CHƯƠNG 222: CHẮC LÀ THỦ ĐOẠN DỖ DÀNH CŨNG KHÔNG ÍT
“Chuyện này còn phải cảm ơn Triệu tổng.” Sắc mặt của Hướng Hoành Thừa nghiêm túc nhìn anh.
Cho dù là anh mang theo tâm tư gì, đúng là anh ta đã giúp mình một nguyện vọng lớn nhất.
Anh kéo khóe môi, nở nụ cười: “Buổi tối hôm nay cứ coi như là tôi mời đi, Triệu tổng đừng khách khí với tôi.”
Trên mặt của Triệu Mịch Thanh mang theo nụ cười nhạt: “Vậy hôm nào đó có thể hẹn nhau, đêm nay coi như là tôi và Hạnh chúc mừng anh.”
Lương Hạnh thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nhìn về phía anh, ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm.
Anh đang làm cái gì vậy chứ?
Chạy đến đây đã tuyên bố chủ quyền? Anh làm như thế này kêu cô sau này phải đối mặt với đàn anh như thế nào đây.
Đương nhiên là Triệu Mịch Thanh cảm nhận được cái nhìn ai oán của cô, rủ mắt xuống nhìn sang, cười cười: “Chuyện này đáng để chúc mừng, em không mừng cho anh ta à?”
Hướng Hoành Thừa cười rất nhẹ nhàng: “Là nên chúc mừng, nếu như một lát nữa tôi uống say rồi thì hi vọng là Triệu tổng có thể tìm người đưa tôi về nhà.”
Lương Hạnh di chuyển tầm mắt nhìn sang, biểu cảm càng lúng túng và áy náy.
Khóe mắt của Triệu Mịch Thanh vừa vặn thoáng nhìn thấy, ánh mắt sâu thẳm, nói thật thì anh rất không thích Lương Hạnh luôn có bộ dạng có lỗi với Hướng Hoành Thừa, những thứ này luôn để anh nghĩ đến nếu như không phải gần đây anh vô lại quấn quýt với cô thì chắc có lẽ cô đã bởi vì loại tâm lý này mà ở cùng một chỗ với Hướng Hoành Thừa.
Loại cảm giác này giống như là có một cái gai cắm ở trong lòng, không phải là rất đau, nhưng mà nói chung nó vẫn có tồn tại.
Đôi môi của anh nhẹ nhàng cong lên: “Anh Hướng cũng không cần phải lo lắng chuyện này đâu, uống say thì cũng không cần, tùy ý uống một chút là được rồi.”
Dứt lời, anh khoác tay cho nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Đồ ăn rất nhanh liền được bưng lên.
Lương Hạnh kìm nén một ngọn lửa giận, thật sự rất giận, bàn tay đang đặt ở phía dưới, nhéo mạnh lên bắp thịt bên hông của người đàn ông.
Người đàn ông chỉ run lên một cái, biểu cảm không nhìn ra được bất cứ sự khác thường nào liếc mắt sang nhìn cô, con ngươi đen nhánh chứa đựng ý cười.
Nhân viên phục vụ lần lượt rời đi, Triệu Mịch Thanh cảm nhận được lực tay của cô gái nhỏ càng lúc càng lớn, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lại tiếp tục nữa thì chỗ thịt đó không đỏ thì chắc là cũng xanh tím.
Ý cười trong mắt mang theo hương vị cưng chiều, dưới mặt bàn, bàn tay anh nhẹ nhàng chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dịu dàng bao phủ, nhẹ nhàng nhào nặn.
Trên mặt của Lương Hạnh nóng lên, đột nhiên rút tay về, cắn môi trừng mắt nhìn anh.
Hướng Hoành Thừa ngồi ở phía đối diện trường như không nhìn thấy động tác nhỏ trong âm thầm giữa hai người bọn họ, đang cúi đầu chơi đùa với những chiếc khăn đẹp đẽ được xếp ở trên đĩa với cô gái nhỏ.
