Còn Lý Vân Ca, từ bữa tối cùng Bạch Doanh Trần đó, cho tới bây giờ, cô bỗng nảy sinh những thái độ khác. Tình cảm của cô cũng khiến cô không thể hiểu rõ rốt cuộc cô đang muốn cái gì. Lại nhớ đến câu nói ngày hôm ấy, cô có dự cảm rằng có chuyện gì đó liên quan đến cô. Bây giờ nhớ lại, cô như nhìn thấy sự cô đơn trong mắt anh khi đó, trong lòng cô lại trào dâng lên một xúc cảm cô chưa từng có bao giờ, nó khiến cho trái tim của cô như bị ai bóp ngạt, rất khó chịu.
Nếu nói Freya và Lý Vân Ca đang chịu sự đe dọa trong chính đối tượng kia của mình thì Hàn Tiểu Tịch lại khác. Cô đang đau đầu vì sự xuất hiện của La Tử Hiểu. Cô không muốn anh bạn trai của mình phải bận tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy. Nguyên việc học tập đã đủ khiến anh mệt mỏi rồi. Qua những cuộc điện thoại, cô có thể nhận ra sự mệt mỏi được anh giấu sau những lời quan tâm, hay câu nói đùa.
“Tiểu Tịch, cậu nói xem, tình cảm của cậu với Hạ Thiên Vũ phát triển như thế nào?”
Lý Vân Ca ngập ngừng nửa ngày, cô nhận ra sự dè dặt của cô ấy, liền hào phòng nói rằng, có việc gì thì cứ nói ra đi. Vì vậy, Lý Vân Ca cuối cùng cũng vẫn hỏi.
Hàn Tiểu Tịch nhìn cô từ đầu tới chân với ánh mắt khó hiểu:
“Cậu hỏi chuyện này làm gì? Có hứng thú với thiên sử tình yêu của tôi à? Đây là chuyện riêng đó.”
Lý Vân Ca bĩu môi:
“Tôi chỉ muốn hỏi cảm giác của cậu đối với tình yêu khi mới bắt đầu là như thế nào?”
Hàn Tiểu Tịch đương nhiên là hiểu ý của Lý Vân Ca, chỉ là cô muốn trêu chọc cô ấy một chút mà thôi. Suy nghĩ một chút, cô cầm tách cafe lên, nhấp một ngụm, sau đó đặt nó xuống, khóe môi hơi cong lên, cô chậm rãi nói:
“Nếu như nói đúng rằng tôi bắt đầu có tình cảm đặc biệt với Thiên Vũ khi nà, thì đến tôi cũng không biết rõ nữa. Có lẽ trong ngày gặp mặt đầu tiên dưới ánh hoàng hôn đó, cũng có thể là trong ánh bình minh trên biển ngày hôm đó, hay là trong đêm vũ hội hoa mỹ kia,... Mọi chuyện đều có khả năng. Nhưng để tôi cảm thấy tại sao mình lại có thể nhận định được rằng tôi thích anh ấy. Thì có lẽ sẽ dựa vào cảm giác của chính mình hơn. Thực ra, ngày còn học cao trung, một ngày tôi không được gặp anh ấy, tôi sẽ cảm thấy trong người mình như đang dồn nén một thứ gì đó. Cái cảm giác này khiến cho con người ta nảy sinh khao khát gặp một người đó là nỗi nhớ. Trong mối quan hệ của tôi và anh ấy, nỗi nhớ là thứ bắt nguồn đầu tiên. Sau đó, dần dần, chúng tôi có nhiều lần tiếp xúc thân mật hơn, tôi tự nhận, từ đầu tới cuối, tôi đều là người bị động. Anh ấy là người tỏ tình, anh ấy là người có thể khiến tôi cười, lại có thể an ủi tôi, anh ấy là người chăm sóc tôi, quan tâm tôi, tôi không có ý khoe khoang đâu, nhưng thực sự, tôi chỉ là người thu động nhận lấy những gì anh ấy mang lại. Thích một người, có lẽ ngay từ ánh mắt đầu tiên đã xác định được. Nhưng cũng có một loại khác, thích một người, nhưng lại không biết rõ mình thích người ấy, lại luôn coi người ấy như một người bạn bình thường mà đối xử vô tư với họ, nhưng không biết rằng, trong cái vô tư đó, sẽ có một thứ như con dao khiến cho người kia bị tổn thương lúc nào không hay. Thích một người khi này nó chỉ là âm thầm, không ai biết tới, ngay cả chính bản thân mình cũng không biết được. Nhưng chỉ cần cậu nhìn thấy gương mặt của người đó, nhìn thấy nụ cười thấp thoáng nơi khóe môi, hay một hành động siêu nhỏ khác của người ấy cũng khiến trong lòng cậu vui vẻ, khóe miệng cũng cong lên.”
Cô nói một hồi liền mạch, sau khi nói xong, cô im lặng ngắm Lý Vân Ca. Sau đó lại mở miệng:
“Lý Vân Ca, cậu là vế thứ hai đúng không?”
Cô ấy như vẫn đang nhập tâm vào những câu nói của cô, nhất thời không nghe thấy câu nói sau cùng. Freya nhạy bén nhận ra mùi bất thường, liền quay sang hỏi Hàn Tiểu Tịch:
“Ý cậu là sao?”
Cô như cười như không, hàm hồ đáp:
“Cái này phải hỏi vị Lý tiểu thư đây rồi.”
Freya lại nghiêng người về phía Lý vân Ca, cô ấy chọc chọc vào eo Vân Ca nói:
“Andrea, cậu đang thích ai? Khai mau.”
Lý Vân Ca nhất thời chột dạ, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ, cô đâu cón thích ai đâu mà phải chột dạ, liền quay sang trừng mắt với Freya, quát:
Bổn tiểu thư đây tôn thờ chủ nghĩa độc thân vui vẻ nhé.”