“Trời ơi, đây là căn nhà nhỏ mà cậu nói sao? Hại tôi ngồi trên xe còn cãi nhau với tài xế đấy.”
Hàn Tiểu Tịch chưa tiếp xúc với anh ấy nhiều, nên không nhện ra, bèn níu lấy vạt áo vào Hạ Thiên Vũ, hỏi khẽ:
“Ai vậy anh?”
Hạ Thiên Vũ mỉm cười nắm lấy tay cô rồi trả lời:
“Bạch Doanh Trần, bác sỹ chủ trị của em, cũng là bạn của Lý Vân Ca.”
Cô nhớ ra ngay rồi ‘a; lên một tiếng:
“Là vị bác sỹ mà khi anh nhập viện đã điều trị cho anh đúng không? Không ngờ anh lại là bạn của Vân Ca.”
“Xin chào, tôi là Bạch Doanh Trần. Trước đây chúng ta có gặp vài lần rồi, nhưng bây giờ mới chính thức chào hỏi được.”
Sau đó anh ấy đưa tay ra, ý muốn bắt tay với cô, nhưng rồi chợt nhận ra cô không nhì thấy, định rút tay về thì cô lại đưa tay ra, rồi cười nhẹ:
“Tôi là Hàn Tiểu Tịch, rất vui được gặp anh.”
Sau khi chào hỏi, Bạch Doanh Trần trở về với mục đích chính khi đến đây, kiểm tra sức khỏe của cô sơ qua, sau đó kết luận:
“Tôi không ngờ bạn gái của cậu lại có thể hồi phục nhanh như vậy đấy, ngoài việc thị lực đã mất đi, cơ thể bị suy nhược thì mọi vấn đề khác đều không cần lo lắng nữa rồi. Thế nhưng, do không vận động thường xuyên, cô ấy nên hoạt động nhiều hơn, nhưng với mức độ bình thường, tăng dần theo ngày, như vậy sẽ nhanh hồi phục hơn.”
Hạ Thiên Vũ đặt cô ngồi dậy, kê một chiếc gối vào sau lưng cô để cô dựa vào, vừa làm vừa lắng nghe Bạch Doanh Trần nói, sau đó hỏi:
“Vậy khoảng bao lâu cô ấy có thể về nước?”
“Chuyện này à…”
Bạch Doanh Trần hơi suy ngẫm một chút rồi trả lời:
“Khoảng 2 tuần nữa, phụ thuộc vào tình trạng thể lực của cô ấy phục hồi như thế nào.”
“Tôi biết rồi, bác Lâm đã sắp xếp phòng cho anh rồi, ở Tây sương phòng, hành lý của anh đâu?”
“Tôi đi vội, chỉ cầm theo mỗi hộ chiếu, còn đâu những thứ khác đều không mang. Lát nữa cho tôi mượn tài xế của cậu một lát, tôi phải đi mua đồ dùng với mấy bộ quần áo.”
Hạ Thiên Vũ gật đầu, quay người nắn bóp xương cốt cho Hàn Tiểu Tịch, cảm thấy anh ấy vẫn chưa rời khỏi phòng thì quay đầu lại, nói:
“Ở đây hết việc của anh rồi, đi mua đồ thì đi đi, hay tôi phải tiễn anh?”
Bạch Doanh Trần cười cười rồi trêu chọc anh:
“Đuổi tôi đi nhanh như vậy là muốn làm gì? Còn một chuyện quan trọng tôi quên chưa nhắc. Thân thể cô ấy còn chưa khỏe, không thể vận động mạnh, nên hãy kiềm chế nhé.”
Hạ Thiên Vũ bình thản nói:
“Ít ra đợi cô ấy khỏe rồi, tôi có thể đường đường chính chính hành động, hoặc giả như hôn, ôm, tiếp cúc thân mật tôi vẫn đường hoàng làm. Không như ai kia, thích lại chẳng thể làm được gì.”
“Này này Hạ Thiên Vũ, đừng tưởng có bạn gái là ngon nhé?”
“Thì anh cũng có vị hôn thê rồi còn gì?”
“Tôi không nói với cậu nữa, hừ, sớm muộn gì tôi cũng khiến cậu phải nhìn tôi bằng con mắt khác.”
