CHƯƠNG 109: ANH KHÔNG CẦN EM PHẢI CẢM ƠN
Phó Tuyết Thảo nhìn vào người đàn ông đang hoảng loạn ở trong phòng, trong lòng cô ta đã nổi điên lên vì ghen tỵ, sau đó cô ta chuyển ánh mắt sang người mẹ Triệu đang im lặng, thì thầm kêu một tiếng: “Bác ơi!”
Tại sao nhóm người bọn cô không đến chậm một bước, chỉ cần người phụ nữ này chết đi thì mọi chuyện của ngày hôm nay sẽ kết thúc.
Sinh mệnh của cô cũng đúng thật là cứng rắn.
Mẹ Triệu bình tĩnh nhìn chằm chằm vào người con trai của mình nửa ngày, sau đó lại nhìn nhân viên y tế trước mặt đang luống cuống xử lí hiện trường, nửa ngày sau mới phun ra hai chữ: “Trở về.”
Bà cũng không mong có thể kéo đứa con trai này trở về, bà cũng không thể gây thêm phiền phức cho con trai trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể làm anh mất mặt.
Sắc mặt của Phó Tuyết Thảo hơi thay đổi, cô ta không cam lòng nhìn Triệu Mịch Thanh đang ôm người phụ nữ ở trong phòng: “Vậy thì, anh Thanh…”
“Tôi cũng không quản được nó, cứ để nó giày vò ở đây đi, chúng ta trở về trước.”
Hơn nữa, bà thông gia trước kia vẫn còn ở đây, cho dù là có chút xem thường thì vẫn phải nở nụ cười đi chào hỏi, lúc này còn bỏ đá xuống giếng quá rõ ràng, Mịch Thanh khẳng định sẽ trách cứ bà.
Nói xong, mẹ Triệu một lần nữa đeo kính râm lên, cất bước đi.
Phó Tuyết Thảo nhíu mày một cái, trong mắt cô ta vừa tức vừa hận, cơ hội tốt như vậy mà bị hủy hoại, vậy mà bà lão này lại không đi theo các bước của cô ta.
Nhưng mà cô ta cũng không có biện pháp nào khác, trước hết cô ta vẫn phải đi lấy lòng bà, nếu bị bà nhìn ra thì phần thắng của cô sẽ càng nhỏ hơn.
Nhưng mà cô ta cũng không biết, tâm tư nhỏ này của cô ta đã sớm bị mẹ Triệu nhìn thấy rõ.
Cô ta cắn cắn môi, rồi vẫn quay người đi theo mẹ Triệu cùng rời đi.
Hiện trường hỗn loạn rất lâu sau mới có thể an tĩnh lại, ba tên lưu manh đã bị cảnh sát mang đi, Triệu Mịch Thanh phân phó Nghiêm Minh đưa Châu La La cùng với mẹ Lương đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, còn anh ở lại bệnh viện chăm sóc cho Lương Hạnh đang hôn mê.
Thời điểm Lương Hạnh tỉnh lại sau cơn mê đã là buổi tối, cô như bừng tỉnh sau một cơn ác mộng, vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt nhợt nhạt mỏng manh, yếu ớt.
“Tỉnh rồi sao.” Triệu Mịch Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn cô, trong đầu đang căng thẳng cũng được thả lỏng ra một chút.
Lương Hạnh mở to con mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào anh mấy giây, nhíu mày lại khàn giọng nói: “Triệu Mịch Thanh.”
“Đây không phải là mơ sao?”
Cô đưa tay ra sờ vào mặt của anh, cảm nhận được nhiệt độ của anh, sau đó thu tay lại, nhưng được nửa đường đã bị người đàn ông cầm chặt lại.
“Là anh, đã không sao rồi.” Anh đưa tay ra nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán của cô, giọng điệu mặc dù nhàn nhạt, nhưng ánh mắt tỏa ra sự ấm áp.
Trong lòng của Lương Hạnh thắt chặt lại, bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn về phía căn phòng, vội vã nói: “Mẹ em đâu? La La đâu rồi? Hai người họ thế nào rồi?”
Triệu Mịch Thanh rót một chén nước để trên bàn bưng đến trước mặt cô, mỉm cười, nói: “Mọi người đều không có chuyện gì, họ đang đi đến cục cảnh sát để lấy lời khai, bời vì em bị bất tỉnh nên tạm thời được lưu lại. Đến đây, uống miếng nước đã.”
Lúc này Lương Hạnh mới đem lực chú ý lên người anh, khuôn mặt đỏ hồng, đưa tay nhận lấy chén nước nho nhỏ rồi uống một ngụm nhỏ, cô hơi mất tự nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây đúng lúc vậy?”
“Đáng tiếc.” Triệu Mịch Thanh nhíu mày, ánh mắt ảm đạm thâm trầm: “Nếu như anh đến sớm một chút thì sẽ không để em gặp phải chuyện như thế này, thật xin lỗi.”
Đây cũng đều là lỗi của anh, cô một mực không muốn nhìn thấy anh, cho nên anh đã phái Nghiêm Minh ở lại chỗ cô báo cáo tình hình bên này cho anh, nếu như anh đến chậm một bước…
Cũng không dám tưởng tưởng, đại khái anh cũng không thể quên được tình trạng bên trong sau khi anh phá cửa, chỉ một chút nữa thôi….
