Hạ Thiên Vũ thấy tâm tình cô trở nên tốt hơn, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Chọn cho cô một vài món rồi để cô ngồi xuống một chiếc bàn. Anh dặn dò cô:
“Ngoan ngoãn ngồi đây ăn, anh phải đi gặp vài đối tác làm ăn, không được chạy linh tinh, không được nói chuyện với người đàn ông khác, rõ chưa?”
Hàn Tiểu Tịch trong miệng đang nhai thức ăn, không trả lời anh mà đưa tay ra dấu mình đã hiểu. Nhìn cô vài giây, anh mới cầm ly rượu vang rồi rời đi.
Nhìn Hàn Tiểu Tịch ngồi ở một góc khá xa, Hàn Đồng Tư âm thầm cuộn chặt nắm tay lại. Cô vì cớ gì mà vẫn còn sống? Hơn nữa còn không trở thành thứ mù lòa? Rõ ràng giác mạc của Hàn Tiểu Tịch đang trong mắt của cô ta cơ mà? Tại sao một con người đã biến mất trong cuộc sống của cô ta 4 năm nay lại quay trở về, một lần nữa đảo loạn cuộc sống bình yên, thuận lợi của cô ta?
Hạ Thiên Vũ, tại sao Hàn Tiểu Tịch lại đi cùng anh? Chẳng lẽ suốt bốn năm qua cô vẫn luôn ở cùng anh sao? Niềm hy vọng của Hàn Đồng Tư về cái danh hạ thiếu phu nhân dần bị dập tắt. Nhưng ngay khi suy nghĩ đó nảy ra, cô ta lại lắc đầu. Tại sao lại phải rút lui, hai người họ vẫn chưa trở thành vợ chồng, cô ta vẫn còn cơ hội. Nếu không thể lấy được trái tim của Hạ Thiên Vũ, hừ, vậy thì cô ta vẫn sẽ phải khiến cho Hàn Tiểu Tịch nếm trải sự đau khổ khi bị phản bội.
Cái danh Hàn đại tiểu thư của cô ta bây giờ dùng rất tốt, ngay đến cả cô ta cũng đã tự mình đặt vào vị trí đó, tự cô ta đã coi mình là đại tiểu thư chân chính của Hàn gia rồi. Hàn Tiểu Tịch trở về thì đã sao, cũng chẳng có một thứ gì trong tay cả.
Chu Bạch Liên mặt không một chút sinh khí nào, viên mắt lại hơi ửng đỏ, bà ta níu lấy cánh tay của Hàn lãnh Hải, nói nhỏ:
“Anh, Tiểu Tịch về rồi, con gái chúng ta thực sự trở về rồi. Nhưng... nhưng em sợ,,, con bé sẽ không đồng ý hôn lễ của chúng ta, lỡ như nó vẫn kiên quyêt spharn đối thì sao?”
Hàn Lãnh Hải thấy sắc mặt bà ta không tốt, liền để bà ta ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó an ủi:
“Đừng lo, em không thấy sao, ban nãy nó cũng không có phản thái quá gì cả, nó vẫn còn cười được mà. Liên Liên, yên tâm đi, đến ba anh còn không sợ, vậy thì con ranh con đó chúng ta bận tâm làm gì.”
“Nhưng mà em...”
Mặt Hàn Lãnh hải nghiêm lại, gióng nói cũng cứng cỏi hơn, chặn ngang lời nà ta:
“Được rồi, không nhắc đến nó nữa. Em cứ thoải mái, anh đi gặp đối tác.”
Nói xong, cũng không để ý bà ta đang sắp rơi nước mắt, trực tiếp quay người bước đi.
Mọi chuyện đối với Hàn Tiểu Tịch vẫn rất bình thường, đồ ăn ngon, tiếng đàn du dương, hương hoa thơm ngát,... đây đều khiến cô cảm thấy thư thái, dễ chịu. Cho đến khi, một người không biết từ đâu xuất hiện.
“Tiểu Tiểu Tịch, cậu cũng đến sao? Hạ Thiên Vũ đâu rồi, cậu ta lại nỡ lòng để cậu ngồi đây một mình à?”
Hoàng Bạch Phong cầm theo một ly rượu champange khua khua trước mặt cô, không đợi cô trả lời mà nói tiếp:
“Uống thử không? Thử không? Rất ngon đấy!”
“Cút đi, tránh xa tôi ra. Đừng lởn vởn trước mặt tôi.”
Hàn Tiểu Tịch cảm thấy tên này rất phiền phức, lảm nhảm rất nhiều, nếu không ngăn chặn kịp thời, chắc lát nwuax cô phải ngồi nghe cậu ta nói luyên thuyên nữa.
“Thôi nào, uống thử một chút đi.”
Hàn Tiểu Tịch cau mày, mắt hạnh hơi nhíu lại, ghét bỏ đẩy đĩa thức ăn trên bàn ra xa một chút, vẻ mặt chán ghét nói:
“Cậu làm mất khẩu vị của tôi rồi đấy, Hoàng phó tổng. Hơn nữa, tôi không uống rượu.”
Thực ra là cô đã uống bao giờ đâu. Nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh kia, cảm thấy cũng khá đẹp mắt, nhưng lại không dám thử, cô sợ lỡ như uống say, tên sắc lang nhà cô nhân cơ hội đó mà thịt cô thì sao? Vẫn là nên tránh đi thì hơn, sáng mai cô còn phải đi học nữa.
Hoàng Bạch Phong sau một hồi dụ dỗ, thấy không mơi cô uống rượu được thì chán nản bỏ đi. Trước đó, cậu ta bị hạ Thiên Vũ phóng tia nguy hiểm từ phái xa tới, thế nên mới nhanh chóng bỏ đi ý định trêu chọc này.
Lại tiếp tục cầm một chiếc bánh ngọt khác lên, đưa vào miệng thì lại một người khác lại tới.
“Hàn Tiểu Tịch!”
Cô hơi giật mình, ngước mắt lên, ngay sau đó liền vứt luôn cả chiếc bánh ngọt xuống đĩa, kích động hét lên:
“La Tử Hiểu! A? Lâu rồi không gặp, thật trùng hợp nha!”
La Tử Hiểu đưa tay, lau đi chút vụn bánh bên khóe miệng cô sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, mãi không rời đi, cũng chẳng nói lời nào. Hàn Tiểu Tịch bị ‘chiếu tướng’ như vậy, cứ cảm thấy không tự nhiên lắm. Mới đưa tay lên sờ sờ mặt mình:
“Mặt em dính gì à?”
“Mai đến gặp ba mẹ anh đi.”
Hạ Thiên Vũ đúng lúc đi tới chỗ cô, lại nghe được câu nói này của La Tử Hiểu, mặt đen lại, đi tới bên cô, ngồi xuống rồi nói:
“Cô ấy là người đã có chồng rồi.”