Thật không ngờ, buổi đấu thầu kia đã kết thúc được gần một tuần rồi, vậy mà sức ảnh hưởng của anh trong buổi tối ngày hôm đó vẫn không hề thuyên giảm. Ngay tối ngày hôm đó, tên anh chễm chệ trên hot seach no.1 rồi. Nhiệt cũng không vì thời gian mà hạ xuống, đến giờ, người ta vẫn còn truyền đi truyền lại một tấm hình góc nghiêng khuôn mặt anh. Còn nữa, một phần, cộng đồng mạng cũng đang tìm kiếm thông tin của cô gái bí ẩn hôm đó.
Kể ra thì Hoàng Bạch Phong làm việc cũng thật sạch sẽ, tất cả những tấm ảnh trong tối hôm ấy của cô bị chụp được đều bị cậu ấy tìm ra và xóa không còn dư lại một tấm nào cả.
Ấy thế mà, lại có tin tức, người phụ nữ dự nuổi tiệc ngày hôm đó là nữ diễn viên – ca sĩ nhân khí cao nhất trong giới showbiz hiện nay – Hạ Thiên Băng, ngôi sao dưới trướng công ty con của tập đoàn Lục Thiên.
Hàn Tiểu Tịch vừa đọc bài báo này xong, chán ghét ném điện thoại lên giường, sau đó dùng tay chống cằm nhìn anh. Hạ Thiên Vũ đang lấy quần áo, cũng chú ý tới từng hành động của cô, liền quay người lại, hỏi:
“Sao thế? Xem ít điện thoại thôi, hại mắt.”
Hàn Tiểu Tịch không đáp lời anh, một lúc sau, đi đến bên giường, cầm điện thoại lên rồi mới lên tiếng:
“Anh, qua đây, anh biết cô gái này không?”
Hạ Thiên Vũ vừa mặc áo sơ mi, vừa liếc mắt qua chiếc điện thoại trên tay cô, sau đó lãnh đạm trả lời:
“Biết.”
Hàn Tiểu Tịch âm thầm trợn mắt.
“Cô ấy là ai?”
“Hạ Thiên Băng.”
Hàn Tiểu Tịch đứng thẳng người, đi xung quanh anh, ánh amwts dán chặt lên khuôn mặt anh. Được vài vòng, sau đó suy sụp ngồi xuống ghế, gương mặt ỉu xìu. Hạ Thiên Vũ thấy thế, liền ngồi xuống cạnh cô, giữ cằm, nâng mặt cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Lại thấy đuôi mắt cô ươn ướt ánh lệ, anh không khỏi luống cuống chân tay, lo lắng hỏi:
“Sao thế? Anh chọc giận em gì rồi?”
“Tại sao anh lại biết Hạ Thiên Băng, chẳng phải anh không bao giờ quan tâm đến mấy chuyện ở làng giải trí sao? Mặc dù em phải công nhận rằng cô ấy rất xinh đẹp, dáng dấp cũng rất nóng bỏng, lại hát hay, diễn tốt,... nhưng em không biết sao người lãnh đạm với tất cả mọi thứ như anh lại biết cô ấy.”
Hạ Thiên Vũ thở ra một hơi, sự lo lắng ban nãy cũng giảm đi một phần, ôm lấy vai cô, để mặt cô áp vào lồng ngực mình, chống nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhành giải thích.
“Em phải gọi cô ấy là chị dâu.”
Thấy cô định quay đầu lại, anh liền mở miệng ngăn cản.
“Ngồi yên, đừng nhúc nhích.”
“Hạ Thiên Băng là người của công ty con dưới trướng tập đoàn Lục Thiên. Mà CEO của Lục Thiên chính là Lục Thiên Dương đang theo đuổi cô ấy, chỉ là có một số vấn đề, anh cũng không rõ lắm, nhưng quãng đường mang vợ về nhà của anh ấy cũng khá gian nan rồi.”
“À...”
Đợi Hạ Thiên Vũ nói xong, cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, bỗng dưng cảm thấy mình thật đúng là gây sự vô lỹ, nếu như phải người khác, có lẽ cô sẽ không được dỗ dành như anh làm cho cô.
“Em... em xin lỗi.”
“Anh không muốn nghe ba từ này.”
Hàn Tiểu Tịch bắt đầu vắt óc suy nghĩ, không muốn nghe cô xin lỗi sao?
“Anh... giận à?”
“Cũng không phải ba từ này.”
Vẫn là giọng nói lành lạnh mà trầm ổn của anh.
“Đừng giận nữa?”
“Cũng là ba chữ nhưng không phải ba chữ này.”
Hạ Thiên Vũ dường như rất có kiên nhẫn trong việc này. Gương mặt thoáng qua ý cười như có như không. Hàn Tiểu Tịch lại tiếp tục suy nghĩ, một lúc sau, ý nghĩ đó lóe lên trong đầu cô, gương mặt cô đỏ hồng, cắn cắn môi dưới rồi khẽ lắc đầu. Sau đó, xoay người, chuyển tư thế, ngồi đè lên người anh, hai tay chống lên thành ghế.
“Em yêu anh!”
Không đợi anh phản ứng, liền cúi xuống, hôn lên cánh môi mỏng kia, không phải là nụ hôn nhẹ mà lại mãnh liệt, mãnh liệt theo cách riêng của cô, trong đó lại tồn tại sự dịu dàng, sự ngọt ngào, hương vị chỉ thuộc về riêng cô. Hạ Thiên Vũ say mê hương vị đó, say mê từng ánh mắt, từng lời nói, từng cử chỉ của cô, dương như anh đem hết những gì thuộc về cô, khắc sâu vào trí não, vào trái tim của mình.
Hạ Thiên Vũ nói: “Nếu như những người khác coi người mình yêu là tình cảm, vậy thì tôi không phải người như vậy. Cả trái tim và lý trí của tôi, đều chỉ là cô gái mang tên Hàn Tiểu Tịch.”
Đợi đến khi thay xong quần áo và rời khỏi nhà, cũng là lúc mặt trời đã khuất sau ngọn núi, tia nắng yếu ớt cuối ngày cũng đã tắt, màn đêm tăm tối dần bao phủ lên khắp thành phố phồn hoa này. Ngồi trên xe, Hạ Thiên Vũ một tay cầm vô lăng, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, trên khóe miệng vẫn còn giữ nụ cười ngây ngây ngốc ngốc, lại như đang thỏa mãn.
Hàn Tiểu Tịch nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, sự xúc động vụt qua trong tâm trí cô, lan tràn ra khắp cơ thể, lại thấy vẻ mặt như đứa trẻ vừa được thưởng kẹo kia của anh, cô lại không nhịn được, vươn người sang, hôn nhẹ lên má anh. Sau đó cười cười:
“May quá, hôm nay không dùng son.”