“Xin lỗi? Con cũng đã xin lỗi Hàn phu nhân rồi. Ngược lại bây giờ người xin lỗi phải là Hàn nhị tiểu thư Hàn Đồng Tư mới đúng chứ nhỉ? Cô ta còn định nói oan cho con.”
Hàn Đồng Tư trợn mắt, mở miệng hét lên:
“Tại sao tôi phải xin lỗi chị? Dựa vào cái gì chứ? Người sai rõ ràng là chị, vì cớ gì người xin lỗi lại là tôi? Chị đừng có quá đáng!”
Hàn Tiểu Tịch giả bộ hoảng sợ, lùi về phía sau, ánh mắt hơi rung động, nói:
“Ba, nếu như Hàn nhị tiểu thư đã không xin lỗi, vậy cũng không sao, con là người độ lượng, không so đo tính toán với trẻ con.”
“Chị nói ai trẻ con? Chị....”
“Được rồi! Yên lặng hết đi. Tư Tư, xin lỗi chị con.”
Hàn Lãnh Hải mệt mỏi, đưa tay nhéo nhéo mi tâm. Sao hôm nay ông ta bỗng cảm thấy căn nhà này lại khó chịu như vậy thế nhỉ? Quá ồn ào, quá phiền!
Mắt thấy sự tình không thể khống chế được nữa, Chu Bạch Liên thấp giọng:
“Mau xin lỗi Tiểu Tịch.”
“Xin lỗi.”
Hàn Đồng Tư nghiến răng, gian nan thốt ra hai chữ. Thế nhưng Hàn Tiểu Tịch lại giả như không nghe thấy, lớn tiếng hỏi:
“Cô vừa nói gì vậy?”
“Tôi xin lỗi!”
Lần này, Hàn Đồng Tư gắt lên một câu, sau đó xoay người trở về phòng.
Hàn Tiểu Tịch thấy cũng chẳng còn việc gì thú vị nữa, bèn cầm cốc trà, đi lên phòng mình. Nhưng ở ngã rẽ cầu thang, lại thấy Hàn Đồng Tư đứng đó, nhìn mình chằm chằm. Cô vẫn thong thả bước tới, khi đến trước mặt cô ta, nhỏ giọng mỉa mai:
“Sao nào? Vở kịch gậy ông đập lưng ông này, tôi diễn đạt chứ?”
Sau đó, mặc kệ sự điên cuồng của Hàn Đồng Tư, cô chậm rãi bước đi, khóe miệng hơi nâng lên.
Hàn Đồng Tư! Nếu cô đã muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng cô, đảm bảo, vở kịch này, tôi sẽ diễn hết sức mình, để tới cuồi cùng, cô có thể biết đến mùi vị của sự thất bại, mất hết tất cả!
Suốt bữa tối, Hàn Đồng Tư không chịu xuống ăn cơm, bữa cơm này có vẻ yên tĩnh đến lạ thường, đúng hơn là một bầu không khí kì dị.
Nhanh chóng giải quyết xong, cô lại về phòng. Trong phòng, rèm cửa sổ được kéo kín, chỉ có ánh trăng mờ mờ ảo ảo chiếu vào bên trong. Cô không bật đèn, chỉ châm một cốc nến, để trên bàn trà. Dựa người vào chiếu ghế dài, cô mở điện thoại, nhấn gọi dãy số đã thuộc lòng từ lâu. Rất nhanh, bên kia đã bắt máy, ngay lập tức, một giọng nói tràn đầy từ tính vang lên:
“Darling.”
“Anh yêu.”
“...”
Nói được câu đầu tiên, cả hai lại rơi vào im lặng.
“Em nhớ anh quá!”
Bên kia không có tiếng đáp lại, chỉ truyền vào tiếng ‘lạch, cạch’ rồi tiếng bước chân, tiếng thở đều đặn của anh, vài giây sau, anh mới nói:
“Mở cửa sổ ra.”
Trái tim cô đập ‘thịch’ một cái, chân cũng không kịp đeo dép, bước nhanh đến khung cửa sổ, kéo rèm cửa, rồi bật tung cánh cửa ra.
“Anh yêu!”
Giọng nói của cô đặc biệt nũng nịu, từ sau khi kết hôn, cô cũng không muốn gọi tên của anh, cảm thấy như vậy giống với yêu đương hơn là đã trở thành vợ chồng. Lại trong một lần ân ái, anh bắt cô phải gọi như vậy, nên dần dà, cũng quen miệng gọi, đến giờ đã duy trì thành câu cửa miệng luôn rồi.
“Sao anh lại ở đây?”
Thanh âm không hề che giấu chút gì cả, tất cả đều bộc lộ trực tiếp ra bên ngoài.
“Lúc ở cạnh em, đã không muốn rời. Hôm nay phải nhịn đến giờ, anh cũng không chịu được rồi. Darling, xuống đây một chút đi.”
Cửa sổ phòng ngủ của cô là hướng bên căn nhà của Hạ gia, lại chỉ cách có một hàng rào màu trắng nhỏ coi như là cho có, cũng chẳng thể cản trở người khác leo ra leo vào được.
Cô mỉm cười, thì ra anh cũng giống cô, không nhịn được.
“Nhưng xuống thế nào bây giờ, hai người kia đang ở phòng khách, em mà ra ngoài nhất định sẽ bị truy hỏi.”
Hạ Thiên Vũ không do dự, mở miệng nói:
“Nhảy xuống từ cửa sổ, anh đón em.”
Hàn Tiểu Tịch ngẩn người. Này cũng... cũng quá rồi!
“Hay là thôi, em nói ra ngoài mua đồ vậy.”
“Em không tin anh?”
Giọng Hạ Thiên Vũ hơi không vui. Cô vuốt vuốt mũi, ừ thì không tin thật. Nhưng thôi, chồng mình mà, phải tin chứ, hơn nữa đây chỉ là tầng hai, có tầng hai thôi mà, có nhảy xuống thì cũng chỉ gãy mấy cái xương thôi.
“Chuẩn bị xong chưa? Em nhảy xuống nhé? Phải đỡ được em đấy! Nếu không, có làm ma em cũng không tha cho anh đâu!”
Hạ Thiên Vũ ở dưới lầu mặt đen hơn đít nồi:
“Được rồi, em có làm ma thì anh cũng không tái hôn đâu, anh tuẫn táng theo em là được chứ gì? Nhanh nhảy xuống đi.”
Hàn Tiểu Tịch nắm chặt điện thoại trong tay, nói lớn:
“Em nhảy đây.”
Sau đó nhắm chặt hai mắt, thả người từ trên tầng hai xuống dưới. Cảm giác mất trọng lượng lại rơi không điểm dừng như này, ôi mẹ ơi, kích thích, quá kích thích!
Ngay sau đó, sự vô lực ban nãy biến mất, cả cơ thể cô rơi vào một vòng tay cứng rắn lại chắc khỏe. Mở mắt ra, thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ngay trước mắt, nhưng chưa kịp nhìn quá 5 giây, người kia đã cúi xuống, bất ngờ hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô.
“Darling, anh nhớ em chết mất!”