Người phục vụ vừa đi khỏi, anh liền vứt bỏ vẻ mặt lạnh lùng kia về tận Thái Bình Dương, mặt dày nói: “Bạn học Tiểu Tịch, em có muốn thầy giảng dạy một số môn học khác không? Thầy nghĩ đối với em nó rất bổ ích đó.” Cô nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ, nhưng cũng thuận miệng hỏi: “Là gì?” Như đạt được mục đích, anh không nói không rằng, đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng đầy yêu chiều. Rời khỏi môi cô, anh nói: “Dạy hôn.”
Cô ngoài mặt cố gắng tỏ vẻ giận dỗi một chút, nhưng thực ra trong lòng lại vui vẻ, ấm áp. “Thôi, đùa đủ rồi, thầy với chẳng trò, anh không cảm thấy buồn nôn sao?” Thế nhưng anh lại đáp: “Buồn nôn sao? Anh thấy rất thú vị mà.” Kết hợp cùng vẻ mặt kia, trông anh lúc này thực sự rất không đứng đắn.
Sau sự thuyết phục cùng những lý lẽ và giả thiết mà cô đjăt ra, cuối cùng anh mới thôi cái trò sư đồ luyến chết tiệt này. Cô thầm nhủ, từ giở trở đi cô sẽ không bao giờ thay đổi xưng hô khác với anh, bởi vì để anh quay trở lại sự bình thường như trước quả thật rất khó khăn.
Đồ ăn được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cười đùa, bữa cơm này rất ngon miệng, ấm áp, và ngọt ngào. Lúc cô vừa ngẩng đầu lên, thì bắt gặp một gương mặt khá quen thuộc. Một cô gái có mái tóc dài được nhuộm ánh tím, xoăn gợn sóng được buông tự do, trên người mặc một chiếc váy ngắn màu đen trông đặc biệt quyến rũ. Nếu xét về nhan sắc thì cô gái này thua cô ở đường nét, nhưng lại hơn cô ở một điểm mà phải được trải qua rồi mới xuất hiện, đó chính là vẻ phong tình của phụ nữ.
Hàn Tiểu Tịch cũng không có ý định chào hỏi, nhưng đúng lúc đó, cô gái kia lại đưa mắt về phía cô, rồi kín đáo nhìn sang anh, dừng lại trên người anh vài giây, cô rất nhạy cảm mà phát hiện ra ánh mắt cô gái đó như phát sáng.
Ngay sau đó, cô gái ấy bước đến gần bàn ăn của anh và cô, sau đó rất tự nhiên mà ngồi xuống. Bày ra một nụ cười muốn bao nhiêu xinh đẹp có bấy nhiêu xinh đẹp, muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ. Giọng nói nhẹ nhàng lại có ý vị đầy mê hoặc: “Đàn em Ahri, Elias hai người cũng đến đây dùng bữa sao?”
Tim cô đập thịch một cái, tại sao đàn chị này lại biết tên của anh. Quên nói, cô gái này là đàn chị năm 4 của trường, cùng chuyên ngành với cô. Tên tiếng Anh là Charmaine (quyến rũ) đúng là tên cũng như người, còn tên tiếng Trung thì cô không quan tâm nên không biết, nhưng có lẽ sau bữa tối ngày hôm nay, cô phải tìm hiểu thêm về đàn chị này rồi. Trực giác của cô đối với mọi chuyện đã rất nhạy cảm, mà về chuyện tình cảm thì lại càng nhạy bén hơn, cô cứ có cảm giác người này không được bình thường cho lắm, nên tốt nhất là cẩn tắc vô áy náy.
Anh vẫn im lặng không nói gì, vứt cho cô ta một ánh mắt không mấy thiện cảm. Cũng phải thôi, anh cùng bạn gái mình đang vui vẻ bỗng xuất hiện một người chẳng quen biết gì chen ngang, lại nói chuyện một cách như rất thân quen, cảm giác này, thật sự rất không thể thích được.
Thấy hai người đối diện chẳng ai tiếp lời mình, Charmaine cũng không tỏ ra ngại ngùng gì, mà nói tiếp: “Elias, em không nhớ ra chị sao?” Nói xong, Charmaine nhìn thấy người mình hẹn, liền nói một tiếng rồi bước nhanh đến chỗ người kia. Còn cô, sau khi nghe xong câu hỏi ban nãy, liền quay sang nhìn anh, đúng lúc đó, anh cũng nhìn cô, bốn mắt giao nhau như có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì.
Cô hỏi anh: “Anh mau thành thật khai ra đi, cô ta là ai? Anh mà không nói thật, tối nay đừng hòng ngủ trên giường.”
Hạ Thiên Vũ bày ra vẻ oan khuất trả lời: “Anh vô tội, anh thật sự không biết cô ta là ai mà.”
Cô cười một tiếng: “Ha, không biết? Vậy mà con gái nhà người ta lại biết tên anh. Anh còn dám nói không biết?”
Anh giơ 3 ngón tay lên, nói: “Tất cả đều là sự thật mà, anh thề nếu anh quen biết cô ta thì ngay bây giờ, nhà hàng này sẽ mất điện.”
Và rồi, vừa thề xong, đèn trong nhà hàng bỗng tắt hết, anh chửi thầm một câu, đang định tìm một câu nói thích hợp để chứng minh mình trong sạch thì lại nghe cô nói: “Anh còn muốn nói gì nữa không? Hôm nay, ngủ ngoài phòng khách!” Anh liền ôm lấy cô, dù không có bất cứ anh sáng nào nhưng anh ra tay vẫn rất chuẩn xác. Ôm chặt lấy cô, anh ai oán nói: “Anh thật sự không biết cô ta, nếu có biết thì anh cũng chẳng nhớ nổi. Đừng bắt anh ngủ ngoài phòng khách mà. Cầu xin em đó, em phải tin anh chứ.” Cô nghi ngờ hỏi lại: “Anh thật sự không biết? Nói thật đi.” Anh dở khóc dở cười, từ nãy đến giờ anh vẫn nói thật mà. “Anh thề, anh không nhớ rõ cô ta là ai cả.”