Nhà trường thông báo sẽ tổ chức một buổi giao lưu vũ hội. Bởi vì trường này nổi tiếng không chỉ về mảng giáo dục văn hóa tốt nhất, mà còn cả về phần nghệ thuật cũng vô cùng nổi bật. Thế nên, những buổi giao lưu như này cũng là chuyện thường xảy ra.
Đây được coi là một bữa tiệc, tổ chức vào buổi tối, học sinh được ăn mặc, trang điểm tự do, cũng không có quy tắc hay cấm chuyện gì cả. À không, có một yêu cầu, đó là mỗi người phải có một bạn nhảy đi cùng.
Khi nghe xong thông báo này, cả trường gần như bùng nổ, ai ai cũng mong đến ngày đó thật nhanh. Tuy nhiên, còn hơn một tuần nữa mới tới, trước đó, tất cả học sinh trong trường đều phải học khiêu vũ.
Mới vào năm học nên áp lực học tập cũng chưa cao, học sinh hiện tại vẫn còn khá nhẹ nhàng, nhưng sau buổi vũ hội này, đánh dấu cho việc kết thúc sự nhẹ nhàng, bước vào con đường học tập một cách khó khăn, vất vả hơn.
Hàn Tiểu Tịch thoáng qua vẻ tò mò, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường, còn anh mặt vẫn không cảm xúc. Tuy nhiên trong đầu anh lúc này đang nảy ra một ý định…
Hiện giờ ở trên lớp, Hàn Đồng Tư cũng rất nổi tiếng, có nhan sắc, tiểu thư nhà giàu, hơn nữa lại rất hòa đồng nên dễ dàng lấy lòng của mọi người.
Đến nay, so với Hàn Tiểu Tịch, Hàn Đồng Tư còn được chào đón hơn. Dù sao, một người tính tình cao lãnh, lạnh lùng so với người hòa nhã dễ gần thì người ở vế sau sẽ gây thiện cảm với người xung quanh hơn.
Hàn Đồng Tư ý thức được điều đó thì đương nhiên, Hàn Tiểu Tịch cũng biết. Cô cũng chẳng quan tâm nhiều, vì dù sao nó cũng chỉ là ánh mắt người ngoài, mà cô có bao giờ bận tâm đến họ, có người nói với cô: “Cô vẫn là cô, không cần để ý người khác nghĩ gì về mình.” Thế nhưng, ai đó lại thầm tự đắc, cô ta bây giờ mới chính là nữ thần của trường, mới là người được nhiều người vây quanh, là trung tâm của vũ trụ. Thật nực cười…
Tối hôm đó, Hàn Tiểu Tịch không ăn cơm ở nhà, cô sang nhà Hạ Thiên Vũ từ sớm, chuẩn bị nấu cơm cùng Diệp Linh Hồng. Thật may khi bà ấy gọi cô sang, lâu rồi cô cũng không gặp bà hơn nữa, cô cũng không muốn ở nhà.
Hạ Di Tâm đang đi du học ở nước ngoài nên không về từ lâu. Nói thật, trong lòng cô cũng hơi nhớ chị ấy, dù sao chị ấy cũng đối xử với cô tốt như chị em ruột vậy.
Hạ Thiên Vũ đứng dựa người vào cửa phòng bếp, nhìn hai người một lớn một nhỏ đang bận bịu trong nhà bếp, khóe miệng khẽ cong lên. Gì nhỉ… hình ảnh này giống với mẹ chồng nàng dâu đang cùng chuẩn bị bữa tối quá nha.
Cô như cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, bất giác quay người lại, bắt gặp anh đang đứng nhìn cô, trên miệng vẫn còn giữ nụ cười nhẹ. Cô hơi ngại ngùng, hỏi:
“Sao vậy, mau vào đây giúp mình với dì một tay đi, nhanh lên chúng ta còn ăn cơm.”
Diệp Linh Hồng nghe cô nói anh như vậy, không nhịn được liền bật cười, rồi phụ họa theo:
“Tiểu Tịch nói đúng đấy, mau vào đây giúp mẹ rửa rau đi, chỉ biết chờ ăn thôi, sao mẹ lại sinh ra con trai làm gì, phải sinh một đứa con gái vừa xinh vừa ngoan như Tiểu Tịch chứ?”
Anh nhìn mẹ, vừa bước vào trong bếp vừa nói:
“Mẹ hối hận?”
Diệp Linh Hồng không chần chừ nói luôn:
“Đúng vậy, hối hận, quá hối hận. Mẹ nhét con vào bụng rồi sinh lại nhé?”
Mặt anh đen sì đáp:
“Mẹ cứ thử xem.”
Hàn Tiểu Tịch chứng kiến một màn này, cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng ngay sau đó, cô lại nhớ đến mẹ. Nếu mẹ cô vẫn còn, mẹ cô có nói đùa với cô như vậy không nhỉ?
Sau khi chịu đả kích vì mẹ ruột muốn nhét mình vào bụng sinh lại, thì anh đi đến bên vòi nước, sau đó rửa rau như những gì được sai bảo.
Nhưng tay áo dài được xắn lên bị tuột ra, rũ xuống, gần chạm vào mặt nước. Anh nhíu mày, cô đang đứng ở ngay bên cạnh, thấy anh như vậy, liền tiện tay kéo lên một cách thuần thục cho anh. Anh nhìn cô chăm chú, đáy mắt hiện lên ý cười:
“Cám ơn.”
Cô vẫn xắn nốt bên tay còn lại, không ngẩng mặt lên, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.
Diệp Linh Hồng nhìn cảnh này, cảm thấy hai đưa trẻ này thật hợp nhau, bà cũng rất thích cô, bà muốn cô… trở thành con dâu bà rồi nha…
Bữa tối vì có thêm sự giúp đỡ của anh mà cũng rất nhanh đã xong. Trong bữa cơm, ba người trò chuyện một cách vui vẻ như một gia đình thật sự, cô nhờ có bà mà cảm nhận được tình cảm của một người mẹ, cô rất thích cảm giác đó.
Bữa cơm kết thúc, cô dọn bát đĩa xuống bếp, còn việc rửa bát đã có người làm làm, còn Diệp Linh Hồng phải làm việc nên cô cùng anh ngồi ngoài bàn trà ở sân sau.
Thời tiết hơi se lạnh về ban đêm, lại thêm cơn gió nhẹ thổi qua đem theo thoang thoảng hương hoa ngọt ngào, dưới ánh ánh trăng sáng bạc, khuôn mặt của cô càng thêm phần xinh đẹp, trong sáng.