“Không phải anh phải về Tấn Thành sao?” Lương Hạnh trừng người đàn ông theo sát mình mua vé ở phía sau.
Sắc mặt Triệu Mịch Thanh rất bình thường, đôi môi mỏng mang theo nụ cười nhạt: “Tôi nói tôi phải về Tấn Thành khi nào?”
“Anh!” Lương Hạnh nhíu mày, thần sắc khẽ nghiêm túc lên: “Triệu Mịch Thanh, tôi thật sự không có đùa với anh, anh không cần phải cùng tôi về Nam Thành.”
Triệu Mịch Thanh cầm lấy vé, mỉm cười một cái: “Tôi nói là về Nam Thành vì em khi nào?”
Lưu Nam đi theo ở bên cạnh nhìn người đàn ông một cái, rồi mỉm cười nói với Lương Hạnh: “Triệu tổng dời công việc của mấy tháng sau đến Nam Thành, bây giờ chỉ là nên về để làm việc mà thôi.”
“…”
Không chỉ Lương Hạnh chấn kinh mà Mục Điệp và Tiểu Trương cũng có chút bất ngờ.
Nhìn anh với thần sắc phức tạp, tâm trạng giống như là bị đả một kích nặng nề, không biết nên nói gì nữa, Lương Hạnh chỉ có thể mím cánh môi mình.
Mấy tháng sau đều ở Nam Thành, cho dù anh không thừa nhận, nhưng đây vẫn rõ ràng là vì cô, cho dù thật sự không phải vì cô đi nữa thì cũng 80% là vì đợi đến khi đứa bé được sinh ra an toàn.
Hơn nữa, thấy anh nói một cách đơn giản tùy ý như vậy, giống như đã sớm chuẩn bị kế hoạch rồi vậy.
Cô không thỏa hiệp, anh đã thỏa hiệp rồi, thật đúng là khiến tâm trạng cô đột nhiên ngũ vị lẫn lộn.
Không nói một câu nào, Lương Hạnh đẩy vali hành lý đi kiểm tra an toàn trước.
Triệu Mịch Thanh nhìn sâu vào cô một cái, không nhanh không chậm mà nhấc bước đi theo.
Lưu Nam đẩy hành lý đi theo, để lại Tiểu Trương có chút ca tụng mà nói: “Xem ra trước đây tôi đoán không sai, Triệu tổng đối với chị Hạnh của chúng ta tuyệt đối là thật lòng.”
Dời công tác đến Nam Thành, rất dễ di dời trọng tâm, nhưng hình như anh không quan tâm chút nào cả, quả nhiên, sức mạnh của tình yêu là vô tận.
Điều này nếu như để cho Quý tổng biết thì không biết có kinh ngạc một phen không.
Mục Điệp đứng ở bên cạnh thì không có biểu tình gì, ánh mắt đen láy không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, không có ý cười cũng không có bất kỳ vui vẻ nào.
Lời của Tiểu Trương vừa dứt, anh ta không đáp một câu nào, mà sải đôi chân dài đi qua đó.
…
Đến Nam Thành, sắc trời vẫn chưa tối, Lương Hạnh xuống máy bay, nói một tiếng với Tiểu Trương và Mục Điệp, còn Triệu Mịch Thanh thì chả thèm nhìn lấy một cái, mà đẩy vali của mình đi ra bên ngoài giơ tay đón một chiếc taxi rời khỏi.
Triệu Mịch Thanh làm sao mà không biết trong lòng cô đang nghĩ gì chứ, chỉ là mím đôi môi nhàn nhạt nhìn cô rời đi, không nói câu nào.
Chuyện anh dời công tác về Nam Thành, thực ra đã bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm rồi, chỉ là không có nói với cô, cũng không có bàn với cô, biết rõ cô sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ anh vẫn định ở lại Nam Thành.
Anh đã không thể yên tâm để cô một mình đối diện với các loại nguy hiểm ở bên này nữa.
“Triệu tổng, chúng ta bây giờ đi đâu đây?”
Người đàn ông ngước mắt nhìn ra phía xa, nhàn nhạt thốt ra vài chữ: “Về công ty.”
“Ừm, tôi đi kêu xe.”
Lưu Nam vội vàng đi về một hướng.
…
Lương Hạnh nghỉ ngơi ở nhà một đêm, ngày hôm sau đã đến công ty từ sớm.
Cô đã chuẩn bị xong tất cả báo cáo công việc, chỉ còn gặp được Quý tổng nữa thôi, nhưng không ngờ, trong công ty vẫn còn một chuyện cực lớn đang chờ đợi cô.
Lương Hạnh vừa vào công ty thì bị kêu vào văn phòng của Quý tổng.
Quý tổng bình thường luôn thân thiết ôn hòa lại nặng nề mà đặt máy tính bảng trong tay lên bàn với vẻ mặt âm trầm, ngữ khí nghiêm nghị: “Lương Hạnh, đây là chuyện gì? Cô giải thích một chút cho tôi.”
Lương Hạnh sững sờ, nhất thời có chút không hiểu, cô nhíu mày đi qua đó cầm lấy máy tính bảng lên, cúi đầu quét nhìn một cái, ngay lập tức cả khuôn mặt cô đều bị bao trùm bởi giá lạnh.
