Chuyện giữa Harry và Snape đã trở thành bí mật được công khai trong Hogwarts, cho dù không ai đến hỏi Harry nhưng chuyện cậu và Snape đã được hiểu ngầm rồi. Một ngày nào đó, một bạn rắn nhỏ năm thứ năm nào đó vì làm kịp bài tập mà thức trắng đêm, khi sáng sớm mới vô tình phát hiện trước giờ cấm thủ tịch nhà mình từng rời khỏi phòng sinh hoạt nói là đi tới hầm, nhưng lại không hề trở về. Vì thế, chuyện Harry qua đêm ở hầm lại được truyền trong Slytherin, ngoại trừ Draco và Blaise hiểu rõ rốt cuộc Harry đã không ở ký túc xá bao nhiêu ngày rồi thì mặt tất cả mọi người đều trắng bệch.
Chuyện này kích thích quá lớn.
Sau khi chú Sirius khuyên con đỡ đầu nhà mình không có kết quả, lại chạy thật xa tới biệt thự Potter – chú còn rõ đường về biệt thự Potter hơn cả đường về nhà mình – đến trước bức ảnh của James và Lily, muốn người anh em tốt của mình khuyên nhủ con đỡ đầu.
Nhưng mà Sirius không ngờ, chưa đợi James mở miệng đã bị Lily gạt sang một bên, Lily cười nhìn con trai của mình, “Con yêu à, tuy mẹ rất giật mình với quyết định của con nhưng mẹ ủng hộ con. Từ nhỏ con cũng rất độc lập có ý kiến của mình cho nên mẹ tin tưởng nhất định con không phải nhất thời phát sốt lên, đúng không nào?”
“Mẹ à, cám ơn mẹ.” Harry đỏ mặt nói.
“Lily, đó là Snivellus đó, con yêu của anh sao lại có thể giao cho Snivellus chứ!” Trong bức ảnh James kêu gào, “Ôi, con yêu của ba, nếu con không thích con gái thì trong giới phù thủy còn rất rất nhiều các chàng trai thích hợp với con, chúng ta không cần Snivellus có được hay không?”
“Nhưng ba à,” Harry nghiêng nghiêng đầu vô tội nhìn James, “Con chỉ cần Sev thôi.”
“…” James ghé vào trên bức ảnh, dường như muốn nhảy ra từ bức ảnh bóp chết Snape vẫn đứng cạnh Harry không nói lời nào, “Snivellus chết tiệt kia, anh đã hạ độc gì với con yêu của tôi hả?”
“Ba!” Lily chụp được tên trời đánh làm mất mặt này, “James Potter, Severus là bạn tốt của em, anh còn dám gọi cậu ấy bằng cái biệt danh làm người ta nghi ngờ chỉ số thông minh của anh thì cứ thử xem!” Lily tức giận mắng.
“Lily à,” Snape khẽ nói, “Cậu đã biết cho đến khi anh ta trở thành bức ảnh thì chỉ số thông minh cũng không cao cho lắm, cho nên cậu tha thứ cho anh ta đi.”
Harry ở một bên không nói, thật sự cậu cảm thấy bất đắc dĩ với hành động của ba mình như vậy. Thật ra khi ba xử lý rất nhiều chuyện đều bình tĩnh trưởng thành, giống như khi mình mới vừa sống lại ấy, sẽ nghe được khi ba và giáo sư Dumbledore thảo luận chuyện có liên quan tới chống lại và tiêu diệt Tử thần Thực tử hoặc là có liên quan tới việc bảo vệ nhóm phù thủy nhỏ Hogwarts thì đề nghị ba đưa ra thường thường có thể được cụ Dumbledore khen ngợi. Nhưng khi gặp phải Sev thì đầu óc thật sự hoàn toàn thoái hóa, cậu không biết nên bình luận gì với điều này mới tốt.
“Nhưng hai người bọn họ thật sự không thích hợp, Sniv…” Thấy Lily hơi nhướng mày James vội vàng sửa miệng, “Snape và anh cùng tuổi, cậu ta đã có thể làm ba của Harry rồi, sao Harry và cậu ta có thể ở cạnh nhau được chứ.”
“Hai người bọn họ cũng không phải là người xúc động gì, sao lại không thể ở cạnh nhau được.” Lily hỏi ngược lại, “Được rồi tuy em rất giật mình với chuyện của con yêu, nhưng em cảm thấy con muốn chúng ta chúc hạnh phúc chứ không phải ngăn cản.”
