Một tiếng sau, xe của Nghiêm Minh dừng ở bên dưới của một căn hộ chung cư.
Lương Hạnh ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, sau đó đưa mắt nhìn người phía sau nói: “Hay là anh ở trong xe nghỉ ngơi một lúc, lát nữa tôi sẽ xuống.”
Vẻ mặt Nghiêm Minh không chút dậy sóng: “Trải qua chuyện lúc trước, tôi cảm thấy tốt nhất tôi vẫn nên đi theo cô từng giây từng phút.”
Lương Hạnh không nói gì, trầm mặc một giây, sau đó rất nghiêm túc nhìn anh ta: “Chuyện hôm nay không được nói với anh ấy.”
Thật kỳ lạ, cô không muốn để anh biết.
Nghiêm Minh khẽ hỏi: “Cô muốn nói đến chuyện tai nạn trên đường, hay là….chuyện đến đây thăm người này.”
“….”Lương Hạnh đột nhiên cảm thấy bị nghẹn, tại sao nghe anh ta nói giống như cô làm chuyện xấu xa gì không bằng.
Vẻ mặt có chút khó coi, cô mím môi, nghiến răng nghiến lợi: “Tất cả mọi chuyện trong ngày hôm nay.”
“Xin lỗi, cô không phải là chủ của tôi, chuyện này tôi không thể làm theo.” Nghiêm Minh rất áy náy cúi đầu với cô.
“…..”
Cho dù đã đoán được câu trả lời của anh ta, nhưng Lương Hạnh vẫn tức giận đến mức tái mặt, bóp chặt túi xách trong tay, không nói một lời, đi vào trong chung cư.
Quả nhiên có tiền là có tất cả.
Đứng trong thang máy, đến tầng mà Mục Điệp đã nói với cô, tìm thấy căn hộ, Lương Hạnh tùy ý lướt nhìn xung quanh, sau đó mới đưa tay lên gõ cửa.
Trên hàng lang yên tĩnh, xa xa truyền đến âm thanh, nhưng lại không ai ra mở cửa.
Lông mày Lương Hạnh từ từ nhíu chặt lại, gõ thêm mấy cái, cũng tăng thêm sức lực.
Lo lắng đợi một lúc, cánh cửa mới truyền đến động tĩnh, sau đó cửa được mở ra từ bên trong.
Mùi rượu nồng nặc từ bên trong xộc lên.
Lương Hạnh nhìn người khuôn mặt tái nhợt, đầu tóc bù xù, mặc áo sơ mi và quần âu, cong eo, che cái bụng nhỏ dường như rất đau khổ, đứng ở trước mặt, đang nở một nụ cười yếu ớt với cô: “Chị Hạnh….chị thực sự đến rồi, tôi còn tưởng chị nói đùa chứ.”
“Cậu….rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu rượu?” Lương Hạnh vô cùng ngạc nhiên, một ngày không gặp, anh ta đã hủy hoại bản thân mình thành cái dáng vẻ này?
Cô không chỉ ngạc nhiên, còn có tức giận và lo lắng, vội vàng bước lên trước đỡ anh ta: “Cậu sao vậy?”
“Không, tôi không sao….” Mục Điệp cau mày, dường như rất sợ bị cô mắng, chột dạ nở nụ cười, ánh mắt nhìn thấy Nghiêm Minh đứng bên canh, lập tức chuyển chủ đề: “Chị Hạnh, người này là?”
“Anh ấy là bạn của tôi, cậu không cần phải quan tâm đến anh ấy, cơ thể của cậu sao rồi?” Lương Hạnh lo lắng cho anh ta, trông dáng vẻ của anh ta không hề giống như không bị làm sao, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức cứng đờ, không giận mà uy.
“Tôi….” Mục Điệp cười, dường như vẫn muốn nói không sao, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của cô, khí thế lập tức yếu đi, nhỏ giọng, ngoan ngoãn trả lời: “Dạ dày của tôi….có chút khó chịu.”
