CHƯƠNG 310: KIỂM TRA BẢNG BÁO CÁO
Tề Hàm bị kéo về phòng, lạnh lùng nhìn mẹ Tề hỏi: “Sao không để con nói cho xong?”
“Con nói đủ nhiều rồi, nếu con thật sự muốn gả cho Triệu Mịch Thanh, thì phải thuận theo mọi ý kiến của bà ta! Nếu Mịch Thanh không bằng lòng, mối quan hệ và danh tiếng mà bà ta tích lũy bao nhiêu năm ở Nam Thành con không thể xem thường được đâu, con cho rằng tại sao bao nhiêu năm qua mẹ phải chịu đựng bà ta như vậy chứ? Con tìm nhà gả đi chắc chắn phải do bà ta nói!” Mẹ Tề thấp giọng, nghiêm túc nói.
Tề Hàm trừng to mắt, không thể hiểu nổi hỏi: “Con tìm người kết hôn mà cũng cần bà ta quyết định sao? Với học vấn và nhan sắc của con còn không thể tự mình tranh lấy sao? Vậy tại sao con phải cố gắng bao nhiêu năm qua chứ?”
Sắc mặt mẹ Tề lạnh đi, gương mặt được bảo dưỡng trông giống như một người trẻ tuổi, nhưng lại không thiếu đi vẻ uy nghiêm, khác hẳn với dáng vẻ dịu dàng hàng ngày.
“Nếu như con thật sự có năng lực, tại sao lâu như vậy rồi cũng không giành lấy được một chút trái tim của Triệu Mịch Thanh? Nó có thể vì Lương Hạnh mà từ bỏ con cái, còn có chuyện gì mà không thể làm nữa, con cho rằng con có bao nhiêu sức hấp dẫn có thể khiến nó thay đổi ý định?”
Tề Hàm ngơ ra, bị người thân thiết nhất chọc thủng tâm tư không hề mất mặt, chỉ là cô ta chưa từng nghiêm túc tự hỏi bản thân về vấn đề này.
Sau khi tận mắt chứng kiến những việc mà Triệu Mịch Thanh làm liệu cô ta có còn tự tin như lúc đầu không?
Ánh mắt cô ta tối đi, đôi lông mi dài khẽ run rẩy.
Mẹ Tề thấy dáng vẻ muốn mà không có được của con gái thì càng đau lòng hơn.
“Con nghe lời mẹ, lấy lòng bà nội, trong tương lai, hôn nhân của em gái con với nhà họ Cố cũng cần bà ta sắp xếp.”
Tề Hàm nhắm mắt lại, khẽ gật đầu rồi rời đi.
Sau khi mẹ Triệu rời khỏi nhà họ Tề thì đi thẳng đến bệnh viện, nhưng giữa đường lại thay đổi ý định, quay đầu đi đến Long Đằng.
Tiến vào đại sảnh đã thu hút tầm mắt của không ít người, đa số mọi người ở đây đều nhận ra bà.
Xem phim về cuộc đấu tranh giữa mẹ của tổng giám đốc và vợ của tổng giám đốc không bao giờ là đủ cả, huống chi vài ngày trước trên các tờ tạp chí đều nói về vụ kiện giữa bà và Phó Tuyết Thảo.
Giám đốc lập tức tươi cười đến đón.
“Bà cả, bà đến rồi!”
Mẹ Triệu lạnh lùng nhìn anh ta: “Đưa tôi đến phòng làm việc tổng giám đốc.”
Giám đốc cười, nói: “Hôm nay tổng giám đốc Triệu không có ở công ty.”
Mẹ Triệu cười lạnh, nhìn anh ta: “Tôi không nói là muốn gặp nó, cậu gọi giám đốc Lưu đến đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta.”
Nụ cười của giám đốc trở nên cứng nhắc, giám đốc Lưu làm bên tài vụ của công ty chi nhánh ở Nam Thành, là người gắn bó với tổng giám đốc Triệu đã nhiều năm, chính vì sự tín nhiệm nên lúc đến bên này Triệu Mịch Thanh chỉ đưa một mình anh ta lên làm giám đốc của công ty mẹ.
Giám đốc nhìn sắc mặt của mẹ Triệu thì sợ hãi, nhất thời tim đập thình thịch, mẹ Triệu gặp mặt bên tài vụ sau lưng tổng giám đốc Triệu, huống chi đã từ lâu rồi mẹ Triệu không còn hỏi đến chuyện của công ty nữa, đột nhiên chạy đến đây thế này, không khỏi khiến anh ta có chút cảnh giác.
“Chuyện này… tôi vừa nhớ ra, hôm nay giám đốc Lưu phải đi đòi nợ của công ty, hay là bà quay lại vào hôm khác có được không?”
Mẹ Triệu nghe thấy vậy bèn bật cười, quay người bước vào thang máy chuyên dụng, giám đốc chảy đầy mồ hôi lạnh, vôi gọi điện cho Triệu Mịch Thanh.
Mẹ Triệu đi thẳng đến phòng tài vụ, giám đốc Lưu đang ngủ trong phòng làm việc, đột nhiên nghe thấy có tiếng mở cửa thì giật mình, nhìn thấy mẹ Triệu thì lập tức đứng dậy.
“Bà cả, bà đến rồi!” Anh ta vội đứng dậy khỏi ghế: “Mau ngồi đi ạ!”
Mẹ Triệu giơ tay ra, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng lại không kém phần nghiêm trọng, bà lấy khí thế của một người làm chủ gia đình ra: “Không cần, cậu mang bảng báo cáo tài vụ gần đây ra cho tôi xem xem.”
Giám đốc Lưu ngơ ra, nhưng cũng là người từng trải rồi, đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
“Bà ngồi trước đi, tôi nói với tổng giám đốc Triệu một tiếng đã, dù sao đây là quy định của công ty, mong bà đợi chút.”