“Nhưng, nhưng…” Trong ảnh James cào khung, nói đến nói đi vẫn không thể chấp nhận chuyện này, “Em có chắc không phải cậu ta muốn trả thù hành động tự tung tự tác của anh trước kia mà đang lừa con yêu của chúng ta chứ.”
“Anh cũng biết hành động trước kia anh làm rất dễ để người muốn trả thù hả!” Lily kéo lỗ tai anh, “Vậy anh còn không nhanh chóng xin lỗi Sev đi!”
“Ôi, Lily à, chúng ta đang nói là cậu ta có thể lừa con của chúng ta á.” James đau đớn nói.
“Hừ, tôi còn chưa ngu như cậu.” Snape khinh thường nói.
“Ba à, mọi người đừng cãi nhau nữa,” Harry bóp trán, “Con biết rõ mình đang làm gì, cho nên ba không cần phải lo lắng được không ạ? Con biết con muốn Sev, con yêu anh ấy, con muốn ở cạnh anh ấy, con hy vọng mọi người cũng có thể thương anh ấy giống con, vì chúng ta sẽ trở thành người một nhà.”
“Thương anh ta?” James dường như nghe đến chuyện nào đó khó có thể tin được, anh và Sirius đồng thời làm vẻ mặt buồn nôn, “Con yêu à, con đang làm khó ba sao? Quá khủng bố, ba không thể tưởng tượng được hình ảnh ba và Snape thân thiết với nhau.”
“Tôi cũng không dám tưởng tượng.” Snape chán ghét nói.
“Merlin à, ba người yên tĩnh một chút đi.” Lily không kiên nhẫn nói, lập tức cô lại hiền hòa nhìn Harry, “Tốt lắm con yêu à, chúng ta biết con được chọn là quán quân, con còn phải cố gắng cho trận đấu, đừng tặng cúp cho quán quân trường khác hiểu chưa? Cho dù con là quán quân nhỏ tuổi nhất nhưng mẹ tin tưởng ở con.”
“Dạ, mẹ.” Harry cười đồng ý.
“Ôi, Lily, vì sao cậu lại dễ dàng chấp nhận chuyện này vậy hả, mình còn đang trông mong cậu nhất là cậu có thể khuyên Harry đấy.” Chú Sirius gãi tóc mình nói, “Đó là Snape, Snape đó!”
“Không cần cậu nói mình cũng biết con mình chọn ai.” Lily bĩu môi, “Được rồi Sirius à, tính tình Harry cậu cũng biết đấy, cho nên cậu vẫn không cần như vậy, đừng gây đến cuối cùng Harry cũng không chịu nổi. Nhiều nhất nếu Sev bắt nạt Harry thì cậu đi giúp đánh người là được rôi.” Biết rõ loại tình huống này sẽ không phát sinh, Lily nói, “Đã lâu không tới Hogwarts rồi, mình muốn đến chơi.” Lily ở trong đây không có bức ảnh, nhưng cô có thể đi đường của các bức ảnh khác, vì thế nói liền làm cô kéo James còn đang bối rối rời khỏi bức ảnh.
Chú Sirius và Harry bị lưu lại mắt to trừng mắt nhỏ, chú Sirius thấy được sự kiên định trong mắt Harry, chú há miệng thở dốc rồi cuối cùng lại không biết mình nên nói gì.
“Được rồi, chú Sirius khô khốc nói, “Lily nói đúng, chú cần phải tôn trọng quyết định của con, nhưng, Snape,” chú chợt nói to, “Nếu anh dám bắt nạt Harry của tôi, tôi sẽ làm thịt cậu!”
“Đồ chó ngu, sao cậu lại cho rằng tôi sẽ bắt nạt bạn đời tương lai của mình hả?” Snape khinh thường hừ nói.
“Bạn đời… bạn đời… Harry mới mười bốn tuổi!” Chú Sirius nhảy dựng lên, “Thằng bé không thể gả sớm cho cậu như vậy, không đúng, Harry nhà tôi không thể gả cho cậu, phải gả cũng là cậu gả vào!”
“Chú Sirius…” Harry co rút khóe miệng, bất đắc dĩ vì hướng phát triển của đề tài, “Chúng ta có thể không thảo luận cái này trước được không?”