Nghiêm Minh nhìn Mục Điệp, không nói gì, cũng không có biểu cảm gì.
Vẻ mặt Lương Hạnh lập tức thay đổi: “Dạ dày? Vậy cậu còn đứng ở đây, mau, tôi đỡ cậu vào trong.”
Hai người đỡ nhau đi vào trong phòng, Nghiêm Minh do dự mấy giây, sau đó vẫn đi vào.
Nhìn thấy một đống bừa bãi trong phòng khách, cơ bản đều là vỏ rượu vứt ngổn ngang, Lương Hạnh vô cùng ngạc nhiên: “Những, những cái này đều là cậu uống?”
Mùi rượu còn nồng nặc hơn ở ngoài cửa, khiến dạ dày cô trong lúc đang mang thai đột nhiên cuộn trào, cảm giác buồn nôn trực tiếp xông lên đến trán, nhưng nhất thời vẫn phải đè xuống, cô nghẹn họng nhìn Nghiêm Minh: “Anh Nghiêm, phiền anh mở cửa sổ ra cho thoáng một chút.”
Người đàn ông gật đầu, bước qua mấy thứ trên mặt đất, đi mở cửa sổ ra.
Lương Hạnh đỡ Mục Điệp nằm trên sofa, vốn dĩ muốn chất vấn mấy câu, nhưng vừa nghĩ đến nguyên nhân của tất cả những chuyện này, cô vẫn cố kìm nén cơn tức giận, nhẹ giọng nói: “Rất đau đúng không? Hay là chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé?”
Thực sự cô không thể trơ mắt đứng nhìn đứa trẻ này tự hủy hoại bản thân mình, không có ba, mẹ cũng đã mất, chỉ có một mình anh ta trong căn nhà trống trải này, trong nhà cũng không có lấy một người thân hay bạn bè.
“Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Chàng trai cười, khuôn mặt tuấn tú không chút huyết sắc có chút nhếch nhác và mệt mỏi, còn có cảm giác chán chường, anh ta quay đầu nhìn xung quanh, ngại ngùng nhìn cô: “Xin lỗi…chị Hạnh, trong nhà quá bừa bộn, mọi người tùy tiện tìm một chỗ nào đó để ngồi….tôi đi rót nước cho mọi người….”
Anh ta đỡ lấy cơ thể mình muốn đứng dậy, nhưng lại bị Lương Hạnh ấn xuống, bất lực nói: “Được rồi, cậu đừng đi qua đi lại nữa, tôi đi lấy nước.”
Lương Hạnh nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Nghiêm Minh: “Anh Nghiên, anh cứ tự nhiên.”
Căn phòng không nhỏ, nhưng rất bừa bộn, dường như không còn chỗ để đặt chân.
Nghiêm Minh khẽ nói: “Cô Lương cần giúp đỡ gì có thể căn dặn tôi đi làm.”
Lương Hạnh đột nhiên nhướng mày, cũng không khách khí với anh ta, chỉ vào đống rác và vỏ rượu trên sàn nhà, cười nói: “Vậy anh Nghiêm giúp tôi dọn dẹp những thứ này một chút.”
Bây giờ không phải là lúc giả vờ khách khí, nếu không lát nữa sẽ chỉ có một mình cô dọn dẹp, cô không có nhiều sức lực như vậy.
“Ừ.” Nghiêm Minh nhanh nhẹn gật đầu.
Lương Hạnh xoay một vòng, sau đó đi đến phòng bếp, trống rỗng, tất cả mọi thứ đề được cất gọn gàng trong tủ, ngay cả tủ lạnh cũng trống không, trên bàn vẫn còn một tầng màu xám nhạt.
Không cần đoán cũng biết hôm qua anh ta xin nghỉ trở về nhà, khu vực di chuyển chắc chắn chỉ có phòng khách, thứ mua về chỉ có rượu.
Cái thằng nhỏ này!
Không có cách nào, Lương Hạnh chỉ có thể tìm ra một cái ấm nước, tìm mấy cái cốc, đun một chút nước sôi.