CHƯƠNG 421: ANH ẤY MẠNH HƠN ANH GẤP TRĂM LẦN
Lương Hạnh đề phòng, đảo mắt, cuối cùng cười nhạt: “Tôi lại thích uống trà hơn.”
Cô dừng tầm mắt trên ấm trà pha lê, cánh hoa nhài đang chìm nổi trong ấm, rất dễ thu hút ánh nhìn của cô.
Hình như Thượng Điền có hơi kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn lạnh nhạt “Ừ”, sau đó lại đặt ly rượu xuống, rót một tách trà đưa đến trước mặt cô.
“Biết vì sao tôi lại muốn tìm cô không?” Thấy cô uống hết tách trà, Thượng Điền lại cầm ly rượu đặt trên bàn lên, tự ngửa đầu uống cạn, lại đặt mạnh ly rượu xuống.
Lương Hạnh ôm tách trà trong tay, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp từ tách trà, cô nhìn chăm chú vào cánh hoa đang chìm nổ kia, từ tốn nói ra ba chữ: “Triệu Mịch Thanh.”
Thượng Điền thấy vậy, nở nụ cười hài lòng: “Nói chuyện với người phụ nữ thông minh như thế này luôn thiếu đi một chút thú vị.”
Hình như Lương Hạnh cũng nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của anh, nhướng mày: “Nói vậy, anh Thượng thích phụ nữ ngu ngốc một chút sao?”
Sắc mặt Thượng Điền đột nhiên cứng đờ lại khi nghe được lời cô nói.
“Có lẽ là thế.” Anh dùng giọng điệu có chút trêu chọc đáp lại, lộ ra khí thế không mấy quan tâm: “Cũng có lẽ là tôi không thích loại người thông minh gợi cảm như cô?”
Nói xong, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Lương Hạnh bất giác rúc người ra phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhích người đến gần.
Anh cười, dưới ánh đèn mờ ảo, nụ cười lộ ra vẻ vô cùng hung dữ: “Tôi rất tò mò, một người phụ nữ có thể làm Triệu Mịch Thanh xem như báu vật rốt cuộc có sức quyến rũ đến mức nào, nếu anh ta có thể cướp đi đồ của tôi, vì sao tôi lại không thể cướp ngược lại của anh ta chứ?”
Nói xong, anh lại cong người, quan sát cẩn thận mỗi một chi tiết nhỏ trên mặt của người phụ nữ đối diện, nhìn thấy rõ vẻ chấn động, khủng hoảng sâu trong đáy mắt và sự bình tĩnh giả dối của cô.
Lương Hạnh dần dần cảm thấy vô cùng bất an, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể đều bắt đầu cứng lại, thấm đậm cảm giác lạnh lẽo.
“Thượng Điền…” Cổ họng cô khô khốc, run rẩy nói ra hai chữ, lại dựa sát ra sau, cố gắng trốn anh.
Ngay khoảnh khắc này, đột nhiên Lương Hạnh ý thức được, Thượng Điền của bây giờ khác hẳn với anh của một năm trước, nhưng cô không biết anh đã trải qua chuyện gì, cũng không thể đoán được nguyên nhân xảy ra sự thay đổi này là gì, hoặc cũng có lẽ là bản tính của anh vốn là thế, chẳng qua anh luôn giả vờ quá tốt.
“Cạnh tranh thương nghiệp vốn luôn có được có mất, anh không dám thua như thế, không bằng bán hết của cải lấy tiền, về quê làm ruộng thì tốt hơn.” Lương Hạnh lạnh lùng cắn răng, mỗi khi nói ra một từ đều rất khó khăn, nói xong chữ cuối cùng, gân xanh đã hằn lên mặt: “Tôi còn tưởng rằng anh là một người có năng lực có trách nhiệm, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là một người bỉ ổi.”
Thượng Điền nghe xong lời này, thật sự ngừng lại không đến gần cô nữa, vẻ mặt hiện lên chút do dự, giống như đang rối rắm điều gì đó.
