Lương Hạnh nhận được điện thoại của Tiểu Trương thì mang theo tâm sự nặng nề đi xuống lầu.
“Chị Hạnh, chị đi đâu vậy?” Tiểu Trương hỏi.
Lương Hạnh đưa tài liệu cho anh ta, trên mặt không biểu cảm nói: “Ký xong rồi, đi thôi.”
Cô nói xong thì không quan tâm những ánh mắt xung quanh, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò nói: “Mục Điệp, đặt vé máy bay, buổi chiều chúng ta quay về.”
Mục Điệp ngẩn ra: “Buổi chiều? Nhanh như vậy?”
Lương Hạnh không dừng lại, lạnh nhạt nói: “Sao vậy? Vẫn chơi chưa đủ sao?”
Mục Điệp phát hiện tâm trạng của cô không tốt nên lập tức gật đầu: “Ồ, tôi lập tức đặt vé.”
Tiểu Trương nhìn tài liệu thì ngẩn người, bước nhanh đuổi theo, ngạc nhiên nói: “Chị Hạnh, chị đã gặp Thượng Tổng sao?”
Lương Hạnh xụ mặt đi về phía trước, không nói một lời.
Tiểu Trương thay đổi, liếc nhìn Mục Điệp một cái.
Xem ra ở chỗ Thượng Tổng kia đã xảy ra chuyện gì đó.
Sắc mặt Mục Điệp trầm xuống, bỗng nhiên giữ vai cô lại, thấp giọng nói: “Anh ta bắt nạt chị sao?”
Lương Hạnh ngẩn ra, cô còn chưa nói gì thì anh ta đột nhiên xoay người quay vào: “Tôi đi tìm anh ta.”
Lương Hạnh không kịp kinh ngạc, vội vàng kéo tay anh ta lại, thấp giọng trách cứ: “Cậu làm gì vậy? Cậu có biết đây là đâu không, chúng ta tìm một chỗ bàn bạc lại.”
Cô ra hiệu bằng mắt với Tiểu Trương đang mờ mịt, hai người kéo Mục Điệp nhanh chóng rời khỏi Phong Thụy.
Nhưng Tiểu Trương vẫn có chút khó hiểu nhìn Mục Điệp, không biết có phải ảo giác của anh ta hay không, anh ta luôn cảm giác Mục Điệp biết nhiều hơn mình, hình như có sự ăn ý với Lương Hạnh, mặc dù cô không nói gì nhưng chỉ nhìn sắc mặt cô thì đã biết xảy ra chuyện gì.
Thật ra không chỉ Tiểu Trương có cảm giác này, Lương Hạnh cũng có, vừa rồi cảm giác đó càng mãnh liệt, nhưng cô biết đó không phải là sự ăn ý, chuyện của cô và Thượng Điền, còn có bộ mặt thật của Thượng Điền không hề nói ở trước mặt anh ta, mặc dù tối hôm qua Tiểu Trương cũng đi ăn cơm nhưng sẽ không cho rằng Thượng Điền tính kế cô.
Nhưng Mục Điệp lại có thể khẳng định người đàn ông kia bắt nạt cô.
Dường như… Anh ta đã sớm biết Thượng Điền không phải là người tốt.
Chẳng lẽ anh ta quá thông minh nên đoán được sao?
Lương Hạnh vừa đi vừa hoang mang, trong đầu lập tức càng hỗn loạn.
Nhưng không đợi cô nghĩ nhiều, cô vừa đi ra khỏi Phong Thụy mấy bước thì một người áo đen đã cản đường, trang phục giống như vệ sĩ.
“cô Lương, cô chủ nhà ta muốn gặp cô, làm phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Lương Hạnh: “…”
Mục Điệp nhìn chiếc xe sau lưng vệ sĩ một cái, ánh mắt bỗng sâu thẳm.
Tâm trạng Lương Hạnh rất kém, lại có người cản đường nên càng kém, lạnh giọng nói: “Xin lỗi, tôi không quen biết cô chủ nhà anh.”
Cho dù cô biết cũng sẽ không đi.
Làm gì có cô chủ nhà giàu nào tìm cô ở Kinh Đô? Tình hình này chắc chắn là cô chủ nhà họ Tống, bà Thượng!
Cô biết ơn ngày đó cô ta giúp đỡ mình, nhưng trước mắt cô thật sự không muốn quan tâm đến vợ chồng bọn họ, cạnh tranh thương nghiệp là chuyện thường, một mình cô chắc chắn không đấu lại hai người thông minh này, huống chi vừa rồi cô đã tốn hết sức lực đối phó với Thượng Điền nên thật sự không còn tâm trạng đối mặt với người khác.
Cô nói xong muốn đi thì vệ sĩ lại đưa tay ngăn cản cô: “cô Lương.”