Mẹ Triệu gọi anh ta lại, cười lạnh: “Cậu Lưu, cậu nghĩ rằng tôi không còn quyền nữa sao? Một chút yêu cầu như vậy cũng không thể thỏa mãn, chẳng lẽ cậu còn nghi ngờ tôi xem xong sẽ có thể phản bội Long Đằng sao?”
Nhân viên lâu năm không thể nghe lọt tai những lời như vậy nhất, bước chân của anh ta ngừng lại, lúc quay đầu lại, gương mặt tràn ngập ý cười.
“Sao có thể chứ, chỉ là nhân viên buộc phải tuân thủ quy định của công ty, tôi cũng không thể là một ngoại lệ được, như vậy không phải là phá hỏng quy định rồi sao?”
“Vậy cậu cứ coi tôi thành một ngoại lệ đó đi, công ty này là do tôi và chồng tôi một tay gây dựng lên, còn không thể xem được sao?”
Dao đã kề bên cổ rồi, sắc mặt giám đốc Lưu có chút khó coi, nếu thật sự coi đây là chuyện gia đình, anh ta đúng là không thể quản nổi.
Suy nghĩ một lúc rồi đích thân anh ta đi lấy bảng báo cáo, trong quá trình này cũng nhân tiện gọi điện cho Triệu Mịch Thanh.
Triệu Mịch Thanh đã trên đường đến đây, sắc mặt lạnh nhạt: “Tôi đang trên đường đến, tốt nhất kéo dài thêm một lúc nữa, nếu quả thực không ổn thì cứ đưa cho bà ấy xem.”
“Nhưng bảng báo cáo này của chúng ta…”
“Không sao.”
Giám đốc Lưu nhận được lệnh, thở phào một hơi, rồi lại ngồi trên sofa một lúc kéo dài thời gian, nhưng chưa được mấy phút thì mẹ Triệu đã đến, anh ta đành phải lấy cho bà xem.
Mẹ Triệu càng xem càng nhíu chặt mày lại, cuối cùng bà ném xuống bàn.
“Từ lúc đến Nam Thành thì không có chút khởi sắc gì, mấy người đến làm kinh doanh hay là đến vui chơi?! Long Đằng chịu nổi sự giày vò này của mấy người sao?”
Giám đốc Lưu không dám mở lời, chỉ cúi đầu im lặng nghe, đợi Triệu Mịch Thanh đến.
“Vì người phụ nữ Lương Hạnh kia mà không tiếc chuyển trọng tâm công việc về đây, ban đầu tôi còn cho rằng thật sự muốn mở rộng kinh doanh, nhưng từ đầu đến cuối lại chỉ đang tiêu tiền phung phí vì người phụ nữ đó!”
Giọng nói bà xuyên qua cả phòng làm việc, truyền ra bên ngoài, mọi nhân viên đều dựng tai lên hóng chuyện, thì thầm vào tai nhau.
“Lợi nhuận của công ty không ổn, sao chúng ta chưa từng nghe nói qua? Không phải vừa mới tăng lương sao?”
“Đúng thế, tôi cũng đang khó hiểu đây!”
“Đừng nói nữa, tổng giám đốc Triệu đến rồi!”
Triệu Mịch Thanh đi thẳng vào phòng làm việc, lập tức nhìn thấy văn kiện rơi lả tả dưới đất, anh im lặng, Lưu Nam lập tức cúi người thu dọn.
“Mẹ đến đây làm gì?” Triệu Mịch Thanh bước đến chiếc ghế da trong phòng làm việc rồi ngồi xuống.
Mẹ Triệu giơ tay lên chỉ vào anh, dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép, đau lòng nói: “Đây chính là việc mà con làm được sau khi đến Nam Thành bao lâu nay đấy! Không chỉ không có lợi nhuận, mà còn nợ ngân hàng một khoản tiền lớn, chẳng lẽ người của công ty mẹ phía bên kia làm việc vất vả chỉ để bù tiền cho bên này thôi sao? Lương Hạnh quyến rũ đến nhường nào khiến con làm như vậy?”
Nghe những lời này sắc mặt của Triệu Mịch Thanh không hề thay đổi, cũng không tỏ bất cứ thái độ nào, đợi mẹ Triệu nói xong, vài giây sau anh mới nói: “Trong lòng con tự có tính toán, mẹ đã không quản những chuyện này từ lâu rồi, nói ra cũng chưa chắc có thể hiểu.”
Mẹ Triệu cười khẩy: “Mẹ không hiểu? Mẹ cùng ba con đã cố gắng bao nhiêu năm, chưa chuyện gì là chưa gặp phải cả, mẹ thấy con vì người phụ nữ kia mà mê muội đầu óc rồi! Còn dám cử Tề Hàm đến Kinh Đô làm ăn, phía bên Kinh Đô đã bị nhà họ Thượng chiếm cứ, con còn có bao nhiêu không gian để phát triển?!”
Triệu Mịch Thanh ngồi thẳng dậy, đặt tay lên bàn, nhìn mẹ Triệu với ánh mắt nghiêm trọng, nhướng mày hỏi: “Tề Hàm nói với mẹ à?”
Mẹ Triệu ném túi xách lên sofa, tức giận nói: “Có phải con bé hay không thì sao? Mẹ không hỏi chắc không bao giờ con định nói với mẹ đâu nhỉ! Hôm nay mẹ sẽ nói hết ở đây, Tề Hàm không thể đi, chẳng quản lí công việc gì ở Kinh Đô hết, con lập tức theo mẹ về Tấn Thành, công ty mẹ thì không quản lý, ngày nào cũng ở đây thành ra cái thể thống gì rồi!”