“Ừ, được rồi, chú cũng không muốn thảo luận chuyện này.” Chú Sirius nói, “Hiện tại chúng ta nên lo lắng về bài thi thứ ba đúng không, chú muốn đi phân phó trong thời gian tiếp theo mọi người phải đề cao cảnh giác, đúng, hiện tại đấu lại Voldemort mới là quan trọng nhất.”
Chú vội vã đi xa, còn lại Harry và Snape lấy một nụ hôn thân mật kết thúc trò khôi hài không tính là trò khôi hài này.
Ngay khi nhóm động vật nhỏ cũng chưa phát hiện, đám người Harry đang vội vàng sắp xếp tất cả. Tom thuận lợi vẽ một trận pháp phức tạp trong biệt thự Riddle, hơn nữa che giấu đi, cùng đợi Harry mở ra.
Cùng lúc đó Voldemort thuận lợi dung hợp với linh hồn trong nhẫn lại càng ngày càng cảm giác được sự đau đớn đến từ linh hồn. Không biết vì sao khi hắn phân tách linh hồn thì không sao, mà khi dung hợp linh hồn lại cảm giác đau đớn tận sâu trong linh hồn thế này. Trong một căn phòng nào đó, thậm chí Voldemort còn không hét được, cái loại cảm giác đau tận xương tủy tràn ngập toàn thân, thậm chí làm hắn xung đột pháp lực. Chỉ là linh hồn hiện giờ của hắn không đầy đủ cộng thêm pháp lực không ổn định nên hậu quả xung đột pháp lực khiến hắn càng thêm đau đớn. Trong nháy mắt hắn thậm chí còn không cảm giác được trong cơ thể mình tồn tại pháp lực nữa.
Vừa mới bắt đầu hắn còn tưởng đây là di chứng do dung hợp linh hồn, dù sao thì linh hồn trong nhẫn đã phân tách ra ngoài rất lâu rồi nhưng tới tháng tư, tình huống của hắn không hề tốt lên mà lại càng thêm nghiêm trọng, hắn đã biết không ổn.
Đây là lời nguyền, lấy máu của chính mình trả giá hạ lời nguyền cho mình, là ai lại hạ lời nguyền ngay khi mình không biết chứ?
Suy nghĩ trong chốc lát, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu mình.
“Harry Potter!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, “Mi lại dám hạ lời nguyền cho ta!” Bốn năm trước khi mình rời khỏi thân thể Quirrel, dường như bị thằng nhóc kia tung cái gì vào rồi xuất hiện điều khác thường này. Lúc ấy không để trong lòng nhưng hiện tại nghĩ lại mới biết được đó là do tên nhóc kia bày ra từ bốn năm trước. Nói cách khác, thằng nhóc kia đã muốn đối phó mình vào bốn năm trước rồi, mà lúc ấy thằng nhóc đó mới mười một tuổi!
Hắn lại bị một đứa trẻ mười một tuổi trêu đùa!
“Harry Potter!” Thân thể lại đau đớn một lần nữa, Voldemort gào lên đầy tức giận. Dường như khi hắn không chống đỡ được, chỉ cần hắn nhắc nhở chính hắn còn muốn tự tay giết chết Harry Potter thì mới có thể trải qua đau đớn. Hắn biết chỉ cần mình giết chết Harry thì sự đau đớn của mình sẽ biến mất, hơn nữa cũng chứng minh với toàn bộ giới pháp thuật chỉ có hắn Chúa Tể Hắc Ám mới là người mạnh nhất.
Tiếng gào nổi giận truyền ra từ trong phòng khiến Tử thần Thực tử canh gác ngoài phòng không khỏi tự giác rụt đầu lại, bọn họ vẫn không rõ vì sao chủ nhân của mình lại cố chấp với Harry Potter như vậy.
Rõ ràng chỉ cần phái người vào trong Hogwarts nhân dịp không chú ý ra tay là được rồi, vì sao còn muốn tự mình ra tay chứ?
Được rồi, bọn họ vĩnh viễn cũng không biết chủ nhân vĩ đại nghĩ gì, bọn họ cũng không dám suy đoán rốt cuộc chủ nhân vĩ đại nghĩ gì, bọn họ chỉ cần vâng lệnh là được. Bọn họ cũng không muốn bị chủ nhân Avada Kedavra hay là Crucio đâu, cho dù lời nguyền nào thì cũng không dễ chịu gì cho cam.
