“Lần sau đừng dùng son, không tiện.”
Hàn Tiểu Tịch lườm anh, cũng không trả lời, một lúc sau như chợt nhớ ra, cô nói:
“Anh đừng đánh trống lảng, hát đi.”
Để anh không trốn tránh việc này nữa, cô còn nhấn mạnh thêm:
“Anh mà không hát thì tối nay cút khỏi giường của em.”
“Rõ ràng đấy là giường của anh mà.”
Hạ Thiên Vũ lẩm bẩm trong miệng, cô thấy vậy liền hỏi lại:
“Anh nói gì đấy?”
Nét mặt lạnh lùng của anh ngay tức khắc trở nên lấy lòng người khác, cười cười nhìn cô:
“Không có gì, anh đang nhẩm lại lời bài hát.”
Cô không nói gì, lẳng lặng ngồi tựa đầu lên vai anh, vài phút sau, tiếng Hạ Thiên Vũ lại truyền tới:
“Em chắc chắn muốn nghe thật chứ?”
“Em giống nói đùa không?”
“Ừm.”
Anh nhìn xuống cô gái ngồi bên cạnh, thân thể mềm mại tựa lên người anh, ở góc nhìn của anh có thể thấy được một khoảng cảnh xuân kiều diễm bên trong lớp váy mỏng, nơi căng tròn, đẫy đà đang được bao bọc bởi chiếc áo ngực màu trắng. Hạ Thiên Vũ bất giác nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng khô khốc, yết hầu trượt lên trượt xuống. Một lời bài hát bỗng xuất hiện trong đầu anh, theo vô thức, anh cất giọng:
“Em gái em có biết không?
Anh muốn dắt em về nhà
Sau đó cởi sạch quần áo em
Rồi ôm em dựa vào ngực anh
Cả đêm khiến trời đất xoay chuyển.
Em gái em đừng khẩn trương
Oppa có mang áo mưa
Cũng may hôm qua đã cắt móng tay
Anh sẽ ôn nhu một chút, cảm nhận cảm giác của em.
Anh dắt em đến công viên của anh
Ngồi trên mây như bay lên thiên đường.
Anh muốn hôn khắp người em
Từ đầu tới chân anh đều muốn ăn sạch
Ai bảo em đáng yêu lại ngon miệng như vậy.
Anh nhìn thấy em thì sẽ đầu hàng ngay
Anh thích ngắm em mang tất da màu đen
Khi cởi giày cao gót cực kỳ gợi cảm
Mau lên giường để anh yêu em nhé
Anh sẽ không như những tên khác làm hư em...”
Thanh âm của anh khi hát thực sự khác với giọng nói bình thường. Kể cả là khi còn là cậu nhóc, giọng nói của anh đã mang theo sự trầm thấp nhiều hơn, càng trưởng thành, giọng nói cũng trầm hơn nữa. Nhưng khi hát lại khác, khi này thanh âm của anh đặc biệt cao, đặc biệt trong trẻo, theo nhịp điệu lại cực kỳ đáng yêu. Chỉ là...
“Sao... sao anh lại hát bài này?”
Lời bài hát quả thực khiến người ta muốn trong sáng cũng không được. Đây chẳng phải là giống như đang tiến hành ‘làm thịt’ sao? Chồng yêu của cô, ông xã lạnh lùng của cô, Hạ Thiên Vũ thành thật của cô sao lại nghe một bài hát như thế này chứ? Nhưng cũng phải nói lại, giọng hát của anh khiến cô chết mê chết mệt rồi...
“Thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.”
Hạ Thiên Vũ nhàn nhạt đáp lại, mang theo ý cười như có như không.
“Biến thái!”
Cô đỏ mặt mắng anh. Đúng lúc đó, tiếng nói của MC truyền tới, thông báo khách mời tới khu vực hội trường, cùng bắt đầu nghi thức cử hành hôn lễ. Hạ Thiên Vũ nhảy xuống trước, lại thấy đôi giày cao gót 5 phân của cô, bèn ôm ngang hông cô rồi đặt cô đứng vững mới chuyển tay đến eo, ôm cô đi về phía hàng ghế khách mời.
Hàn Tiểu Tịch khôi phục lại trạng thái lạnh lùng như thường, cô không nhìn xung quanh, chỉ yên lặng đi theo anh, cũng vì đó mà không phát hiện ra sự xuất hiện của Hàn lão gia.
Hàn lão gia nhìn thấy cô sánh vai cùng Hạ Thiên Vũ, nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc, khóe miệng không khỏi cong lên, ông biết quyết định giao cô cháu gái nhỏ của mình cho thằng nhóc kia là đúng mà.
Thế nhưng, vừa nhìn lại khuôn mặt của thằng con trời đánh của mình, lửa giận trong lòng ông lại bốc lên. Thử hỏi trên đời này, có ai lại không muốn cho con cái của mình thứ tốt nhất không? Nếu là trước đây, ông chắc chắn trả lời không. Nhưng hiện tại, câu trả lời lại là có, là thằng con của ông.
Trước khi cử hành hôn lễ, Hàn lão gia đã gặp riêng Hàn Lãnh Hải, ý muốn để Hàn Tiểu Tịch tới tập đoàn Hàn thị làm việc, cũng không cần phải là ở chi nhánh chính, một công ty con, làm một nhân viên bình thường cũng tốt. Thế nhưng, Hàn Lãnh Hải từ chối thẳng thừng, hỏi lý do, ông ta chỉ nói, Hàn Đồng Tư cùng Chu Bạch Liên sẽ không thoải mái. Khi vừa nghe xong câu trả lời đó, Hàn lão gia hận không thể bổ đầu Hàn Lãnh Hải ra, xem bên trong chứa cái gì, hận không thể moi lấy trái tim của Hàn Lãnh Hải ra, xem xem nó là màu gì.
Tuy nhiên, cũng nhờ sự kích thích của Hàn Lãnh Hải, Hàn lão gia đã đưa ra một quyết định, một quyết định mà ông chắc chắn rằng, cả đời này của mình sẽ không còn bất cứ hối tiếc nào nữa.
- ----------
Helu các baby!
Phươn đến rồi đây!
Bài hát bên trên mà anh nhà hát tên là Em gái em có biết không của Phù Sinh Điện Hạ nha. Nếu không đọc vietsub bên dưới, thì giai điệu siêu cute luôn, nhưng đọc rồi thì... Ôi má ơi, sự ‘chong xáng’ của Phươn đã bị hủy diệt hết rồi. Các bạn nếu muốn nghe có thể lên Youtobe nghe nhé!
Đáng ra tối thứ 7 Phươn sẽ viết khoảng 2 -3 chương cơ. Nhưng ngày mai, Phươn phải đi thi học sinh giỏi. Ôn sấp mặt tại cũng chẳng biết vào dạng nào ý. Bố mẹ cấm hôm nay không được viết truyện, nhưng Phươn vẫn giấu viết tạm một chương trước cho mọi người.
Thi xong lần này rồi còn thêm một đợt thi hùng biện nữa, sau đấy lại đến thi thử... Ôi! Phươn cảm thấy mệt mỏi quá!
Nhưng các baby yên tâm, kỳ 2 này Phươn không phải đi học thêm nhiều như kỳ 1 nên ra chương có lẽ sẽ đều và nhiều hơn.
Sorry vì hôm nay có 1 chương.
Thoii, Phươn đi ôn bài đây!
À, cầu phiếu, cầu phiếu!
Muah!