Vật liệu may mặc là do A Mai lấy trộm từ trong nhà xưởng, bây giờ Thì Nhan tự tiện sử dụng, trong lúc vô ý đã trở thành bên đồng phạm. Nói như vậy, không thể thoát khỏi tội ăn cắp bản quyền rồi!
Ba người ngồi đối mặt với nhau, chỉ nhìn mà không nói gì, ai nấy đều sầu muộn ảo não.
Hứa Khả Nhi cắn môi, yên lặng chảy nước mắt, "Đều do tôi không tốt.”
Vào lúc này, cho dù trách móc cũng chẳng có ích gì.
Trong lòng Tô Lê cực kỳ rối loạn, JK chỉ cho thời gian một ngày, nếu Sở Kiều không thể giải thích, tình trạng mà Thì Nhan sắp phải đối mặt cũng có thể nghĩ tới rồi. Ôi... quả nhiên là ham món lợi nhỏ trong nháy mắt, gánh lấy thiệt thòi vô cùng to lớn!
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” Sở Kiều đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh.
"Kiều Kiều!" Tô Lê khó chịu trong lòng, lập tức giữ chặt tay cô, “Ngày mai phải giải thích với JK. chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Sở Kiều dọn dẹp vài thứ trên bàn, sắc mặt vẫn bình thường, giống như không có gì xảy ra, “Không sao cả, tôi có cách rồi.”
"Cách gì?" Tô Lê trợn mắt, nhìn cô với vẻ không hiểu.
Sở Kiều mím môi, không trả lời, chỉ nở nụ cười, “Ngày mai cô sẽ biết.”
"Tôi đi với cô.” Tô Lê lo lắng.
Hứa Khả Nhi xoay chuyển ánh mắt, nói theo, “Tôi cũng đi.”
"Không cần đâu."
Sở Kiều trực tiếp từ chối, "Một mình tôi đi."
Tuy rằng đoán không ra ý trong lời của Sở Kiều, nhưng thấy vẻ mặt cô kiên quyết như vậy, Tô Lê chỉ đành cắn môi, yên lặng gật đầu.
Sắc mặt của Sở Kiều vô cùng điềm tĩnh, nhìn không ra một gợn sóng nào. Hứa Khả Nhi âm thầm kinh ngạc, hơn nữa còn cảm thấy bất an. Thái độ của Sở Kiều quá bình thản, giống như đã dự liệu trước được điều gì.
Chẳng lẽ cô nghĩ ra cách ứng đối rồi sao? Hay là cô... cảm nhận được cái gì đó?
"Khả Nhi, đi thôi." Tô Lê thấy Hứa Khả Nhi ta ngây người, vội gọi một tiếng.
"Tôi tới đây." Thu lại sự nghi ngờ tận đáy lòng, cô ta vội chạy nhanh để đuổi kịp Tô Lê, sợ bị người ta phát hiện ra sơ hở.
Ra khỏi tòa cao ốc, Hứa Khả Nhi đi ở phía sau Tô Lê, đứng ở vạch kẻ đường chỗ giao lộ mà gọi taxi. Ngồi sau xe, cô ta lấy điện thoại ra, vẻ mặt bất an, “Này, tôi cảm thấy nên giải quyết chuyện sớm một chút, không cần kéo dài...”
Lát sau, cô ta cúp điện thoại, bảo tài xế đưa mình tới trung tâm thành phố.
Trở lại biệt thự, Sở Kiều đẩy cửa bước vào. Dì giúp việc theo gờ đã làm đồ ăn sẵn rồi, chỉ chờ cô về, bà sẽ rời khỏi.
Thức ăn được đặt trên bàn, bát đũa cũng được sắp gọn. Có tiếng xe hơi ở bên ngoài sân, kế đó là tiếng bước chân vững vàng của người đàn ông.
"Về rồi à?” Sở Kiều đứng dậy, bước qua, lấy áo khoác trên tay chồng rồi treo lên, thúc giục, “Mau đi rửa tay đi.”
Quyền Yến Thác ngẩn người, vô cùng kinh ngạc trước hành động nhiệt tình của cô. Mọi khi anh trở về, cô đâu có giúp anh treo áo.