Ngay trong lúc Voldemort tức giận, Harry chuẩn bị, quyển lịch lật sang ngày hai mươi tư tháng sáu, bài thi cuối cùng của Thi đấu Tam pháp thuật được mọi người mong ngóng cuối cùng cũng kéo ra màn che.
“Phải cẩn thận.” Trước bài thi, Harry trong hầm không nói lời nào, cho tới khi bài thi cuối cùng sắp bắt đầu, Snape ôm chặt Harry, ghé vào tai cậu khẽ nói.
“Ừm.” Harry khẽ trả lời, “Đừng lo lắng cho em, không sao đâu.” Mãi cho đến trước ngày hai mươi tháng sáu, chuyện cậu làm nhiều nhất chính là đấu với Snape, nhanh chóng tiêu hao pháp lực của mình hơn nữa tìm biện pháp khi mình bị tiêu hao pháp lực khôi phục lại trong thời gian ngắn nhất. Cho đến ngày hai mươi, Harry cũng không cùng đấu với Snape nữa mà khiến pháp lực của mình bảo trì trạng thái cao nhất, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Voldemort chẳng qua chỉ là một cái cung không tên, không hề có tính uy hiếp, chẳng qua tất cả cái này cần Harry đi kết thúc.
“Thưa tất cả quý vị, bài thi thứ ba và là bài thi cuối cùng của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật sắp sửa bắt đầu.” Ông Bagman tăng giọng của mình nói, “Xin cho phép tôi nhắc lại quy tắc bài thi, các quán quân cần phải tìm được cái cúp ở giữa mê lộ, người tìm được cúp trước sẽ là người chiến thắng Thi đấu Tam Pháp thuật. Ba vị quán quân dựa theo điểm có được từ bài thi thứ nhất và thứ hai để quyết định thời gian tiến vào. Tiếp theo xin cho tôi tuyên bố thứ tự của các vị quán quân sau khi trải qua hai bài thi, đứng thứ nhất là quán quân Hogwarts, trò Harry Potter.” Theo lời giới thiệu của ông Bagman, học sinh Hogwarts nhiệt liệt vỗ tay, “Người đứng thứ hai là trò Victor Krum đến từ Durmstrang.” Vì Krum là Tầm thủ cực nổi tiếng cho nên anh cũng được nhóm động vật nhỏ Hogwarts vỗ tay, dù sao ở Hogwarts vẫn có rất nhiều fan của Krum, “Người đứng thứ ba là trò Fleur Delacour đến từ Beauxbatons.”
Cho dù vì vẻ ngoài xinh đẹp của Fleur khiến cho rất nhiều người thích cô nhưng tiếng hoan hô cho cô không thể nào so với Harry và Krum được, điều này làm cho cô ít nhiều mất hứng thú hẳn.
“Nếu gặp khó khăn và cần được cứu, hãy dùng đũa phép phát ra tia sáng đỏ trong không trung, chúng tôi sẽ cử giáo sư và Thần Sáng đem các trò ra ngoài. Vậy hiện tại, tôi xin tuyên bố bài thi thứ ba của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật, bắt đầu!”
Trong tiếng vỗ tay của một đám người, Harry đi vào mê lộ.
Harry vào mê lộ, cũng không để ý quá nhiều, trực tiếp độn thổ tới trung tâm mê lộ. Cậu ếm cho mình một thần chú ảo ảnh và phủ thêm áo khoác tàng hình, xác định áo tàng hình sẽ không rơi xuống sau khi cậu dùng Khóa Cảng, tay đặt lên cái cúp.
Sau một trận trời đất đảo lộn, Harry rơi xuống trên một mảnh đất.
“Ai?” Voldemort đang chờ đợi cảnh giác đứng lên. Harry duy trì tư thế nửa quỳ không động đậy, thậm chí cậu kiểm soát tốt hơi thở của mình, tuyệt đối Voldemort không thể phát hiện ra cậu.
Bên kia, giáo sư McGonagall khó hiểu hỏi, “Albus, giáo sư Moody chưa tới sao?”
Cụ Dumbledore cười ha hả nói, “Thầy ấy có chuyện quan trọng hơn cần làm.” Moody giả đã bị bọn họ bắt lại, đang ở trong cái thùng kia của Moody, mà Moddy thật còn đang tránh ở chỗ tối chờ đợi xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Vậy Severus đâu?”