[Nữ quản lý cấp cao của Doanh Tín dựa vào cuộc sống riêng tư không biết kiểm điểm để thượng vị liệu có đáng chấp nhận? Cùng lúc câu dẫn hai vị lão đại Phong Thụy và Long Đằng, còn có các loại tiểu thịt tươi, cuộc sống bậy bạ gì vậy?]
Tiêu đề chữ màu đen cực lớn cực kỳ nổi bật, không kịp xem toàn bài báo, nhưng chỉ mấy tấm ảnh lớn HD rõ ràng cũng đã hoàn toàn đem khuôn mặt của cô và cả nam chính trong tiêu đề thể hiện lên rồi.
Từ Triệu Mịch Thanh, Thượng Điền, đến Mục Điệp và Hướng Hoành Thừa, thậm chí Nghiêm Minh cũng chả sót, hễ là những bức ảnh cô đi với đàn ông ở bên ngoài đều được chụp lại và đưa vào bài báo.
Những người ở đằng sau có lẽ cô còn có thể giải thích rõ ràng, nhưng trong đó có một tấm cô hôn môi với Triệu Mịch Thanh ở trong xe cũng được chụp cận cảnh, hoàn toàn khiến cô trở tay không kịp.
Sắc mặt Lương Hạnh khẽ trắng đi vài phần, nhanh chóng nhìn sang Quý tổng: “Quý tổng, tôi…”
“Chuyện không như ngài nghĩ đâu.”
“Vậy thì là sao? Lương Hạnh, tôi biết cô rất cố gắng, cũng rất muốn tin tưởng cô, nhưng mấy tấm ảnh này cô định giải thích sao đây? Cuộc sống riêng tư của cô như thế nào thì tôi không quản được, nhưng tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến công việc, đây là quy định của công ty, cô quên rồi sao?”
“Không quên!” Lương Hạnh bị sự tức giận của Quý tổng làm kinh hoảng vội vàng cúi đầu nhận lỗi, nhưng cô nghiến răng, trong lòng toàn nghi hoặc: “Quý tổng, đây rõ ràng là có người muốn hại tôi, không lẽ ngài không nhìn ra ư?”
“Cô nói mấy cái này không có liên quan đến cô ư? Những người khác thì khoan bàn luận, vậy Triệu tổng còn có Thượng tổng, cô muốn giải thích với tôi thế nào?”
Sắc mặt Lương Hạnh cực kỳ khó coi, hai tay rũ xuống, đầu khẽ cúi, trong lòng vùng vẫy đầy gian nan.
Giây lát sau, cô nói với thái độ kiên quyết: “Những người khác đều là bạn, đồng nghiệp của tôi, tôi và Thượng tổng chỉ là quan hệ hợp tác.”
“Còn về Triệu tổng…” Cô có chút do dự, nhẹ nhàng cắn môi dưới, vừa định tiếp tục giải thích gì đó thì đột nhiên bị Quý tổng trầm giọng cắt lời: “Cô nói mấy cái này, cho dù tôi có tin, thì cô cảm thấy những người khác sẽ tin sao?”
“Quý tổng!” Lương Hạnh nhíu chặt đôi mày, thanh âm thanh lãnh mà trầm tĩnh: “Tôi làm việc ở Doanh Tín nhiều năm như vậy, tôi là người thế nào thì ngài là người hiểu nhất! Bây giờ ngài cũng đi tin loại báo lá cải này rồi sao?”
“Chỉ dựa vào mấy bức ảnh, bây giờ ngài lại muốn chất vấn tôi, vậy sự cố gắng của tôi bao nhiêu năm là cái gì đây?”
Quý tổng mím môi, khí tức cực kỳ trầm lạnh, qua một hồi, như thở dài một tiếng, bất lực mà nói: “Không phải chỉ một bài báo, mà các trang mạng lớn đều đang đăng lại, ảnh cũng không giống nhau, cho dù tôi tin cô thì bây giờ trong công ty cũng không một ai chịu tin cô, chuyện này ảnh hưởng quá tệ, bên trên vẫn còn chưa biết, bây giờ cô về nghĩ cách xem nên giải quyết thế nào trước đi.”
Trong lòng Lương Hạnh lạnh lẽo, thấp giọng cười một cái, khóe môi hiện lên sự chế giễu như có như không: “Nếu như ngài thật sự tin tôi thì chuyện đầu tiên không phải là chất vấn tôi ở đây, mà đã đi điều tra chân tướng từ lâu rồi, nói cho cùng thì ngài cũng như bọn họ thôi.”
Ánh mắt sáng trong lóe qua một ánh sáng sắc bén, cô khẽ siết chặt ngón tay: “Chuyện này tôi nhất định sẽ tra rõ ràng.”
Lương Hạnh nói xong, liền quay người đi thẳng ra bên ngoài.
Quý tổng nhìn bóng lưng của cô, mi tâm nhíu lại càng lúc càng chặt.
Lương Hạnh rời khỏi phòng tổng giám đốc, sắc mặt xinh đẹp cực kỳ lạnh, nhanh chóng đi về phía bộ phận của mình, hai mắt hoàn toàn không có di dời, hoàn toàn không có chú ý đến tầm mắt của người xung quanh.
Cả bộ phận số liệu cũng không dám thở quá mạnh, sau khi Lương Hạnh đi vào, càng yên tĩnh hơn đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.