CHƯƠNG 453
Thứ sáu xử lý xong chuyện của công ty lại quay lại bệnh viện, lại ở bên giường đến sau nửa đêm, Lương Hạnh mới nằm ở mép giường miễn cưỡng ngủ thiếp đi.
Bác sĩ nói những ngày tháng của ba cũng chỉ còn hai ngày này, cho nên cho dù ngủ, trong giấc mơ của Lương Hạnh cũng đều là bóng dáng của ba.
Khi đó thẩm phán Lương hăm hở, đứng trước kệ sách lớn trong thư phòng nhà mình, mở một quyền sách tư pháp thật dày ra, tùy tiện mở ra đọc một nửa, cười híp mắt quay đầu lại hỏi cô: “Hạnh Nhi, phía sau là cái gì?”
Lương Hạnh nửa người ở cạnh cửa, thờ ơ khuấy cà phê trong tay, sẽ làm bộ nhăn mà suy tư rất lâu, thật ra thì cô không có hứng thú với tư pháp chút nào, làm sao có thể biết.
Cuối cùng thường là bị cô qua loa cho qua, cũng có lúc cô không phục, cứng cổ hỏi: “Sách dày như vậy, ai có thể thuộc được chứ?”
Lương Hạnh không nhớ rõ đó là chuyện bao lâu trước đây, chỉ biết là trước khi cô kết hôn, hình như cảnh tượng này thường diễn ra.
Khi đó ba không gầy như vậy, tinh thần ông quắc thước, một đầu tóc đen dày chải thật chỉnh tề, nghe nghỉ ngờ không phục như vậy, ông sẽ mím môi cười một tiếng, khép sách trong tay lại, đưa ra, “Không tin con kiểm tra ba xem?”
Lương Hạnh vẫn không tin, sau khi thử hai lần cũng ngoan rồi, không dám dùng lời khiêu khích như vậy với ba nữa, ông là quan tòa trời sinh, cô vẫn luôn tin chắc như vậy.
Khi còn bé tết tóc hai bên, ngồi tròn trên đầu gối ba cùng ba chuẩn bị các loại thi cử, cuối cùng cô cũng không tự chủ mà ngủ mắt, mà bình thường ba sờ gò má cô, kiên định lại đầy đặn nói: “Hạnh Nhi, ba muốn làm thẩm phán tốt, làm gương cho Hạnh Nhi.”
Những kí ức phủ đầy bụi ở đáy lòng rất lâu, ở trong mộng toàn bộ hiện lên trong đầu Lương Hạnh, cô ngủ vô cùng không yên ổn, chân mày nhíu chặt, nước mắt bị ép ra ngoài, rơi đầy trên mu bàn tay.
Sáng sớm, mẹ Lương mang theo điểm tâm từ nhà tới, thấy hai ba con ở mép giường, đứng ngắn ra ở cuối giường hồi lâu.
Bà thở dài một cái, không nghĩ ra tại sao nhà họ Lương bọn họ cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng này, nếu như lúc bắt đầu bà ngăn cản chồng bà làm sai, thật tốt biết bao.
Vừa nghĩ tới, vừa nhắc bàn tay sần sùi, xoa xoa cặp mắt đỏ tươi. Mẹ Lương lặng lẽ đặt hộp cơm trên đầu giường, lại rón rén đi vòng qua người Lương Hạnh, móc điện thoại từ trong túi xách cạnh cô, gửi một tin nhắn ra ngoài.
Bên kia trả lời rất nhanh, bà nắm chặt điện thoại trong tay, đốt ngón tay run rẫy, vội vàng xóa lịch sử tin nhắn, lại nhét điện thoại trở về.
Khi Lương Hạnh tỉnh, nhìn thời gian, còn sớm.
Trời vừa sáng, ngồi một đêm, cho dù mở điều hòa, cô vẫn lạnh đến nỗi lòng bàn chân cứng đờ, giống như rơi vào hầm băng.
Đỡ sau cỗ thả lỏng thân thể, liếc mắt về phía hộp cơm đặt ở trên tủ đầu giường, bất giác nhìn chung quanh một chút, nhưng cũng không nhìn thấy bóng người của mẹ.
Lúc này y tá gõ cửa đi vào cho đổi nước thuốc cho ba Lương, vừa tiến hành động tác trong tay vừa nhắc nhở Lương Hạnh, “Vừa rồi mẹ cô tới, nói bà có chút việc đi ra ngoài, buổi chiều mới có thể trở về. Bà nhắc cô ăn bữa sáng trước, muộn một chút ngủ một giấc, dì ở nhà sẽ tới trợ giúp trông nom một lát.”
“Đi ra ngoài?” Lương Hạnh nhíu mày, nghĩ không thông, “Bà có nói đi đâu không?”
Y tá đổi xong nước thuốc, lắc đầu một cái, bưng mâm sắt y dùng ra khỏi phòng bệnh .
Thấy cửa phòng bị đóng lại lần nữa, Lương Hạnh móc điện thoại từ trong túi xách ra, gọi điện thoại cho mẹ. Điện thoại vang lên hồi lâu mới được nhận, bên kia không có động tĩnh gì, giọng mẹ Lương ôn hòa và an tĩnh, “Hạnh, mẹ muốn đi gặp mấy người bạn cũ của ba con, xem xem bọn họ có thể bớt thời gian tới bệnh viện nhìn một cái, dẫu sao…”
Lời của bà tới đây, rõ ràng nghẹn ngào một lúc.