CHƯƠNG 329: KHỊT MŨI KHINH THƯỜNG THẾ THÁI NHÂN TÌNH
Hai người thanh niên che chở cho ba Lương bước vào phòng. Trợ lý lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền mặt: “Người của tổng giám đốc Thượng, mong các anh quản miệng cho chặt.”
Hai người kia liên tục đáp ứng rồi đi ra ngoài. Mỗi người cầm tiền trong tay và mừng thầm.
Ông già ngồi run rẩy trong góc, lưng hơi còng xuống, cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra ánh mắt ông ta ấm ức giống như đứa trẻ của, môi còn trề ra.
Thượng Điền thưởng thức chén rượu trong tay, ánh mắt tối tăm quan sát người đàn ông trong góc phòng. Trong mắt thoáng có ý cười không rõ, lơ đãng uống hết nửa ly rượu.
Người phụ nữ vẫn luôn cung kính đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn ba Lương rõ ràng đang chấn động. Ai có thể ngờ được người đàn ông ngày xưa có thể làm mưa làm gió cuối cùng lại rơi xuống tình trạng như vậy chứ?
Trong lòng cô ta vẫn thấy khó hiểu: “Tổng giám đốc Thượng, sao chúng ta phải cứu ông ta chứ? Nếu tin tức này truyền đi, sẽ vạch trần mối quan hệ của Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh. Điều này chắc chắn sẽ khiến Long Đằng liên tục gặp họa…”
Cô ta đi theo Thượng Điền nhiều năm như vậy, biết rõ anh ta không phải là một người có lòng thông cảm.
Đôi mắt người đàn ông híp lại, dường như không chỉ suy nghĩ về những điều này: “Lần này Triệu Mịch Thanh kéo nhà họ Tống theo, cho dù áp lực dư luận lớn hơn nữa, cũng không đạt được mục đích chiếm lấy Long Đằng. Vậy còn chẳng bằng mượn hoa hiến Phật.”
Anh ta hài lòng dựa nghiêng người trên sofa , tâm trạng đè nén hình như đã giảm bớt.
Quan trọng hơn là anh ta luôn xem thường nhân tình thế thái, tự cho rằng ràng buộc trên người càng nhiều thì gánh nặng và nhược điểm cũng càng lớn, không chừng một điều trong đó có thể kéo người ta vào vực sâu mãi mãi cũng không quay đầu lại được.
Anh ta thừa nhận Triệu Mịch Thanh rất có năng lực trong kinh doanh nhưng không đồng ý với thái độ sinh hoạt của anh, nhược điểm của anh cũng quá nhiều.
Cũng giống như người trước mặt này.
Cho nên Thượng Điền tự tin tình cảnh trước mắt chỉ là tạm thời, không có mục đích nào mà anh ta không thể đạt được.
Anh ta đang nghĩ, chợt nghe có tiếng gõ cửa “cốc cốc”. Ông già hoảng sợ co rúm người lại, Thượng Điền khẽ nhướng mày, ra hiệu cho trợ lý mở cửa.
Sau tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên, cửa phòng mới được mở ra. Triệu Mịch Thanh bước vào với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng. Anh vừa vào đã nắm lấy áo của Thượng Điền.
Ánh mắt anh hung dữ, không hề che giấu sự phẫn nộ.
“Thượng Điền, anh nghĩ sai rồi.”
Anh vừa dứt lời thì đấm mạnh vào xương gò má của người đàn ông. Cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến. Một giây tiếp theo, anh tính đấm tiếp lại bị người phụ nữ phía sau giữ lại, cao giọng mắng: “Tổng giám đốc Triệu, ngài hiểu nhầm rồi. Chuyện này không liên quan tới tổng giám đốc Thượng.”
Thượng Điền trúng một đấm lại không hề tức giận, trái lại mím môi cười, nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ khinh thường, lặng lẽ chờ anh khôi phục lại lý trí và xoay người đi kiểm tra tình hình của ba Lương trong góc phòng.
Anh ta híp mắt và phất tay ngăn cản trợ lý muốn tới kiểm tra vết thương, đồng thời thản nhiên nói: “Ông cụ không sao. Tôi cũng đã bảo quán bar giữ lại video giám sát. Chẳng qua tổng giám đốc Triệu muốn hoàn toàn ép tin tức xuống thì vẫn phải tốn chút công sức đấy.”
Ba Lương dường như vô cùng sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Triệu Mịch Thanh, miệng lầm bầm gọi “Hạnh Hạnh”, rõ ràng đầu óc không tỉnh táo.
Dáng vẻ kia thật sự làm người ta đau lòng. Triệu Mịch Thanh bảo vệ ba Lương ở sau người, đồng thời lạnh lùng nhìn ngược lại Thượng Điền.
Anh thấy anh ta đặt ly rượu xuống, bước tới trước mặt anh với ánh mắt đầy vẻ trêu tức. Hai người đứng cách nhau chưa đến mười centimet, quan sát lẫn nhau.
Thượng Điền khinh thường: “Triệu Mịch Thanh, anh xem lại mình vừa rồi đi. Có còn là dáng vẻ của tổng giám đốc Triệu nữa không?”