Trong lòng của Lương Hạnh có lửa, không muốn phản ứng lại người đàn ông, kéo cái ghế bên cạnh ra ở giữa hai người, sau đó cười nói với Xuyến Chi, ngoắc ngoắc ngón tay: “Xuyến Chi, đến đây nào, để dì đút cháu ăn cho.”
Hướng Hoành Thừa sờ lên đầu của cô gái nhỏ, dịu dàng nói: “Được rồi, có điều là không được đụng đến dì đâu nha.”
Xuyến Chi gật đầu bò xuống cái ghế, vui vẻ chạy đến bên cạnh cô, xấu hổ nở nụ cười, tự mình bò lên trên cái ghế ở bên cạnh của Lương Hạnh.
Động tác đáng yêu liên tiếp của cô bé làm cho Lương Hạnh cảm thấy yêu thích, buồn bực trong lòng cũng quét sạch, kéo cái ghế cùng với đứa bé vào trong ngực, thản nhiên nói: “Hai người các anh uống rượu đi, không cần phải để ý đến bọn em đâu, em đói rồi, em ăn trước đây.”
Triệu Mịch Thanh nhìn cô một chút, không tiếp tục nói cái gì nữa, nâng ly lên với Hướng Hoành Thừa: “Không cần phải miễn cưỡng đâu, tùy ý là được rồi.”
Hướng Hoành Thừa mỉm cười lịch sự nâng ly của mình lên chạm vào ly của anh: “Lần này là tôi cảm ơn Triệu tổng đã tìm cho tôi một bác sĩ tốt như vậy.”
Ngửa đầu uống hết một hơi, để ly xuống, nhân viên phục vụ ở bên cạnh lại tiếp tục rót rượu.
Lần thứ hai nâng ly lên, nụ cười không hề thay đổi: “Ly này là tôi cảm ơn Triệu tổng trong lúc bận rộn mà còn đến chào đón tôi.”
Lúc nâng đến ly thứ ba, Lương Hạnh đang nhìn đến nỗi nhăn chặt đôi lông mày, vẫn nhịn không được mà lên tiếng ngăn cản anh lại, giả vờ nói đùa: “Đàn anh, mặc dù là rượu này ngon đó nhưng mà cũng không cần phải uống như là uống nước đâu, anh kiềm chế một chút đi, một lát nữa uống say rồi thì không có ai chăm sóc cho Xuyến Chi đâu.”
Nói xong, cô quay qua trừng mắt nhìn Triệu Mịch Thanh, kêu anh khiêm tốn một chút.
Cái tên này thật là quá đáng.
Hướng Hoành Thừa nở một nụ cười dịu dàng với cô: “Có được một lần uống rượu với Triệu tổng cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa cũng chỉ có ba ly mà thôi, không đến mức say đâu.”
“Triệu tổng cạn ly.”
Triệu Mịch Thanh nhướng mày nhẹ nhàng chạm vào một cái, giọng nói thờ ơ: “Ly này cứ tính cho tôi đi.”
Anh cũng không giải thích, chỉ là nhìn Lương Hạnh giọng nói trầm xuống.
Ánh mắt của Hướng Hoành Thừa lóe lên, vẫn để ly xuống, sau đó di chuyển tầm mắt nhìn Lương Hạnh: “Công ty của em xảy ra chuyện hay là chuyện gì khác, tại sao lại đột nhiên từ chức, có cần anh giúp đỡ gì không.”
“Không có việc gì lớn đâu, chỉ là từ chức tạm thời mà thôi.” Lương Hạnh cúi đầu xuống đút Xuyến Chi ăn, thờ ơ cười cười: “Em còn đang xử lý, nếu như không giải quyết được thì sẽ tìm anh giúp đỡ, dù sao thì về phương diện pháp luật anh vẫn hiểu nhiều hơn em.”
Hướng Hoành Thừa gật đầu: “Cũng được.”