“Cô Lương, thật ra bốn chữ “cạnh tranh thương nghiệp” tàn nhẫn hơn xa những gì cô tưởng tượng, cô cho rằng Triệu Mịch Thanh tự tay phát triển Long Đằng được đến như ngày hôm nay, anh ta sẽ là một người ngay thẳng chính trực sao?” Anh đột nhiên cong môi: “Tôi nghĩ cô vẫn chưa hiểu rõ anh ta.”
Mắt Lương Hạnh lạnh lùng đối chọi với anh, nghe đến đây thì anh mắt trở nên rất kiên định: “Ít nhất tôi hiểu anh ấy hơn anh, nếu anh muốn nói xấu anh ấy trước mặt tôi, vậy tôi khuyên anh đừng phí lời thì hơn.”
Nói xong, cô lạnh nhạt liếc xéo anh: “Theo tôi, anh ấy mạnh hơn anh gấp trăm lần.”
Lời này đã hoàn toàn chọc giận Thượng Điền.
Anh vốn có khí phách hào hùng có thể đứng quan sát cả chiêm ngưỡng toàn thành phố, nhưng cuộc đời lại để anh gặp phải Tống Nhiễm, lại gặp Triệu Mịch Thanh. Lúc trước khi anh còn quyết chí muốn tranh hơn thua với Triệu Mịch Thanh, cũng chưa từng để ý quá nhiều đến người này, nhưng sau này lại tiếc nuối phát hiện ra, anh ta sống như một con người hơn anh, “Mạnh hay không thì phải thử qua mới biết được.” Anh cong môi, nụ cười mang theo vẻ hài hước và lạnh lùng, đột nhiên sấn người xuống: “Thử rồi, có lẽ cô sẽ phát hiện tôi hợp với cô hơn là anh ta.”
Thượng Điền cúi người, thở dốc nặng nề bên tai Lương Hạnh, làm người phụ nữ này co cụm người lại, đẩy mạnh anh ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra cơ thể yếu ớt, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, không đủ sức để nâng cánh tay lên.
“Thượng, Thượng Điền… anh làm gì, tôi rồi?” Mồ hôi trên trán làm ướt tóc con của cô, lưỡi líu lại, giọng nói dần yếu đi không rõ, cô đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nhìn chằm chằm vào ấm trà cách đó không xa: “Trà…”
“Là đồ tốt.” Thượng Điền thì thầm, phả ra hơi ấm quanh quẩn bên tai cô: “Tôi muốn cô sau này mỗi khi ở chung với Triệu Mịch Thanh, đều sẽ không thể khống chế được mà nghĩ đến tôi.”
Lương Hạnh vươn tay túm chặt phần áo trước ngực, dùng hết sức của cả cơ thể.
Trước khi ý chí biến mất, hình như cô nhìn thấy gương mặt càng gần sát hơn của người đàn ông kia, trong chốc lát trong lòng đã đầy tuyệt vọng, nhưng bây giờ cô còn không đủ sức để mở miệng.
Cho dù cố chống cự, ý thức vẫn hoàn toàn biến mất.
Mặt người đàn ông cứng đờ, trơ mắt nhìn cô từ từ nhắm hai mắt lại, lúc này mới từ từ đứng thẳng lên.
Vẻ hài hước sâu trong mắt biến mất, quay trở về khí thế lạnh lùng như mọi khi, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đang hiện lên vẻ bất an vì cảm giác nóng rực xốn xang kia.
“Mịch, Mịch Thanh…” Cô khẽ lẩm bẩm, hai tay vô lực kéo chặt quần áo trên người.
Anh cong môi, cực kỳ thú vị: “Mịch Thanh? Tôi cũng muốn xem thử, nếu cô thành người phụ nữ của Thượng Điền tôi rồi, anh ta có còn cần cô không?”
Anh nói xong, nới lỏng cà vạt, trong lòng thật sự dâng lên chút tò mò.
Anh đương nhiên sẽ không thật sự chạm vào cô.
Lấy điện thoại trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại: “Dẫn một người đến, đưa cô ta đến khách sạn.”
Cúp máy, quay đầu đi ra phía sau rót một ly rượu uống cạn, lúc hạ mắt xuống, không khỏi bị hấp dẫn bởi tư thế ngủ đầy bất an của người phụ nữ, ánh mắt khẽ run, cuối cùng kềm chế cảm xúc khác thường dưới đáy lòng.