Có thể ngồi lên vị trí bây giờ, tố chất cơ bản nhất là lòng nghĩ một đường, miệng nói một lẻo, vui buồn tức giận đều không thể để lộ ra. Khi còn trẻ, Triệu Mịch Thanh đã nắm giữ được khí chất như vậy.
Nhưng vừa rồi, anh đã không kìm chế được.
Dù sao con người cũng không phải là động vật máu lạnh. Nếu muốn không bị những cảm xúc như vậy ảnh hưởng, cách tốt nhất là từ chối sự xâm nhập của cảm xúc.
Anh ta tiếp tục mỉa mai: “Ngoài người đàn ông này, anh suy nghĩ xem bên cạnh anh còn có bao nhiêu người cần anh chăm sóc. Tôi tạm thời xem thường dùng những thủ đoạn bỉ ổi ép anh xuống chức, bằng không anh tưởng anh dựa vào cái gì để chống đỡ đến bây giờ?”
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh dần tối đi. Đây chính là điểm khác nhau giữa Thượng Điền và anh.
Người phụ nữ được vô số đàn ông theo đuổi, săn đón như Tống Nhiễm có cố gắng đến mấy cũng không thể hâm nóng được trái tim của người đàn ông kia.
“Thượng Điền.” Giọng anh đã dịu xuống: “Có lẽ anh chưa tỉnh ngộ, có lẽ anh còn chưa gặp phải nửa kia. Chờ tới khi anh có cảm nhân như tôi, anh sẽ không cảm thấy bọn họ là gánh nặng nữa.”
Anh ta khẽ nhún vai nhưng không gật bừa, chẳng qua không định tranh cãi nữa. Anh ta liếc nhìn ông già bên cạnh: “Mau đưa ông cụ về đi. Chắc hẳn Lương Hạnh chờ cũng sốt ruột rồi.”
Triệu Mịch Thanh im lặng một lát mới nói: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Nếu đúng là không liên quan tới tổng giám đốc Thượng, tôi chắc chắn sẽ đến nhà cảm ơn.”
Anh ta dường như nghe được chuyện gì nực cười, khóe miệng càng cong hơn: “Đừng, chúng ta đều là người làm ăn, đến nhà cảm ơn còn chẳng bằng đổi một điều kiện thực tế hơn.”
Triệu Mịch Thanh không hề thấy bất ngờ, thậm chí đã nghĩ ra anh ta sẽ đưa ra điều kiện thế nào. Anh nói: “Trong giai đoạn đầu khi Long Đằng và Phong Thụy hợp tác ở Nam Thành, tôi sẽ nhường ra một phần tư thị trường.”
Anh lại nhấn mạnh: “Nửa năm.”
Điều kiện này cũng đủ mê người, Thượng Điền thỏa mãn ra mặt, khẽ gật đầu ra hiệu cho trợ lý: “Tiễn tổng giám đốc Triệu ra ngoài.”
…
Triệu Mịch Thanh ra khỏi cửa lại gọi điện thoại báo bình an về cho Lương Hạnh. Anh nghe cô ở bên kia điện thoại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy tiếng khóc của mẹ Lương vọng đến. Anh sa sầm mặt và cúp máy.
Lúc anh về đến nhà, thấy Lưu Nam ngồi nghiêm túc trên sofa. Nhìn mẹ Lương đẩy ba Lương vào gian phòng, anh mới cởi áo khoác và ngồi xuống: “Điều tra thế nào?”
Lương Hạnh khẽ cắn môi, trong lòng xúc động lạ thường, mở miệng nói trước Lưu Nam: “Là cố ý.”
Cô rất bình tĩnh, chỉ có bờ môi còn đang khẽ run rẩy.
Lưu Nam gật đầu công nhân, nhíu mày nói: “Qua video giám sát thấy bác gái Lương đẩy người đi dạo ở dưới tầng, trong lúc đó chỉ rời đi một lát thì có hai phụ nữ trẻ kéo bác trai vào điểm mù. Sau đó, bác trai xuất hiện ở quán bar, là từ trên xe ở cổng sau của khu biệt thự.”
Anh ta đẩy gọng kính, bình tĩnh phân tích: “Một mặt dẫn người đến đó, thể xác và tinh thần của bác trai Lương nhất định sẽ bị đả kích không nhỏ. Mặt khác quán bar hỗn loạn. Nếu có tin tức hoặc video truyền đi, như vậy phóng thích còn có thể tiếp tục thực hiện hay không thì khó nói được.”
Trong lòng Lương Hạnh giá lạnh, đúng lúc Triệu Mịch Thanh đặt tay lên. Cho dù anh không nói lời nào, nhưng lòng bàn tay ấm nóng truyền sang chút hơi ấm vẫn làm cô tỉnh táo lại.
Đôi mắt tối tăm: “Chắc chắn không thể để tin tức truyền đi.”
Lưu Nam khó xử, nhưng vẫn kiên định nói: “Quán bar quá đông người, tốt nhất nên phong tỏa tin tức trong tối nay. Tôi sẽ đi xác nhận video giám sát ở quán bar, mau chóng loại bỏ từng tai họa ngầm từ đám người liên quan.”