Chương 491
“Anh cho là tôi hiếm lạ?” Cung Kì ngước cổ, giơ chìa khóa trước mặt người đàn ông, lại nặng nè ném ra ngoài.
Ngày đó mèo nhỏ ngủ ở chỗ Cố Thời, vốn là đã nói anh ta sẽ đưa người về, nhưng ngày thứ hai có chuyện tạm thời không thể phân thân, để chìa khóa ngoài cửa, để cho Cung Kì tự mình tới đón.
Nếu như sớm biết sẽ xảy ra chuyện sợ hãi như hôm nay, anh ta đại khái sẽ suy nghĩ thật kỹ cách làm của anh ta.
“Không lạ gì, vậy bây giờ cô có ý gì?”
Chân mày người đàn ông nhăn thành một đoàn, quả đấm cũng nắm lại: “Khi nào thì bắt đầu theo dõi tôi?”
Cung Kì lại không nói lời nào, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ và khinh thường hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó vung tay lên đẩy người ra, đi thẳng đến gần phòng ngủ đối diện.
Yên tĩnh chờ mấy giây, trong phòng ngủ truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Người phụ nữ bọc áo ngủ bị Cung Kì nhấc ra ngoài, ném tới trên ghế sa lon, ngay sau đó cô ta lại ném đống quần áo kia ra, lạnh lùng mắng: “Cho cô một phút, cút cho tôi.”
Người phụ nữ cảm thấy mình gặp quỷ, hai tay che ở trước ngực, hết sức khó tin: “Cô là ai?”
Cố Thời cũng kinh, một cái tay giữ cánh tay Cung Kì: “Cô làm gì thế?”
Người phụ nữ ngước mắt quét qua, nhìn đến anh ta có chút im lặng. Sau càng nhiều hơn, là sinh ra mấy phần tò mò trông chờ, hít mũi ôm ngực dựa cửa phòng ngủ, cũng không nói chuyện nữa.
Không tới một phút, người phụ nữ quần áo mặc được một nửa bị Cung Kì trực tiếp đánh ra cửa.
Lúc này dị ứng ẩn nhẫn nửa ngày cũng không chịu nổi, hắt hơi từng cái từ cửa vòng về. Người đàn ông liếc mắt đánh giá, mặt đầy nghiền ngẫm: “Cô nói như vậy, người khác rất dễ hiểu lầm…”
Lời anh ta còn chưa dứt, người phụ nữ một tay che mũi, vừa hắt hơi một cái, một giây kế tiếp đã nâng tay tát vào mặt anh ta.
Một tiếng tiếng vang lanh lảnh khuấy động trong không khí, Cố Thời chỉ cảm thấy gò má nóng hừng hực, vốn là lời đùa giỡn trêu ghẹo đều bị một tát này đánh trở về, biểu tình cũng trong nháy mắt lạnh xuống.
“Gần đây rất lưu hành đánh người như vậy sao?”
Anh ta mặt lạnh, hôm nay đã không phải lần đầu bị tát.
Cung Kì khinh bỉ lại khinh thường, xoa xoa lỗ mũi: “Trong lòng cậu Cố không thoải mái, chuyện có thể làm chính là phát tiết cảm xúc trên người người phụ nữ khác sao? Tề Uyên dựa vào cái gì phải thích anh, thích người không chịu trách nhiệm, nói năng ngọt xớt, không có trách nhiệm đàn ông như anh?”
Những lời này, sự căm hận trong lời nói và từng cái hắt hơi đánh tan khí thế vốn nên có.
Cuối cùng cô ta quả thực không kìm chế được, nước mắt nước mũi chảy ra, xoay người muốn đi ra: “Tự anh suy nghĩ thật kỹ đi.”
Trước khi cửa bị phanh đóng lại, cô ta đứng ở ngoài cửa, xoay người nhìn chằm chằm người đàn ông không nói lời nào: “Chính anh sống không tốt, cũng đừng gieo họa cho người khác, có bản lãnh thì lấy ra chút dáng vẻ, đừng để Thượng Điền coi thường anh.”
Lời vừa dứt, một tiếng đóng mở cửa mãnh liệt, yên lặng hồi lâu sau, trong góc truyền tới một tiếng “Meo ——” thật dài.
Khi nhà họ Tống đang yến hội vô cùng náo nhiệt, Sếp Triệu đang mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, đang cùng vợ đi dạo phố mua đồ Tết.
Anh cởi bỏ quần áo công sở đi trên đường, so với trước kia càng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Tóc không chỉnh, tự nhiên rủ xuống chân mày, cằm còn hiện lên râu nhỏ màu xanh, rõ ràng là càng tùy tính hơn, nhưng lại như vì vậy tăng thêm mấy phần lửa khói, hiện ra càng đẹp trai, chọc cho một đám phụ nữ đi qua rối rít ghé mắt.
Thậm chí có phụ nữ mang thai lôi cánh tay chồng mình không nhịn được thán phục: “Dáng dấp thật là đẹp trai, nếu anh có thể lớn lên như vậy, em cũng không cần lo lắng con trai em sau khi lớn lên có cưới được con dâu không rồi.”
Trên mặt chồng bên cạnh nghe được xanh mặt, cũng quay đầu liếc một cái, giận dữ bất bình lẩm bẩm: “Lớn lên như anh ta, còn xách túi cho vợ? Vừa nhìn nhất định là ở rể, nhà người phụ nữ bên cạnh nhất định giàu có.”
Lương Hạnh bị Triệu Mịch Thanh dắt một đường đi tới, nghe đến đây đột nhiên dừng bước, trong đáy lòng tủi thân vô cùng.
Cô không so sánh tướng mạo và khí chất của Triệu Mịch Thanh trong đám đàn ông, nhưng dù gì bàn về hình dáng và vóc người, cũng có thể coi như hai chữ “Đoan chính”, sao phải là một người nhà có của cải phong phú, mới có thể xứng với Triệu Mịch Thanh.
Cô mất hứng, nhưng cũng chỉ là trầm mặt, không biểu lộ cái gì.
Mà Triệu Mịch Thanh theo bước chân cô cũng dừng lại, không rõ cho nên quay mặt lại, hỏi: “Sao thế?”
Lúc này hàng cây dọc theo hai bên đường vỉa hè đã quấn đầy đèn sáng vàng, lúc một đường đi tới không chỉ có ánh sáng sáng ngời, còn lộ ra đầy không khí ngày lễ, Lương Hạnh ở dưới một cây đại thụ trong đó, bị tay người đàn ông giữ cằm, nhẹ nhàng hôn một cái, lại nghe anh nói: “Đi thôi, vợ.”