Bàn tay còn lại của anh lần theo vạt áo, tiến vào bên trong, cách lớp áo mỏng vuốt ve lấy chiếc eo nhỏ nhắn. Cơ thể cô run run, hai chân không còn sức lực để chống đỡ, phải dựa vào người anh, thân thể cô lúc này đã mềm như nước xuân.
Nụ hôn ướt át kết thúc khiến cho bầu không khí cũng theo đó mà trở nên mờ ám hơn. Môi anh rời khỏi môi cô, chuyển mục tiêu xuống chiếc cổ và xương quai xanh xinh đẹp phía dưới. Chiếc lưỡi ẩm ướt quét trên da thịt mềm mại của cô, khẽ mơn trớn. Vị tanh của máu cũng không thể lấn át được hương thơm vốn có của cô. Mùi hương ngọt ngào khiến anh như bị nghiện, chỉ muốn mãi mãi thưởng thức, lưu giữ trong tim.
Chiếc áo quây màu trắng bị thấm ướt bởi dòng nước dâm mĩ từ khóe miệng của cô. Bàn tay của anh cũng không yên phận, từ vòng eo lần lên vùng ngực đang vì hô hấp của cô mà phập phồng. Cách lớp áo ẩm ướt, một bên đầy đặn của cô bị bàn tay to lớn của anh phủ lên, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền sang cô, khiến cơ thể cô thoáng chốc đã nóng lên, một tầng hồng nhuốm lên làn da trắng ngần của cô.
Hơi thở của anh và cô trở nên dồn dập. Chiếc áo chẳng biết từ khi này đã bị anh kéo xuống, đôi gò bồng như một gặp tiểu bạch thỏ trắng mịn bật ra, dụ hoặc tầm nhìn. Anh cúi đầu, há miệng, ngậm lấy một bên nhũ tiêm đỏ hồng, khi thì liếm nhẹ, khi thì mút mạnh lại dùng hàm răng cắn lên, chẳng mấy chốc, hạt ngọc đã đứng thẳng, căng cứng. Rời khỏi chiếc bánh bao trắng mềm thơm ngọt này, nhìn phía trên đã hoàn toàn bị bao phủ bởi nước bọt của anh, trông vừa quyến rũ, lại có phần dễ thương.
Cô thoải mái, tiếng ngâm nga yêu kiều tràn ra khóe môi. Một bầu ngực căng tròn bị bàn tay của anh nhào nặn thành các hình dạng khác nhau. Cô cúi thấp đầu, tự dâng lên đôi môi anh đào đỏ mọng. Anh đương nhiên không từ chối, hưởng thụ kỹ thuật không mấy chuyên nghiệp mà có phần vụng về của cô. Đến khi cô đã không còn dưỡng khí, khuôn mặt trắng mịn đã đỏ hồng lên, anh mới rời khỏi môi cô. Đặt lên mặt cô từng nụ hôn nhỏ, rồi khi đến vành tai nhỏ, anh cất giọng trầm ấm, phả lên da thịt cô:
“Darling, dừng lại được rồi.”
“Ưm không, em khó… khó chịu quá…”
“Ngoan, đợi đến đêm tân hôn nhé?”
Nói xong, bàn tay anh rất quân tử mà kéo lại quần áo cho cô một cách cẩn thận. Trong khi đó, Hàn Tiểu Tịch như vẫn chưa thoát khỏi ý loạn tình mê kia, cô có thể cảm nhận được ở chỗ nào đó của anh đã có phản ứng, nhưng cô không hiểu, anh đã muốn như vậy rồi, đã làm đến mức này rồi, tại sao còn dừng lại.
Cô không phục, cả cơ thể cô như trống rỗng, anh nói dừng ngay lúc này? Sao cô chịu được cơ chứ? Khoái cảm ban nãy anh tạo ra cho cô vẫn còn, mới vừa rồi, chúng còn khiến cho cô thoải mái, vậy mà lúc này, lại như hành hạ cô. Hàn Tiểu Tịch vòng hai cánh tay, ôm lấy cổ anh, áp mặt vào mặt anh, miệng lẩm bẩm:
“Hôn hôn ôm ôm…”
Sau đó, đặt lên môi anh một nụ hôn. Khiến anh khỏi nghi ngờ: Khả năng kiềm chế của cô kém như vậy sao? Không thể để cô làm loạn nữa, anh giữ chặt lấy hai tay cô, tránh khỏi nụ hôn của cô. Đánh lên mông cô một cái, nói:
“Anh đang bị thương, đừng nghịch nữa.”