“Cô biết rõ mà, thầy ấy luôn luôn không thích hoàn cảnh náo nhiệt, có lẽ khi Harry bé nhỏ ôm cúp ra thì thầy ấy xuất hiện cũng không biết chừng.” Cụ Dumbledore cười nói, rất có bộ dáng già mà không nghiêm.
“Hai giáo sư của cậu cũng không ở đây.” Gellert Grindelwald tới gần nói bên tai cụ Dumbledore, ý ông chỉ Severus và Tom, “Bọn họ đi theo Kẻ Được Chọn rồi?”
“Severus không yên tâm,” Cụ Dumbledore nói, “Mà Tom, thì vì lời hẹn với Harry rồi.” Nghe nói ban đầu khi Harry quyết định cho Tom thoát ly khỏi Voldemort đã hẹn ngày sau xử lý Voldemort thì Tom phải góp sức.
Snape quả thật không yên tâm về Harry, anh và Tom đã chạy tới khu mộ kia ngay khi trận đấu bắt đầu. Nếu ở đó không gặp được Voldemort thì bọn họ sẽ nghĩ cách vào biệt thự Riddle. Nhưng may mắn là, khi trận đấu sắp bắt đầu Voldemort đã mang theo một đám Tử thần Thực tử chờ ở chỗ này rồi.
Voldemort im lặng ngồi trên cái ghế do mình biến ra, chờ đợi Harry đến. Mà Tom và Severus thì cũng đợi ở một nơi khá xa. Cho đến khi một tiếng vang nhỏ phát ra cũng không thấy bất kỳ ai, nhưng tiếng vang nhỏ ấy lại làm mọi người chú ý.
“Ai?” Voldemort đứng lên từ trên ghế, hắn xác định khi hắn tới đã ếm thần chú đuổi đi và ảo ảnh cộng đủ loại thần chú ở quanh đây, cho dù nhóm phù thủy muốn tiến vào cũng cần thời gian nhất định, chứ đừng nói là độn thổ. Chẳng lẽ cúp đã mang Harry Potter đến sao?
“Harry Potter, ta biết là mi.” Voldemort lập tức dữ tợn nói, “Không nên mơ sẽ tránh thoát khỏi tầm mắt của Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại…”
Nhưng cho dù hắn nói thế nào thì hoàn cảnh yên tĩnh cũng không phát ra âm thanh, làm cho người ta không khỏi nghi ngờ tiếng vang phía trước rốt cuộc có phải ảo giác của bọn họ hay không.
“Thưa chủ nhân vĩ đại,” Một Tử thần Thực tử nơm nớp lo sợ nói, “Có lẽ đó không phải là Harry Potter, dù sao theo tin tức chúng ta nhận được thì bài thi thứ ba mới vừa bắt đầu. Harry Potter hẳn không thể tìm được cúp nhanh như vậy mới đúng, khi bị đưa lại đây trước tiên sẽ bị chúng ta phát hiện. Dù sao thì nó cũng không biết kế hoạch tinh vi của chủ nhân vĩ đại.” Câu cuối cùng còn không quên khen ngợi Voldemort, dù sao thì tính tình hiện giờ của Voldemort rất khó đoán, động một chút là Crucio, cho nên mỗi lần mở miệng bọn họ đều phải cẩn thận, cho dù hiện tại Tử thần Thực tử này muốn lấy lòng Voldemort, nhưng cuối cùng vẫn sợ hãi.
Voldemort suy nghĩ một lát, hài lòng gật gật đầu, “Ngươi nói đúng, Delovy, tên nhóc kia làm sao có thể đoán được kế hoạch của ta chứ. Chỉ cần nó đụng phải cúp thì nó sẽ bị truyền tống tới đây, thậm chí ngay cả cơ hội trốn đi cũng không có sẽ bị chúng ta tóm được. Các ngươi nhìn kỹ chung quanh cho ta, chỉ cần nó vừa xuất hiện bắt lấy nó. Ta muốn tự tay giết nó, đập nát hy vọng của nhóm phù thủy kia.”
“Dạ!” Nhóm Tử thần Thực tử lớn tiếng đáp.
Tom và Snape khinh thường bĩu môi.
Chợt bọn họ dường như cảm giác được có ai đang tới gần bọn họ, hai người vô cùng cảnh giác rút đũa phép ra, một giây sau thấy được Harry.
Harry dùng ngón trỏ đặt bên môi ý bảo bọn họ im lặng, rồi chỉ chỉ Voldemort bên kia, nhanh chóng phủ áo tàng hình của mình.
