CHƯƠNG 441: CƠ HỘI CHỦ ĐỘNG TỪ CHỨC
Lương Hạnh dừng lại ánh nhìn, đảo mắt giữa ba người bọn họ. Cô thấy ánh mắt của đám người đều nhất loạt toát ra vẻ kinh ngạc thì cong môi nói: “sếp Quý ghét nhất là những lời đàm tiếu sau lưng. Lát nữa tôi sẽ mang bút ghi âm cho anh ấy. Về ý kiến sa thải máy người của tổng giám Cung tôi cũng sẽ báo cáo lên.”
Lời vừa nói xong đã thấy ánh mắt run sợ của Đường Yến. Cô ta lại hồ đồ, giờ phút này mới rõ một số chuyện, kêu gào đến mức hai mắt đều đỏ lên: “Các người một giuộc với nhau? Các người thế này là đang đùa giỡn bọn tôi.”
Lương Hạnh nhìn người phụ nữ đang rất mắt tự chủ trước mặt, sắc mặt cứng lại nhưng cũng không phủ nhận.
“Tôi đã cho mấy anh chị cơ hội, chỉ cần mấy người làm tốt công việc thì sẽ không đối đãi tệ bạc. Như phó tổng giám Cung có nói, Doanh Tín chúng ta không nuôi kẻ nhàn rỗi, càng không chứa chấp kẻ dựng chuyện.”
Cô nói xong thì cầm bút ghi âm lên, nhìn sang ra hiệu cho Cung Kì bên cạnh rồi rời đi.
Không ngờ Đường Yến ở phía sau đột nhiên lao tới. Không đợi đám người kịp phản ứng cô ta đã dùng hay tay chặt nắm lấy thắt lưng Lương Hạnh, hung dữ đẩy ra ngoài, ánh mắt tối tăm, nguyễn rủa: “Đi chết đi, cô mà cũng xứng sinh đứa trẻ…”
Lương Hạnh bị bắt ngờ không kịp phòng bị, chân đang đi giày cao gót nên cả người bổ nhào ra ngoài.
Lúc cảm giác như sắp ngã xuống thì đột nhiên có bóng người lao tới, ôm chặt lấy cô.
Lương Hạnh bình tĩnh lại, cảm giác được sau lưng có một điểm tựa. Cô dựa vào sức lực toàn thân của Liêu Thu để đứng lên, chậm rãi nói: “Cảm ơn.”
“Chị không sao chứ?” Lúc này những người còn lại mới vội vàng hỏi han, Đường Yến cũng bị Tiểu Trương khống chế một bên.
Lương Hạnh xua xua tay, biểu cảm bình tĩnh: “Tôi không sao.”
Lúc sau rút tay khỏi tay Liêu Thu, biểu cảm của cô mới biến đổi, ánh mắt mang theo cảm xúc khó giải thích nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mắt: “Liêu Thu, trưa nay tới phòng làm việc tôi một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Nói xong cô cất bước rời đi, đang đi về phía cửa định bước ra ngoài thì đột nhiên lại có bóng người lạnh lùng chặn lại.
Người phụ nữ cười như không có ý gì, lạnh lùng đánh giá Lương Hạnh: “Cô đúng là đã khác đi rồi.”
Tống Nhiễm đứng cạnh cửa, thờ ơ đánh giá một câu.
Sau khi tiễn Tống Nhiễm quay lại, trước khi vào phòng làm việc, Tống Ba bên cạnh đứng ra nói với Lương Hạnh: “Tổng giám, Liêu Thu sau khi tan làm buỗi trưa vẫn luôn đợi chị trong phòng làm việc, bảo cô ấy đi ăn trước nhưng cô ấy bảo không cần.”
Lương Hạnh giơ tay lên, cười ôn hòa: “Cậu nói với Tiểu Trương gọi giúp tôi một phần đồ ngọt, cậu ấy khá hiểu khẩu vị của Liêu Thu.”
Tống Ba há miệng định nói, chưa kịp nói thì đã thấy Lương Hạnh đẩy cảnh cửa sau lưng đi vào trong.
