Hạ Thiên Vũ vẫn trầm mặc, sự trầm mặc của anh khiến cô hơi khó chịu, hay là do cô nói, cô phải trở về Hàn gia? Cô cau mày, mắt hạnh híp lại, chăm chú nhìn người đàn ông đang đè trên người mình. Lát sau cô kéo chiếc cà vạt trước cổ của anh xuống, cánh môi mềm mại áp lên môi anh, tay còn lại ôm lấy cổ anh.
Nụ hôn nóng bỏng lại mãnh liệt, Hạ Thiên Vũ không chịu yếu thế, nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động. Lưỡi anh xâm nhập vào sâu trong khoang miệng cô, cô cũng vươn đầu lưỡi ra, cùng anh quấn quýt dây dưa, nhưng cũng chỉ được một lúc, dưỡng khí trong cô dần cạn kiệt, cô cố ý đẩy đầu lưỡi anh ra, bàn tay nhỏ nhắn chống trên ngực anh.
“Nhanh vậy đã không chịu được?”
Hạ Thiên Vũ gục đầu bên hõm vai cô, hơi thở phả lên da thịt cô, ấm áp, nóng rực, khiến toàn thân cô khẽ run lên, hai má nóng ran, cô há miệng hít lấy không khí.
“Chúng ta nói chuyện bình thường được rồi chứ?”
Hạ Thiên Vũ nhàn nhạt đáp lại một câu. Cô đẩy đẩy thân hình cao lớn trên người mình, khẽ mắng:
“Thế thì ngồi dậy, đừng đè em.”
Đến một động tĩnh nhỏ cũng không có, Hạ Thiên Vũ vô sỉ đáp lại, bàn tay cũng không có liêm sỉ mà luồn vào tà váy dưới thân cô, vuốt ve bắp đùi trơn mịn.
“Đổi lại, em đè?”
“Vậy thôi, như này cũng được rồi.”
Cô sao mà có sức đè nổi anh cơ chứ? Đây là đang trêu chọc cô thôi. Hít một hơi sâu, cô đưa tay vuốt mái tóc đen mềm mại của anh, cất giọng dịu dàng:
“Ban nãy, ba em nói em trở về Hàn gia sống, ông ấy cũng chưa biết chuyện kết hôn của chúng ta. Nên khẳng định cũng không biết được em đang ở cùng anh. Nhưng lỡ như khi trở về, em bị hỏi là ở đâu suốt 5 năm qua thì sao đây? Mà thôi, không sao, em ứng phó được. Nhưng mà...”
Thấy cô do dự điều gì đó, Hạ Thiên Vũ từ trong ngực cô ngẩng mặt lên, ánh mắt hiện lên sự thâm trầm, giọng nói khàn khàn:
“Sao vậy?”
Hàn Tiểu Tịch nhìn vào đôi mắt sâu thẳm lại yên tĩnh kia của anh, cõi lòng đang như sóng cuộn cũng dần bình ổn lại, cô nhắm mắt lại, bật ra mấy chữ:
“Em sẽ nhớ anh.”
Hạ Thiên Vũ phì cười, thanh âm từ trong cổ họng trầm thấp lại ấm áp, anh nheo mắt, tà mị hỏi:
“Là nhớ anh hay nhớ thân thể của anh?”
Bầu không khí đang lãng mạn, có phần ngọt ngào kia chỉ vì một câu nói của anh mà bị phá vỡ, Hàn Tiểu Tịch mở mắt ra, cô như rít từng chữ một qua kẽ răng:
“Nhớ cả hai.”
“Ồ, vậy thì hôm nay anh sẽ để bà xã ăn no nhé? Có lẽ cũng sẽ nhịn được vài ngày.”
Nói xong, không để ý đến biểu cảm hay thái độ của cô, trực tiếp áp xuống cánh môi hồng nhuận kia, nuốt hết những lời phản bác của cô lại trong bụng mình.
Trong xe, nhiệt độ càng ngày càng tằn cao, hai thân thể trần truồng trên ghế lái phụ cũng nóng rực, ấy vậy mà vẫn cứ quấn quýt lấy nhau, dây dưa không rời.
Từng nụ hôn nhỏ nhặt, mang theo ý vị nâng niu trân trọng lại thêm vài phần mê hoặc của anh dần dần dụ dỗ cô bước tới bể nhục dục.
Từng cú thúc mạnh của anh đều chạm tới nơi sâu nhất trong cô, khiến côc hìm trong đê mê, dưới sự tấn công như vũ bão của anh, cô cảm nhận từng đợt khoái cảm đánh tới, khiến cho những phòng tuyến, những suy nghĩ trong đầu cô khi nãy đều vứt ra phía sau. Ngay lúc này, cô chỉ biết ôm thật chặt lấy anh, cảm nhận tư vị sung sướng mà anh mang lại, nhiệt tình đáp trả lại từng nụ hơn, từng lần luật động của anh.
Không biết cô đã qua bao nhiêu lần cao trào, cuối cùng, trong thân thể cô cũng được lấp đầy bởi một cỗ chất lỏng sền sệt nóng ấm, cảm giác được chất đầy này khiến cô lại một lần nữa đạt tới đỉnh cao của dục vọng trong cơ thể. Hạ Thiên Vũ ôm lấy cô, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, bờ môi nóng ấm dán sát lên làn da ửng hồng sau cuộc hoan ái khiến cô hơi nhột, anh nói:
“Darling, yên tâm trở về Hàn gia, anh tự chăm sóc cho bản thân được. Ngược lại, anh lo lắng cho em hơn.”
Nhịp thở của cô vẫn chưa thể ổn định, hô hấp dồn dập như vậy, lại thêm ban nãy vì rên rỉ quá nhiều mà bây giờ cổ họng nóng rát, khó mà mở miệng nói chuyện được, cô cố gắng nói một từ:
“Nước...”
Hạ Thiên Vũ hiểu ý cô, ngồi dậy, cài lại thắt lưng, thân trên vẫn để trần, anh mở một chai nước ra, đưa đến bên miệng mình, uống một ngụm, sau đó cúi xuống, bốn cánh môi kề sát bên nhau, dòng nước mát lạnh từ khoang miệng anh truyền sang cho cô.
“Anh yên tâm, hôn mê 4 năm nhưng tu vi của em không những giảm mà còn tăng. Đối phó với mẹ con Chu Bạch Liên không hẳn là không được.”
Hạ Thiên Vũ nhìn cô mỉm cười, đôi mắt anh lúc này không còn vẻ sâu thẳm như ban nãy nữa, mà thay vào là một đôi mắt như có chứa cả hành triệu vì sao trên bầu trời đêm, đúng vậy, là giống như màn đêm lấp lánh ánh sao sáng. Cô ngắm nhìn anh, ngắm đến ngây người...