“Sao vậy?”
“Em có… xinh không?”
Hạ Thiên Vũ phì cười. Cô mà còn tự ti về vẻ bề ngoài của mình sao? Anh giữ lấy cằm cô, giả bộ như nhìn qua nhìn lại một chút, sau đó trả lời:
“Vị hôn thê của anh rất xinh đẹp.”
Cô cười cười, lại hỏi tiếp:
“Nhưng mắt của em, nó không có hồn như trước nữa, em sợ chụp lên hình không đẹp.”
Dù sao đây cũng là bức ảnh cả đời, cô không nhìn thấy, nhưng ít nhất vẫn có những người khác xem, cô thuộc tuýp người theo hướng hoàn mỹ, mọi việc đều phải đâu ra đấy mới vừa lòng. Nếu cô cười không đẹp, vậy thì lấy tấm ảnh của năm 19 tuổi ghép lại cũng được, ít nhất, khi ấy cô vẫn tự tin về nhan sắc của bản thân mình.
“Darling, em rất đẹp, đừng lo lắng. Chúng ta vào trong nhé?”
Cô gật đầu, ngoan ngoãn xuống xe, cùng đi vào bên trong.
Sổ hộ khẩu của cô ở chỗ Hàn lão gia đã lấy từ tối ngày hôm đó, trước khi hai người trở về. Trước khi lên xe, Hàn lão gia còn nắm lấy tay của anh và cô, đặt vào nhau, rồi nói:
“Ta chúc phúc cho hai con.”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại thành công khiến cô bật khóc. Hàn Tiểu Tịch ôm lấy ông, phảng phất như trở về khi nhỏ, cô thường được ông dỗ dành như vậy, ôm ấp như vậy.
“Chúng cháu nhất định sẽ hạnh phúc.”
Khi nói câu này, ánh mắt Hạ Thiên Vũ sâu thẳm, sự chân thành thể hiện qua đôi mắt kiên định kia khiến Hàn lão gia an tâm giao cô cháu gái nhỏ của mình cho anh. Và cũng chính ông là người tin tưởng rằng, hai đứa trẻ này sẽ hạnh phúc.
Tất cả mọi người có mặ trong sảnh của cục dân chính đều được một phen kinh diễm. Nhan sắc của anh và cô quả thực luôn khiến người ta chú ý tới. Thư ký Lạc dẫn hai người tới một căn phòng nhỏ, ở đây có nhân viên hướng dẫn hoàn thành thủ tục.
Nhân viên hướng dẫn này là một người phụ nữ trung niên khoảng 47 – 48 tuổi, khuôn mặt tròn phúc hậu với ngũ quan ưa nhìn. Giọng nói của bà ấy cũng nhẹ nhàng, rất dễ nghe. Vừa nhìn thấy anh và cô bước vào, hai mắt đã không kìm được mà mở lớn hơn. Làm công việc này cũng hơn hai mươi năm rồi, đây là lần thứ hai có một cặp đôi nhan sắc nổi bật như vậy.
Theo sự hướng dẫn của nhân viên, anh dẫn cô ngồi vào vị trí chụp hình. Chiếc áo dạ đã được cởi ra, hai người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kia. Hạ Thiên Vũ chẳng phải người thích chụp ảnh, nói đúng hơn, anh có rất ít ảnh. Thường là bị cô bắt ép mới chụp vài tấm hay là tham gia mấy sự kiện bị chụp trộm mà thôi.
Vậy nên, biểu cảm của anh cứng dơ, đa số là không có cảm xúc. Thợ chụp hình bị hành lên hành xuống đến phát mệt, hơn nửa tiếng mà vẫn chưa có được tấm nào ưng ý.
Trái ngược lại với anh, Hàn Tiểu Tịch biểu hiện lại hết sức tự nhiên. Mấy tấm đầu, cô còn lo lắng, sợ rằng mình biểu hiện không tốt. Tuy mất thị lực, nhưng chẳng biết tại sao, ánh mắt cô vẫn rất có hồn, khi chụp vào ảnh khiến nhân viên ở đó không khỏi cảm thán: “Nhìn chẳng giống cô mất thị lực đâu.”
Lúc đó cô mới yên tâm, thì anh lại bắt đầu giở chứng. Chắc hẳn chẳng có cặp đôi nào chụp ảnh chứng hôn lại mất tới hơn nửa tiếng đồng hồ như anh và cô đâu.
Cô dần mất kiên nhẫn với anh, anh cũng chẳng khác gì cô, định chọn một tấm mà cô xinh đẹp nhất thì nhân viên lại nói: “Đây là bức ảnh cả đời, không thể tùy tiện được.”
Thế là hơn nửa phút suy nghĩ, cô ra quyết định.
“Mọi người chuẩn bị đi, nhớ nhanh tay một chút nhé.”
Chẳng một người nào biết cô định làm gì, mà anh cũng không ngoại lệ. Ngồi lại xuống, cô bống rướn người về phía anh, khẽ nói một câu, sau đó hôn lên môi anh một cái thật nhẹ. Thoáng chốc, Hạ Thiên Vũ liền cười, một nụ cười lan tràn vào trong đáy mắt, ấm áp như ánh nắng. Cô hôn xong cũng ngồi trở lại, hơi tựa đầu vào vai anh, mỉm cười thật xinh đẹp. Nhân viên chụp ảnh nhanh tay bấm máy, bắt trọn lấy khoảnh khắc này.
Tấm hình này, khiến anh không khỏi hài lòng. Nhìn mặt anh hơi đù một chút nhưng không sao, câu nói kia của cô, anh thích. Lúc chuẩn bị ký tên lên giấy chứng nhận kết hôn, tay cô hơi run run, nhưng cuối cùng vẫn hạ bút ký thành công.
Nhận lấy hai quyển sổ màu đỏ nổi bật với chữ ‘Chứng nhận kết hôn’. Anh hài lòng gật đầu, cho tất cả nhân viên trong phòng ra ngoài. Sau đó, lặng lẽ ôm cô vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô:
“Bà xã, em là xinh đẹp nhất.”
Cô mỉm cười, gật đầu rồi nói:
“Em thật mong có thể nhìn thấy tướng mạo hiện tại của anh.”
Anh cầm tay cô, áp lên má mình.
“Sẽ sớm thôi.”
Dừng một chút, anh lại hỏi cô:
“Chuyện ban nãy em nói là thật chứ?”
Mặt cô thoáng chốc đã đỏ lên, ngay cả hai cái tai xinh xắn cũng hồng hồng. Sau đó gật đầu, giọng nói hơi run run, lại có chút mềm mại như nước mùa xuân:
“Vâng.”
Cô vừa dứt lời, anh liền cúi xuống, phủ môi lên môi cô.
Ban nãy, cô muốn anh cười để chụp ảnh. Vì vậy, ý định là muốn hôn anh mà thôi, nhưng suy nghĩ một chút, cô lại nói nhỏ vào tai anh:
“Đêm nay chúng ta động phòng nhé?”