“Triệu Mịch Thanh.” Hai mắt rõ ràng đen trắng của cô nhìn vào hai mắt của anh, nhìn giống như thật sâu trong đáy lòng: “Cảm ơn anh.”
Không thể không nói rằng anh đã cứu mạng mọi người trong nhà cô, cô thực sự cũng không thể làm ngơ được nữa.
Tóc dài của người phụ nữ rối tung, đuôi tóc ở trên bờ vai, khuôn mặt trắng nõn tái nhợt giống như trong suốt, cánh môi có một chút màu xám, có thể cảm giác được mấy phần bệnh trạng yếu đuối, nói chuyện cũng không có sức lực.
Triệu Mịch Thanh nhìn thấy cô như vậy, híp híp mắt, ánh mắt ảm đạm, nhưng giọng điệu vẫn như cũ không có chút rung động nào: “Anh cũng không phải muốn em phải cảm ơn anh.”
“Em…”
“Được rồi, em ngồi đây một chút, anh đi gọi bác sĩ.” Người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy đánh gãy lời cô đang nói, đưa tay vuốt vuốt tóc cô rất tự nhiên, giọng trầm thấp nét cười nhàn nhạt: “Anh cũng không phải lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, em không cần phải có gánh nặng nào, nếu bây giờ em đổi giọng muốn kết hôn lại với anh, xem ra anh còn muốn suy tính một chút.”
“….”
Lương Hạnh khẽ giật mình, tâm trạng phức tạp trong mắt lập tức tản ra, gắt giọng: “Anh cũng nghĩ hay lắm, anh coi em là cô nương cổ đại hay sao mà còn lấy thân mình ra hứa?
Người đàn ông nhíu mày cười cười, cũng không có nói chuyện, cất bước đi ra ngoài.
Trong phòng lúc lại còn lại mỗi mình Lương Hạnh, biểu tình trên mặt của cô được chậm rãi thu hồi, dựa lưng vào bên trên giường, nhắm mắt lại.
Hôm nay cô đúng là trong nháy mắt đã rơi vào vòng sinh tử một lần…
Ban đêm, Châu La La mang theo mẹ Lương trở về bệnh viện.
Lương Hạnh nhìn cặp mắt khóc đến sưng đỏ kia của hai người, trong lòng vừa cảm động vừa nghĩ lại mà sợ, chỉ có thể không ngừng chấn an: “Mẹ à, tất cả mọi chuyện đều ổn rồi.”
“Thằng khốn nạn! Đúng là có tội lỗi mà! Đã vào tù rồi còn để lại một mớ chuyện cho hai mẹ con chúng ta! Con nói xem về sau chúng ta nên làm cái gì đây!” Mẹ Lương cắn răng khi nghĩ đến ba Lương mà liều mạng mắng chửi, nước mắt cũng chảy ra.
Lương Hạnh hoảng hốt, vội vàng rút giấy từ trên bàn chấm nước mắt cho bà, an ủi: “Mẹ cũng đừng suy nghĩ nữa, mọi chyện đều qua rồi, loại sự tình như lần này chắc chắc sẽ không xảy ra nữa.”
“Làm sao lại không xảy ra nữa? Ông ta đã đắc tội với bao nhiêu người ở bên ngoài làm gì có ai biết, nhưng khẳng định cũng rất nhiều, sớm tối vẫn tìm đến cửa nhà.” Mẹ Lương sầu muộn cau mày, một bên chùi nước mắt, một bên nức nở nói: “Hạnh, Hạnh ơi, con dọn đi đi, mẹ không để cho con xảy ra chuyện nữa, hôm nay con xém chút nữa đã hù chết mẹ rồi.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Con đi rồi thì mẹ làm sao? Còn có ba nữa mà.” Lương Hạnh ôm lấy bà, vỗ về nhẹ nhàng: “Mẹ cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, hôm nay cũng chỉ là trùng hợp bị bọn họ tìm tới, nếu mẹ sợ hãi thì chúng ta đi thuê một căn phòng ở bên ngoài, không ai có thể tìm tới.”
Mặc dù ngoài miệng cô nói không có việc gì, nhưng ở trong lòng cũng sợ hãi, cô cũng biết những năm nay ba cô đã đắc tội với không ít người, nhưng không nghĩ tới sẽ có người dám ngang nhiên tới nhà trả thù, nhỡ đâu tìm được địa chỉ của ba cô, đến lúc ấy mẹ của cô ở nhà rất nguy hiểm.
Châu La La nhíu mày, lo lắng nói: “Nếu không thì mọi người tạm thời dọn đến chỗ tớ ở đi? Mặc dù phòng ở không lớn, nhưng cậu có thể ngủ cùng một chỗ với tớ, để bác ngủ một căn phòng khác.”
“Không được.” Lương Hạnh lập tức lắc đầu: “Cậu còn ở với một chỗ với cha mẹ, phòng ở lại không lớn, tớ và mẹ tớ sao có thể cứ mãi làm phiền được. Chỉ thuê căn phòng ở bên ngoài thôi, cũng không phải rất khó tìm.”
Nói xong lời này, mặt mũi cô tràn đầy áy náy nhìn Châu La La: “Hôm nay suýt nữa đã hại cậu, nếu xảy ra chuyện gì thực sự khó giải thích với ba mẹ cậu.”