Anh là Thượng Điền, ở chỗ của anh, ân huệ từ trước đến giờ chẳng đáng giá một đồng.
“Đừng trách tôi.” Anh khẽ gõ vành ly: “Ai bảo cô là người phụ nữ của Triệu Mịch Thanh chứ.”
Anh vừa nói xong, có người gõ cửa phòng, Thượng Điền dời mắt sang, lập tức nhìn thấy cánh cửa đó từ từ mở ra, một bóng người đàn ông cao lớn xuất hiện.
Người đàn ông này rũ mắt, sau khi bước vào không nói tiếng nào, lập tức quay đầu ôm Lương Hạnh đang nằm trên sofa lên, nhấc chân định đi ra ngoài.
“Chờ đã.” Hình như Thượng Điền đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên mở miệng cản anh lại, ngay sau đó cánh cửa đang khép hờ lại bị mở ra, người đàn ông cao lớn khi nãy đang đứng ngoài cửa, nhìn thoáng qua Trương Quyền, lại nhìn thoáng qua Thượng Điền.
“Tổng giám đốc Thượng, tôi đến đón cô Lương về khách sạn.” Anh vừa nói, vừa đề phòng mà vươn một chân ra bên cạnh, lập tức cản hai người ở bên trong cánh cửa.
Thượng Điền đã phát hiện ra, lạnh lùng nhìn bóng lưng Trương Quyền: “Anh là ai?”
Trương Quyền ôm chặt bảo vệ tốt người phụ nữ trong lòng, hai tay hiện ra đường vân cơ bắp cường tráng, anh khẽ giật cuống họng, đang lo lắng không biết nên trả lời như thế nào, lập tức nhìn thấy người đàn ông cao lớn ở bên ngoài kêu lên, sau đó cơ thể thuận thế ngã mạnh sang một bên.
Sau đó, bóng dáng Triệu Mịch Thanh lại xuất hiện, đấm mạnh một đấm, cánh tay siết chặt cổ của người đàn ông kia, áp sát anh ta lên vách tường, làm mặt anh ta đỏ bừng.
Mãi đến khi người này sắp tắt thở, Mịch Thanh mới thả lỏng tay, lạnh nhạt nói: “Biến.”
Thượng Điền ngưng mắt nhìn, hình như còn lộ ra chút hứng thú, cong môi lộ ra nụ cười vô cùng rõ ràng: “Triệu Mịch Thanh, tôi lại xem thường anh rồi.”
Không ngờ lại bị anh tìm đến đây, anh ta thật sự bất ngờ về điểm này.
Anh vừa nói xong, Triệu Mịch Thanh đã mở cửa bước vào, đấm mạnh một đấm lên mặt anh, lại nện nấm đấm xuống tới tấp: “Thượng Điền, mẹ bà nhà mày!”
Anh vốn là một người khá dịu dàng, rất hiếm khi nói thô tục, trừ khi là không nhịn được.
Miệng Thượng Điền rỉ máu, sau khi ăn mấy cú đấm xong, không những không tức giận mà lại còn cười. Anh giơ mu bàn tay lên lau đi vết máu, cười nhạo: “Nếu tôi là anh thì tôi sẽ không xúc động như thế, bây giờ nếu anh báo cảnh sát, rất có khả năng sẽ bị tôi kiện ngược lại.”
Tiếng động kịch liệt hình như cũng ảnh hưởng đến người phụ nữ trong lòng Trương Quyền, cô hơi cựa quậy trong lồng ngực anh, ý thức mơ màng bắt đầu kéo quần áo anh. Cô kéo cổ áo ra, duỗi tay vào, vuốt ve cơ bắp cứng cỏi kia.
Người đàn ông bị sờ và người đàn ông đang đứng nhìn đều cứng đờ mặt.
Trương Quyền há to miệng, ánh mắt sắp sửa trở nên nóng bỏng, đã nghe thấy người phụ nữ lúng ta lúng túng nói nhỏ: “Mịch Thanh, Mịch Thanh…”
“Để tôi.” Mắt Triệu Mịch Thanh cũng căng chặt, đầy đề phòng đứng dậy, nhận lấy người phụ nữ từ trong tay của Trương Quyền.