Triệu Mịch Thanh để cái ly trống không xuống, mặt không gợn sóng, trong giọng nói hình như là có ý cười: “Anh ta bận rộn như vậy, còn phải chăm sóc cho con cái, em cũng đừng có mang loại chuyện nhỏ nhặt đó đến làm phiền anh ta, không phải là trong nhà vẫn còn có ba em đó à, về phương diện pháp luật chắc là ông ấy hiểu hơn đó.”
“…”
Lương Hạnh nhìn về phía anh, trong đôi mắt có ngọn lửa đang nhấp nhô, thốt ra một câu: “Đúng vậy đó, anh không nói thì thiếu chút nữa tôi đã quên mất ba tôi là một thẩm phán.”
Khốn nạn! Cứ luôn hủy đi mặt mũi của cô.
Cần thiết gì phải làm bầu không khí trở nên xấu hổ như vậy.
“Sau khi mang thai, trí nhớ của em chênh lệch không phải là một điểm hai điểm, sau này ra ngoài vẫn nên phải có người trông chừng.” Người đàn ông trầm giọng cười một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía cô dịu dàng cưng chiều, giọng nói chững chạc đàng hoàng.
Hướng Hoành Thừa ngồi ở phía đối diện quét mắt nhìn hai người, biểu cảm không nhìn ra được sự thay đổi nào, ánh mắt sâu thẳm.
“Tạm thời thì không cần đâu.” Lương Hạnh bĩu môi, không nhanh không chậm đút đứa bé ăn.
Một bữa cơm này ăn không dài không ngắn, nhưng mà cũng coi như yên tĩnh, mặc dù là Lương Hạnh xấu hổ nhưng mà cũng không còn cách nào khác, cô cũng chỉ có thể nói xin lỗi với tâm ý của đàn anh dành cho cô.
Sau bữa ăn, bởi vì uống rượu nên trên gương mặt tuấn tú của hai người đều có màu đỏ ửng, trên người đều mang theo mùi rượu, nhưng mà từ giọng nói cũng có thể nghe ra được hai người không say cho lắm.
Sắc trời đã tối, Triệu Mịch Thanh kêu Lưu Nam lái xe đưa hai ba con Hướng Hoành Thừa về nhà trước.
Đèn vừa mới lên, trên đường người đến người đi, chỉ là nhiệt độ không khí có chút lạnh, gió đêm thổi qua vẫn mang theo cơn lạnh của mùa đông.
Hai người đứng ở cửa khách sạn, Triệu Mịch Thanh cởi áo khoác ngoài xuống đắp lên trên người của cô, thấp giọng nói: “Để tôi đi đón xe.”
Lương Hạnh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn anh, trên mặt không có biểu cảm: “Triệu Mịch Thanh, tối ngày hôm nay anh có chút quá đáng rồi đó, đàn anh không có làm cái gì hết, tại sao anh phải làm nhục anh ấy như vậy.”
Đúng vậy, chính là làm nhục! Biết rõ là cô sẽ không hướng về ai, vậy mà lại còn tuyên bố chủ quyền trước mặt anh nữa chứ.
Người đàn ông cúi đầu xuống nhìn cô, đôi môi mỏng mím lại thành một đường cong khó chịu, giọng nói lạnh nhạt: “Em sợ anh ta khổ sở cho nên không thể nói thẳng, nhưng mà anh ta đã làm luật sư nhiều năm như vậy rồi, trái tim không có yếu đuối như em đã nghĩ đâu, tôi cũng chỉ muốn để cho anh ta nhìn thấy rõ, tránh để anh ta nghĩ nhiều.”
“Anh!” Lương Hạnh bực mình.
Người đàn ông vuốt vuốt tóc của cô, lười biếng cười một tiếng: “Tôi biết là em mềm lòng, có điều là loại chuyện để từ chối người khác theo đuổi mình chắc là tôi có nhiều kinh nghiệm hơn em.”
“…”
Lương Hạnh tức giận đến nỗi mặt đều đen, đẩy tay của anh ra, cười lạnh nói: “Kinh nghiệm của anh nhiều hơn tôi, không chỉ là từ chối, thủ đoạn dỗ dành chắc cũng không ít đâu.”