Nhưng anh cũng không hỏi nhiều, lên lầu thay đồ, tắm rửa sạch sẽ rồi xuống lầu.
Bát đũa đều đã dọn xong, Quyền Yến Thác kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm.
Đồ ăn đêm nay rất ngon, có hải sản, thịt cá và rau dưa, thực đơn của mỗi ngày đều không lặp lại.
"Thịt bò này ăn được đấy.” Sở Kiều dùng đũa gắp một miếng, bỏ vào trong chén anh, “Nếm thử đi?”
Quyền Yến Thác ăn theo lời cô, không thấy gì đặc biệt cả. Nếu là ngày thường, cô nhất định sẽ thấy thịt bò không dễ tiêu hóa, sẽ không ăn, nhưng đêm nay... hình như cô không giống mọi ngày!
"Có chuyện gì sao?" Quyền Yến Thác lo lắng, nhìn cô, ánh mắt anh chợt sáng như ngọn đuốc.
Sở Kiều gắp thức ăn xong rồi cúi đầu xuống, không nhìn thấy vẻ khác thường nào trên mặt, “Đâu có!”
Giọng nói của cô rất tự nhiên. Quyền Yến Thác nhíu mày, tưởng rằng nộp bản thiết kế cho JK rồi, cô mới có thể thả lỏng như thế. Anh không nghĩ ngợi gì sâu, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
Ăn tối xong, Quyền Yến Thác trở lại phòng để xử lý công việc như mọi ngày, Sở Kiều mang bát đũa ra sau bếp để rửa.
Một lát sau, cô dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, tắt đèn, bước thẳng lên phòng ngủ trên lầu.
Sở Kiều vào phòng tắm trước, dùng máy sấy khô tóc, kế đó mới xốc chăn lên giường.
Trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, Sở Kiều dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt bình tĩnh nhìn về một điểm ở trước mặt, kinh ngạc thất thần, mãi đến khi cửa phòng ngủ mở ra, Quyền Yến Thác đi vào.
"Sao còn chưa ngủ?" Anh bước tới cạnh giường, bắt gặp ánh mắt ngu ngơ của cô.
Sở Kiều lấy lại tinh thần, nở nụ cười, nói, “Đang đợi anh.”
Đáy mắt của anh lóe lên tia sáng. Anh cười, gật đầu, xoay người, bước về phía phòng tắm.
Quyền Yến Thác tắm với tốc độ rất nhanh. Vừa bước ra, anh đã thấy tivi mở trong phòng. Sở Kiều dựa vào đầu giường, đang xem phim truyền hình, xem đến mức say sưa.
Bình thường, cô đâu có xem phim? Thời gian chủ yếu chỉ vẽ tranh, không thì sẽ suy nghĩ, cân nhắc bản thiết kế. Hôm nay cô sao vậy?
Xốc chăn lên, Quyền Yến Thác dựa vào người cô, mở miệng hỏi, “Sở Kiều, đêm nay em giống ngày thường?
"Không giống thế nào?” Sở Kiều quay đầu nhìn anh, sắc mặt vẫn bình thản như cũ.
"Có việc mà gạt anh!” Quyền Yến Thác híp mắt, tia sáng trong ấy càng trở nên lợi hại.
Sở Kiều nhún vai, vẻ mặt rõ ràng là đang khiêu khích, “Là sao? Vậy anh nói xem, em gạt anh cái gì?”
Má!
Quyền Yến Thác giận tái mặt, đầu đầy vạch đen, “Làm sao anh biết?!”
Hóa ra anh còn chưa biết!
Sở Kiều cười ra tiếng, lúm đồng tiền bên má thoắt ẩn thoắt hiện, “Vậy anh van cầu em đi, em sẽ nói cho anh biết!”
Cô dám nói vậy à?
Quyền Yến Thác nheo mắt, tràn đầy sự nguy hiểm. Anh vừa giữ chặt eo cô, vừa đè cô xuống dưới thân mình, “Em thử nói lại một lần nữa xem?”
"Ưm..."
Sở Kiều bĩu môi, giơ tay đầu hàng, "Quyền gia, em sai rồi!”
Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm vào mắt cô, thấy trong ấy vẫn tràn đầy ý cười như cũ, trong lòng anh chợt có cảm giác không nói nên lời. Càng nhìn càng thấy có gì sai sai, hành động đêm nay của cô rõ ràng là quá khác thường.
"Em..." Anh đang định mở miệng, Sở Kiều lại đột nhiên nâng người dậy, hôn lên môi anh một cái.
Ngón tay mảnh khảnh của cô lướt nhẹ trên môi anh, vừa vỗ về vừa đùa nghịch. Đầu ngóc tay cô vừa mát lại có độ ấm, khiến toàn thân anh run rẩy.
Đầu ngón tay cô lướt đến đâu, cả người anh tê rần đến đấy. Quyền Yến Thác hé miệng, đớp ngón tay cô, dùng răng nanh cọ xát, không khỏi cắn mạnh một cái.
"A!"
Sở Kiều rút tay lại vì đau, đôi mắt đen trở nên giận dữ, “Anh lại cắn em!”
"Dùng sắc dụ anh?" Người đàn ông này vẫn còn lý trí, nhìn ra ý đồ trong lòng cô.
Trên ngón tay có một dấu răng màu đỏ nhạt. Sở Kiều cong môi, ánh mắt long lanh ngấn nước, nhìn anh với vẻ vô tội, “Sao hả, em không thể dùng sắc dụ anh sao?”
Quyền Yến Thác nhướng mày, nhìn chằm chằm người dưới thân mình, không hiểu cô đang có ý gì.
Trong lúc anh thất thần, Sở Kiều liền dùng hai tay ôm chặt cổ anh, kéo khuôn mặt đẹp trai của anh xuống. Cô chu đôi môi đỏ mọng, tựa như vô tình, tựa như cố ý mà kề sát miệng anh, “Anh có muốn không?”
Câu này ám chỉ quá rõ ràng. Quyền Yến Thác kinh ngạc một lần nữa, cô đang mở miệng kích tình sao?
Từ lúc ở cùng nhau, cho tới bây giờ, cô chưa từng chủ động với anh. Dù cho mỗi lần ân ái, hai người không né tránh nhau, nhưng mỗi một lần, người chủ động luôn là anh, còn cô là người bị động.
Trong lòng anh tràn đầy nghi vấn, nhưng trước tình nồng ý mật của cô, anh đã hoàn toàn mờ mịt rồi. Quyền Yến Thác không kịp nghĩ ngợi, cúi đầu xuống hôn cô, bàn tay to tựa như có lửa đốt nóng, vuốt ve bộ ngực căng đầy của cô.
Quần áo trên người lần lượt rơi xuống đất. Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt rạng rỡ của anh, cả người có hơi run sợ.
Mồ hôi trộn lẫn với nước bọt, Sở Kiều cong người đến không còn sức, đón lấy những động tác cuồng nhiệt.
Cô cắn môi, mồ hôi chảy trên trán. Thân thể nóng rực, đợt sau cao hơn đợt trước, dường như muốn bao phủ lấy cô. Cô muốn hò hét, nhưng cổ họng lại không thể phát ra tiếng.
Quyền Yến Thác cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hai gò má ửng đỏ của cô, nhiệt huyết trong người bắt đầu sôi trào. Anh cắn chặt hàm dưới, động tác dần dần không thể khống chế, hoàn toàn không còn chịu sự chi phối của anh nữa rồi.
Trong suốt trận này, Sở Kiều chỉ biết nghe theo, để mặc anh tùy ý đùa nghịch. Kế sau đó, cô dịu dàng nằm trong vòng tay anh, trên làn da trắng nõn đầy những dấu hôn, vừa xinh đẹp vừa có sức hấp dẫn.
"Có muốn tắm không?” Đôi môi mỏng của Quyền Yến Thác hôn lên phía sau tai cô. Giọng nói khàn khàn, hơi thở nóng như lửa khiến cô mẫn cảm, co rụt cả người lại.
Phản ứng chân thật của cô khiến tâm trạng Quyền Yến Thác rất tốt. Anh ôm cô vào phòng ăn, đưa cô đến trước vòi hoa sen để tắm rửa. Quyền Yến Thác không gây loạn thêm nữa. Anh ôm cô về giường, cùng nhau ngủ qua một đêm.