Không biết có phải anh dùng lực quá mạnh hay do cô làm nũng mà cô bỗng kêu lên một tiếng, miệng mắng anh:
“Đau, đau chết em rồi!”
Nhưng sau đó hình như đầu óc của cô đã sắp trở lại bình thường, nhận thức được anh vẫn đang bị thương, cô liền cảm thấy câu nói của anh rất có lý, còn mình thì như một sắc nữ bị tình dục xâm chiếm lấy đầu óc, không khỏi cảm thấy thẹn thùng, tự trách.
Cô định xuống giường, nhưng lại bị anh giữ lấy khiến cho thân thể một lần nữa nằm lên trên cơ thể anh. Cô vỗ vô cánh tay anh, mắng:
“Thả em ra, em phải đi tắm nước lạnh.”
Anh nín cười hỏi:
“Tại sao?”
“Thế anh nghĩ tại sao em phải trả lời anh?” Cô ngước mắt, hỏi lại.
Thấy cô khẳng định đã bị trêu chọc quá mức, anh cũng buông tha cho cô. Còn Hàn Tiểu Tịch, nếu để lý giải tại sao lại muốn đi tắm nước lạnh thì cô sẽ nói: “Chẳng phải trong tiểu thuyết, khi nam chính không thịt được nữ chính thì sẽ đi tắm nước lạnh sao? Tôi không thịt được nam chính của đời mình thì đương nhiên cũng phải tắm nước lạnh để hạ hỏa rồi.”
Nhưng, nếu để anh biết được lý do này, chắc chắn anh sẽ dở khóc dở cười, bởi vì thật ra người mà cần phải hạ hỏa là anh- Hạ Thiên Vũ, chứ không phải là cô!
Vừa mở cửa phòng bệnh ra, bắt gặp ngay Andrea đang nói chuyện với bác sỹ, cô định tiến đến để hỏi về sức khỏe của Hạ Thiên Vũ, nhưng lại chợt cảm thấy giữa anh chàng bác sỹ người Hoa kia với Andrea có chút gì đó không đúng, cô liền đứng đợi. Sau khi bác sỹ trẻ tuổi kia rời đi, cô mới bước đến chỗ Andrea đang đứng ngẩn ngơ như người mất hồn, dè dặt hỏi:
“Này, Lý Vân Ca, cậu sao vậy?”
Andrea giật mình, đáp lại cô:
“Cậu sao thế? Làm tôi giật mình đấy? Mà tôi có sao đâu.”
Sau đó, lại dùng ánh mắt như tia X quang quét khắp người cô, rồi dừng lại ở một vùng da thịt ở cổ bị lộ ra khỏi áo của cô, lúc này, khóe miệng cũng cong lên, cùng ánh mắt kia khiến cho khuôn mặt lộ ra vẻ gian tà, hắng giọng nói:
“Hạ Thiên Vũ còn đang bị thương mà cũng không tha cho cậu sao? Bảo sao lại ở trong đó lâu như vậy cũng không cho tôi vào.”
Sau đó ôm bụng cười to.
Cô lườm Andrea rồi nói:
“Cậu ở đây một chút, tôi phải quay về tắm rửa thay quần áo, sau đó nấu ít canh rồi mới đến, làm phiền nhé?”
Andrea xua xua tay:
“Khách sáo gì chứ. Nhưng cậu không cần nấu canh đâu, Freya nói lát nữa sẽ mang đồ ăn tới, tốt nhất cậu nên quay trở lại nhanh một chút, sợ rằng lát nữa tình địch sẽ tới đó.”
Cô thắc mắc về câu nói của Andrea, nhưng cũng gật đầu, đi về nhà để hạ hỏa.