Sau đó Harry viết xuống vài từ trên mặt đất, ý bảo Snape và Tom làm theo lời mình. Sau khi hai người gật đầu, lại không thấy cậu đâu, Snape chắc chắn đối phương đã rời khỏi rồi.
Hai mươi phút sau, Voldemort đã bắt đầu không kiên nhẫn, thân thể bắt đầu xuất hiện đau đớn khiến tính tình vốn đã không tốt của hắn lại càng táo bạo.
“Vì sao Harry Potter còn chưa tới, đáng chết, chẳng lẽ tên nhóc kia bị nhốt chết trong mê lộ rồi sao? Vì sao đầy tớ trung thành của ta cũng chưa đem nó tới!” Voldemort mất lý trí nổi giận đùng đùng quát.
“Thật đáng tiếc, ông tuyệt đối sẽ chết trước tôi!” Ngay khi Voldemort đang nóng giận, giọng nói khinh thường, lạnh lùng của Harry vang lên.
Nhưng giọng nói như vậy lại khiến cho Voldemort bình tĩnh lại, hắn nheo mắt, nhìn về phía Harry không biết khi nào đã xuất hiện, lớn tiếng hỏi, “Chừng nào thì mi tới, vì sao không ai nhìn thấy!”
“Không lâu,” Harry nhún nhún vai, “Ngay mười phút trước, khi ông tới đây chưa lâu.”
“Mi luôn luôn nói đùa!”
“Nhìn đến mặt ông tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, làm sao còn có thể cười được nữa.” Harry buông tay nói.
Volemort rút đũa phép ra, “Nhóc con, mi thật đúng là không sợ chết!”
“Tôi đã nói rồi, ông sẽ chết trước tôi,” Harry cũng giơ đũa phép lên, “Không phải ông cần máu của tôi sao? Tôi cho ông thì sao nào?” Cậu dùng đũa phép cắt một đoạn nhỏ trên cổ tay mình, máu tươi chảy từ cổ tay cậu xuống bùn đất.
Mắt Voldemort dâng lên cuồng nhiệt, chỉ cần hắn có được máu của Potter thì thân thể hắn sẽ đầy đủ…
“Tôi nói này, thật đúng là ông không sợ máu của tôi ảnh hưởng với ông sao.” Harry nhìn Voldemort đã bị lời nguyền tra tấn nhiều ngày đã dần dần mất đi lý trí, cười nói.
Voldemort cảnh giác nhìn cậu, “Ý mi là gì?”
“Bốn năm trước, tôi dùng máu ta kết hợp với độc dược và nọc độc Tử Xà làm thành thuốc độc, khi trạng thái linh hồn ông rời khỏi thân thể Quirrel rồi ném vào ông cộng thêm một lời nguyền. Mà sau đó hiển nhiên ông lại không coi chuyện này ra gì, vì ông cho rằng không có bất cứ cái gì có thể làm linh hồn bị tổn thương. Nhưng hiển nhiên ông tính sai, hiện tại, thời gian trôi qua lâu như vậy, lời nguyền đã xâm nhập vào tận trong linh hồn ông, ông hiểu chưa. Cho dù tôi không ra tay thì ông cũng sống không còn lâu nữa, hơn nữa Trường Sinh Linh Giá của ông đã bị hủy, ông muốn sống lại cũng không thể nữa rồi.”
“Mi…” Cái lời nguyền cho dù hắn biết có vấn đề nhưng lại không để ý lại có thể thương tổn tới hắn lớn đến thế sao. Tuy hắn biết Trường Sinh Linh Giá của mình không còn tồn tại nhưng trong mắt Voldemort, hắn biết cách chế tạo, đương nhiên có thể chế tạo lại lần nữa, nên căn bản hắn không vội vàng. Nhưng theo tình huống hiện tại, lời nguyền rất có thể sẽ ảnh hưởng tới linh hồn hắn phân tách ra ngoài, nói cách khác, dù thế nào đi nữa, hắn đều sẽ chết.
“Ông không phải muốn máu của tôi sao? Tôi cho ông thì sao nào?” Harry cười lạnh, nhẹ giọng niệm vài thần chú, máu vốn rơi xuống mặt đất một giây sau bắn sang người Voldemort. Máu của cậu là mấu chốt dẫn phát lời nguyền trong cơ thể Voldemort có hiệu lực.