Nói xong anh ấy ngông nghênh đi ra khỏi cửa, nhưng cũng không quên đóng hộ cửa phòng cho đôi tình nhân bên trong.
“Thiên Vũ, anh nói thế là có ý gì vậy?”
Hạ Thiên Vũ thế nhưng không trả lời câu hỏi cô, tỏ vẻ thần thần bí bí:
“Đợi Lý Vân Ca tới đây thì em sẽ hiểu. Bây giờ ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi.”
Cô ù ù cạc cạc, hoang mang gật đầu, sau đó ôm lấy hông anh đỏ mặt nói:
“Anh phải kiềm chế suốt bốn năm sao? Thật sự chưa…”
“Anh nói rồi, giống nòi của anh chỉ để cho em. Nhanh khỏi bệnh, anh khó chịu lắm rồi.”
Mặt cô càng lúc càng đỏ, càng lúc càng nóng bừng, nhẹ giọng nói:
“Thực ra, em có thể giúp anh mà.”
Dù cô có nói nhỏ đến đâu, anh cũng vẫn có thể nghe rõ mồn một, anh cúi xuống, hôn lên môi cô. Chiếc lưỡi nhẹ cạy hàm răng cô, tiến vào bên trong khoang miệng ấm áp. Liếm lên hàm răng trắng muốt của cô, rồi lại cùng chiếc lưỡi mềm mại của cô cuốn quýt không ngừng. Nước bọt của cô không kịp nuốt xuống, dọc theo khóe miệng chảy ra, thấm ướt cả một khoảng áo trắng.
Rời khỏi môi cô, anh hôn dọc theo chiếc cổ thon dài, dùng răng cắn nhẹ lên da thịt cô, in lại một dấu vết đỏ xanh, rồi lại xuống thêm một chút nữa, hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô. Trước ngực cô bỗng lành lạnh, chiếc áo mỏng bị anh xé rách, hai bầu ngực to tròn bật ra, anh cúi đầu, hôn lên nó, rồi mút lấy một hạt đậu hồng hồng xinh xinh, bên kia lại dùng tay kích thích.
Hai tay cô ôm lấy đầu anh, bàn tay luồn sâu vào trong tóc anh, mái tóc ngắn mềm mại chạm vào tay cô có chút buồn buồn càng thêm kích thích. Tiếng rên rỉ vô thích bật ra khỏi miệng cô.
Hô hấp của anh ngày càng nặng nề, suy nghĩ đến sức khỏe cô, anh dừng động tác. Với lấy chiếc chăn choàng lên thân trên cô, giọng nói khàn khàn cố gắng áp chế dục vọng đang trào dâng:
“Dừng ở đây thôi, em nằm yên ở đây nhé.”
Đang định đứng dậy rời khỏi giường thì tay anh bị bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy. Cô nhắc lại câu nói ban nãy:
“Em có thể giúp anh mà. Nhịn… cũng không tốt.”
Hạ Thiên Vũ nghe xong thì đốm lửa trong lòng không còn thể khống chế được nữa, anh ngồi lại xuống giường, cầm lấy bàn tay của cô, ý muốn cô cởi ra. Hàn Tiểu Tịch hiểu ý, dựa theo cảm giác của mình, cởi bỏ chiếc quần tây âu ra khỏi người anh, trong lúc đó, cổ tay cô vô tình chạm vào tiểu huynh đệ đã ngẩng cao đầu, mặt cô lại càng đỏ hơn.
Khi sắp chạm vào nó, cô ngượng ngùng mở miệng:
“Em… em không biết làm như nào.”
Hạ Thiên Vũ không chịu được nữa, giọng nói cùng với tiếng thở dốc còn khàn hơn khi nãy:
“Để anh làm.”
Suốt một tiếng đồng hồ, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, di chuyển lên xuống, đến khi cánh tay cô đã mỏi nhừ, sắp không chịu đựng được nữa, anh mới giải phóng được ra ngoài.
Điều này khiến cô ngại ngùng không thôi. Đã nói là sẽ giúp anh, mà cuối cùng, cô lại chẳng biết làm gì. Cho dù không nhìn thấy nhưng xúc cảm từ bàn tay cô vẫn có thể hình dung ra. Trời ơi! Đỏ mặt quá đi.