên, trong lòng ba vẫn là nhớ thương chị ta.
Tối nay mặc dù thời trang thanh tú còn chưa có mở màn, nhưng trong lòng Hạ Yên Nhiên đã có sự so đo. Khung cảnh cùng khí thế này, đều là phô trương số một số hai, nghĩ đến tối nay đầu tư không ít.
Hàn Thu Dương bạo tay như vậy, thật ra khiến cô ta cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời lửa giận trong lòng cũng cuồn cuộn.
Cơ hội tốt biết bao, thế nhưng anh lại chỉ một chỉ giành cơ hội cho một mình Sở Kiều biểu hiện!
Chỉ đơn thuần nhìn vào cách bố trí hội trường tối nay, Hạ Yên Nhiên cũng đã có thể phỏng đoán ra mấy phần. Bước vào cái vòng này nhiều năm, màn biểu diễn thời trang qua tay cô ta không ít, nhưng cũng không thể làm cho cô ta mong đợi như lần này!
Cố tình lần này đến tư cách cô ta gần như cũng không có, Hạ Yên Nhiên không phục, loại xem thường này khiến cho lòng cô ta tràn đầy khuất nhục!
Ánh đèn toàn trường dần dần mờ, khách quý bữa tiệc ở hàng thứ nhất, toàn bộ đều là tập đoàn hợp tác với Mộ Luyến. Mọi người theo thứ tự mà ngồi, nói chuyện với nhau đối với thời trang thanh tú lần này tràn đầy mong đợi.
Tập đoàn JK hùng hậu, hôm nay lại xuất hiện một Mộ Luyến, huống chi hai nhà này cơ hồ coi như là một nhà. Nếu như Mộ Luyến ở thành phố duật phong mở ra cục diện, vậy thì đồng nghĩa với sư nghiệp tương lai thời trang, nhà họ Hàn sẽ có được một nửa giang sơn!
Mọi người trong lòng đều biết, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Quyền Yến Thác ngồi ở vị trí cao nhất, anh khẽ ngẩng mặt, các góc độ trên đài chữ T cũng có thể thu hết vào mắt.
Mày kiếm anh cợt nhã, phía sau đài là bóng dáng màu đen đập vào mi mắt. Màn thời trang thanh tú tối nay, trong lòng anh cũng tràn đầy mong đợi.
Pụp——
Chung quanh tối xuống, tia sáng huỳnh quang trên sân lần lượt từng chiếc từng chiếc sáng lên, phát ra hình dáng cùng hoa văn bất đồng.
Các người mẫu ra sân, hai má với tay đều dùng thuốc màu vẽ hoa văn, búi tóc chải lên thật cao ở đỉnh đầu. Tối nay là chủ đề màu sắc, mỹ lệ bắt mắt, đồng thời lại cất giữ sự tối tăm lắng đọng.
Màu cam, màu vàng sáng, màu xanh nhạt, những thứ sắc màu ấm ra sân trước hết. Vải vóc phiêu dật, tính chất vải chiffon uyển chuyển hàm xúc, làm tất cả bạn nữ giới thích nhất.
Màu da như ẩn như hiện bại lộ, đường nét hoàn mỹ, buộc vòng quanh hoàn mỹ cực hạn hấp dẫn.
Bối cảnh sân khấu bố trí từ sân thượng, ánh đèn không ngừng biến hóa phát ra lấp lóe.
Lông vũ đong đưa theo bước chân người mẫu, người xuất sắc lên đài nháy mắt kia, toàn trường yên lặng như tờ.
Lấy màu trắng làm điểm chính, màu sắc lộn xộn tiến dần thành váy dài, xuất hiện bên trong tầm mắt của mọi người. Cái vật liệu may mặc này, là vật liệu may mặc bảo vệ môi trường kiểu mới của Mộ Luyến, tối nay là lần đầu tiên lên đài biểu diễn.
Vật liệu may mặc đặc biệt êm ái rủ xuống, chiếm được sự chú ý. Đồng thời đuổi sát xu thế thịnh hành đương thời, tiến hành bảo vệ môi trường tới cùng.
Các người mẫu bước theo bối cảnh tiếng nhạc xoay tròn.
Chung quanh đài chữ T các khách quý, mọi người trợn mắt há hốc mồm thấy. Có vài người trong nghề nhìn ra, trái tim thất kinh. Có vài người cảm thấy không bằng, ước ao ghen tị. Cũng có vài người, dù không hiểu chuyện nhưng vẫn cảm thấy nhìn đã nghiền đẹp mắt!
Sắc mặt Sở Hoành Sanh bình tĩnh, hình như không nhìn ra tâm tình gì biến hóa gì. Mặc dù ông không có mở miệng, cũng đang nhìn mỗi lần người mẫu ra sân biểu diễn trong nháy mắt đáy mắt bất ngờ xẹt qua một tia sợ hãi thán phục.
Ba đang cười, Sở Nhạc Viện thấy rõ.
Sở Nhạc Viện mím môi, năm ngón tay buộc chặt cắm vào lòng bàn tay, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên. Cô ta liếc qua Quý Tư Phạm bên cạnh, gặp được ánh mắt đồng dạng, cả khuôn mặt tươi cười chìm xuống hoàn toàn.
Chung quanh tiếng tán tụng chói tai, cô ta cúi đầu, giơ tay lên bịt lấy lỗ tai, không muốn nghe đến.
Theo người chủ thanh tú rút lui, cuối cùng cả tràng thời trang thanh tú theo một người chính tiến vào. Cũng là Sở Kiều tỉ mỉ an bài. Theo lối ra chính, tất cả các người mẫu đều đi vào rồi thì mới đến khâu quan trọng, đây cũng là mắt xích mà Sở Kiều tỉ mỉ bố trí.
Trước đó, Hàn Thu Dương cũng không biết rõ nội dung, bị cô cố ý giấu giếm. Lúc này anh trở lại vị trí ngồi xong, đại cục dẹp yên, anh thú vị quan tâm tiếp tục thưởng thức vui mừng cuối cùng này.
Ánh đèn toàn trường dập tắt lần nữa.
Bối cảnh sân thượng thiết ngoài trời chậm rãi hạ xuống một màn che khổng lồ, ánh đèn sáng lên, trên màn ảnh xuất hiện bức hoạ vẽ tay.
Nhân vật trong bức hoạ có đường cong tinh tế, tuỳ bút phác hoạ ra động tác nhân vật cùng với thần sắc.
Mặc dù đơn giản, lại sinh động cực độ.
Hình ảnh liên tục biến hóa không ngừng, từng tờ giấy vẽ tay một phất qua, miêu tả câu chuyện tình yêu lạnh lẽo rung động lòng người.