Mục Điệp càng nhíu mày chặt lại, dáng người cao lớn đi tới kéo cô ra phía sau, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, nếu cô chủ nhà anh nói chuyện công việc thì hẹn hôm khác, quản lý của chúng tôi còn có chuyện khác, còn muốn nói chuyện riêng, nếu cô ấy không quen biết thì không có gì để nói, anh cứ tiếp ngăn cản, tôi cũng chỉ có thể cứng rắn đến cùng.”
Lương Hạnh có chút bất ngờ nhìn về phía Mục Điệp, ánh mắt lại có thêm cảm xúc khác.
Tiểu Trương cũng lạnh lùng nói: “Chúng tôi không đồng ý, mấy người muốn bắt người trên đường sao?”
Vệ sĩ nhíu mày quay đầu lại nhìn vào xe, sau đó lại nhìn Lương Hạnh: “cô Lương, cô chủ nhà chúng ta chỉ muốn gặp cô một chút, không có ý gì khác.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lương Hạnh trở nên càng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe, giọng nói không có độ ấm: “Nếu không có ý gì khác thì tôi có quyền từ chối, cô Tống sẽ không làm khó người khác chứ?”
Mấy giây sau, cửa sổ xe được hạ xuống một chút, truyền tới giọng nói lạnh nhạt của người phụ nữ: “A Trăn, quay về đi.”
Vệ sĩ gật đầu, xoay người quay lại.
Lương Hạnh hơi híp mắt nhìn cửa sổ xe, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy kính râm màu đen.
Người phụ nữ trong xe hơi quay đầu, ánh mắt lướt qua Lương Hạnh nhìn Mục Điệp bên cạnh cô, sau đó nhàn nhạt nói hai chữ: “Lái xe.”
Vẻ mặt Lương Hạnh nghiêm túc nhìn chiếc xe rời đi mới thở dài nói: “Đi thôi.”
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Mục Điệp ngây người nhìn chằm chằm chiếc xe thì nhíu mày lại: “Mục Điệp?”
“Mục Điệp!”
“Hả?” Anh ta bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Lương Hạnh nghi ngờ: “Cậu nghĩ gì vậy?”
Mục Điệp cười, lại khôi phục dáng vẻ vô tư: “Không phải tôi còn chưa gặp qua cô chủ nhà giàu nào sao, có chút tò mò dáng vẻ cô ta thế nào.”
Trên môi Lương Hạnh cười nhạt: “Cô cả nhà họ Tống, trên mạng chắc chắn có ảnh chụp, cậu có thể tìm trên đó.”
“Ồ, cô ta, cô ta không phải là cô cả của Tống Thị sao? Không đúng, giống như phó tổng giám đốc.”
Lương Hạnh đột nhiên nhướng mày, bất ngờ nhìn Tiểu Trương: “Cậu biết cô ta sao?”
Tiểu Trương suy nghĩ rồi giải thích: “Hai năm trước lúc tôi đi công tác ở Kinh Đô thì cô ta rất nổi tiếng trong giới đó, chỉ là chúng ta chưa từng hợp tác nên có lẽ chị không biết.”
Lương Hạnh bĩu môi: “Nói giống như kiến thức của tôi rất hạn hẹp.”
Cô có chút hiểu biết các ông to bà lớn trên thương trường, tuy rằng cô vẫn chưa nhìn thấy người thật. Nhưng cô thật sự không có ký ức với cô chủ nhà họ Tống này.
Tiểu Trương bỗng nhiên cười đắc ý: “Cuối cùng tôi cũng thắng chị Hạnh một lần.”
Lương Hạnh: “…”
Mục Điệp có chút im lặng, không nói gì, vẻ mặt nhàn nhạt làm cho người ta không nhìn ra được gì.
Lương Hạnh không quan tâm anh ta, cô đi đến ngã tư đường muốn gọi xe thì điện thoại trên đường rung lên khiến cô chú ý tới.
“Alo?”
“Mọi chuyện xong chưa?” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông truyền tới.
Lương Hạnh xoa mày, dịch qua bên cạnh một chút, thấp giọng nói: “Xong rồi, tôi định quay về thu dọn rồi về Nam Thành.”
Cô dừng một chút rồi hỏi: “Anh định lúc nào về Tấn Thành?”
“Tôi nhớ em lắm, bây giờ em về đi.”
“…”
Lương Hạnh cầm điện thoại, bên tai lập tức yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt có chút ngây ra nhìn phía trước.
Anh nói… nhớ cô?
Trái tim mềm xuống, đáy mắt hiện lên ánh sáng, sự lo lắng trước đó cũng biến mất, mười mấy giây sau, cô thấp giọng nói: “Bây giờ tôi quay về.”
“Ừ, tôi chờ em.”
Lương Hạnh bỏ điện thoại xuống, dường như cô có thể nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch.
Cuối cùng cô có thể trải nghiệm cảm giác hai người yêu nhau ở bên nhau vui vẻ thế nào, lần này có lẽ sẽ không làm cho cô thất vọng nữa đúng không?