Tiếng mở cửa không nặng không nhẹ vẫn thu hút sự chú ý của Liêu Thu đang ngòi trên sô pha. Từ phía Lương Hạnh nhìn sang, có thể thấy rõ sự run rẩy của cô ta. Nhưng cô ta vẫn không quay đầu lại, cho tới khi Lương Hạnh bước tới gần, đứng bên cạnh cô ta.
“Tổng giám.” Liêu Thu xoa xoa tay, đứng dậy.
Vẻ mặt cô ta bắt an lo lắng, lúc nói cũng tránh ánh mặt của Lương Hạnh.
Lương Hạnh đứng ở đó, cởi áo gió ra rồi mới nhàn nhạt “Ừ” một tiếng. Sau đó mới quay người treo áo gió lên giá treo đồ bên cạnh ghế ngồi làm việc. Mắt cô nhìn thấy một bức thư màu trắng trên bàn, một lần nữa lại được gửi trở lại.
Mắt Liêu Thu hơi cụp xuống, lúc nhìn rõ bì thư trong tay Lương Hạnh, rốt cuộc cũng phải ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Tôi thây dường như cô đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, có biết lý do tôi tìm cô là gì không?” Lương Hạnh ngồi xuống phía đối diện, đặt bì thư xuống bàn trà, đẩy lên trước mặt cô ta.
Cổ họng khô khốc, cô ta nuốt nước bọt, mím môi thành khẩn: “Đại khái có thể đoán được.”
“Có thể đoán được là được rồi, ít ra trên phương diện năng lực làm việc tôi cũng không nhìn lầm cô.”
Cửa số đằng sau mở ra một khe hở nhỏ, lúc này một cơn gió lạnh ùa vào, xộc thẳng tới gáy Lương Hạnh, trong chốc lát khiến toàn thân cô lạnh toát.
Cô chỉ vì điều này mà phải dừng lại, Liêu Thu rất nhanh nhận ra, đứng dậy vòng qua cô đóng cửa số lại.
Lương Hạnh nghe thấy tiếng động sau lưng, tiếp tục thản nhiên nói: “Lúc ở Kinh Đô, Thượng Điền biết chuyện tôi và Triệu Mịch Thanh tái hôn nhanh như vậy. Không loại bỏ khả năng anh ta tìm hiểu từ những nguồn khác, nhưng cô và Tiểu Trương vẫn là những người đáng nghỉ nhát đã cung cấp tin tức cho anh ta.
Cô nói xong đồng thời cảm nhân được hơi lạnh sau lưng ấm dần lại, đôi mắt đồng thời sâu thẳm đi: “Tin tôi mang thai là do cô truyền ra, hôm đến bệnh viện tôi biết cô đi theo, nên cố ý đến khoa sản.”
“Nói như vậy, cô thực sự không mang thai sao?” Liêu Thu đứng lại trước cửa số một lúc, đột nhiên cong môi chế giễu: “Từ đầu cô đã luôn đề phòng tôi. Tôi biết anh Trương đi theo cô khá lâu rồi, vậy nên cô vẫn luôn tin tưởng anh ta.”
Về chuyện này, Lương Hạnh không phủ nhận.
“Ít nhất sự thật chứng minh tôi không tin tưởng lầm người.” Cô nói xong cụp mắt xuống: “Bên cạnh tôi không thể khoan dung với người không thể tin tưởng được. Một khi phạm sai lầm một lần thì không thể có tư cách được tha thứ nữa. Tôi biết cô chỉ nhận tiền của Thượng Điền, nhưng không thể chống cự lại hấp dẫn mà bán đứng đồng nghiệp, cô như vậy là phạm phải điều tối ky.”
Liêu Thu tựa như đã hiểu rõ ý Lương Hạnh, cô ta siết chặt nắm tay, đi tới đứng trước mặt cô lần nữa: “Ý cô là gì?”
“Tôi cho cô cơ hội chủ động từ chức.” Lương Hạnh thuận thế ngả người dựa vào ghé, giọng điệu rất thản nhiên, kiên định, không hề mang theo ý nghĩ về chuyện thương lượng: “Tôi vốn muốn để cô và Đường Yến vào một hội, cùng báo lên cấp trên để sa thải. Chắc cô biết rõ nếu làm ngành này, nếu trong hồ sơ có để lại vết nhơ này thì con đường sự nghiệp sau này của cô sẽ gặp phải chuyện gi.”