“Aaaaa!” Sự đau đớn tận xương khiến Voldemort ngay lúc đó chán ghét vì sao mình lại sống, hắn không biết vì sao máu thằng nhóc này lại cho hắn đau đớn lớn đến vậy, thậm chí hắn còn không nắm được đũa phép.
Nhóm Tử thần Thực tử xung quanh ngạc nhiên nhìn bộ dáng Voldemort đau đớn, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không biết phải làm gì, bọn họ liền cầm đũa phép đứng tại chỗ.
“Tom, bắt đầu.” Harry lớn tiếng kêu, lập tức độn thổ biến mất khỏi khu mộ. Cùng lúc đó, Snape và Tom rót toàn bộ pháp lực vào trong trận pháp Tom đã vẽ ra. Vừa nãy Harry đã đưa vào một phần pháp lực vào trong trận pháp này, bọn họ bây giờ chỉ cần bổ sung pháp lực của mình vào là có thể mở ra trận pháp này.
Ngay khi trận pháp bừng sáng thì hai người khởi động Khóa Cảng rời khỏi đây. Độn thổ cũng không thể tiến vào trường học, mà Khóa Cảng này là do Harry tự mình làm cho, huống chi bây giờ bọn họ tiêu hao pháp lực nghiêm trọng, đã không còn quá nhiều pháp lực để độn thổ rồi.
Harry trở lại mê lộ, chuyện thứ nhất là dùng đũa phép hủy toàn bộ kiến trúc mê lộ. Cậu đã bảo Regulus Arcturus đánh ngất Krum và Fleur khi thích hợp hơn nữa phát ra tia sáng đỏ, cho nên lúc này cậu không phải lo lắng nơi này có người nữa.
Mà mọi người chờ đợi bên ngoài, sau khi Fleur và Krum lần lượt được khiêng ra thì lo lắng đợi tin tức của Harry, nhưng bọn họ không ngờ mê lộ sụp xuống trong nháy mắt. Hơn nữa sau khi sụp xuống lại kỳ diệu khôi phục lại sân bóng Quidditch bằng phẳng, không thấy bất kỳ đá vụn nào.
Cho tới khi mọi người thấy rõ thì chỉ thấy Harry ôm cúp ở trung tâm.
“Harry thắng?” Không biết ai không thể tin được kêu lên, “Hogwarts thắng??”
Nhưng không đợi bọn họ vui vẻ thì trong sân lại nổi lên luồng sáng trắng, một đám người xuất hiện trong đây khiến mọi người im lặng.
“Harry Potter, ta muốn giết mi!” Còn chưa ý thức được mình đang ở đâu người nào đó không để ý đau đớn tận sâu trong linh hồn mình, đũa phép phóng ra Avada Kedavra.
Không thể phủ nhận Voldemort là một phù thủy rất cường đại, cho dù dưới tình huống tồi tệ như hiện tại lại vẫn còn pháp lực có thể phóng ra Lời nguyền Chết chóc.
Harry linh hoạt né Voldemort tấn công, “Voldemort, ông vĩnh viễn không thể giết chết tôi!” Kiếp trước không thể, kiếp này, ông cũng không thể!
“Là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!” Từ giọng nói loáng thoáng của Harry, nhóm động vật nhỏ ý thức được người trước mặt. Chính là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không còn xuất hiện sau đêm Halloween mười ba năm trước, tất cả mọi người đều nghĩ rằng đã chết. Một động vật nhỏ kêu to, làm cả trường hỗn loạn.
“A!” Không ít người sợ hãi gào lên, ngay cả bên Slytherin cả đám đều hoảng sợ trắng bệch.
Không ai ngờ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy lại xuất hiện lần nữa.
“Hoảng cái gì, ngồi hết xuống.” Snape không biết trở về nghi nào lạnh mặt xuất hiện bên Slytherin. Sau khi anh và Tom vội vàng trở về thì vội vã dùng độc dược, tuy rằng trước mắt cơ thể vẫn hơi suy yếu nhưng đủ để xử lý chuyện ngoài ý muốn.
“Chủ nhiệm…” Nhóm sắn nhỏ không biết làm sao nhìn Snape.
“Tất cả ngồi xuống cho ta, các trò phải nhớ kỹ, bất cứ khi nào đều phải bảo trì lý trí.” Snape nghiêm túc nói, anh không liếc một cái sang sân bên kia. Tuy rằng anh bảo nhóm học trò đều phải bình tĩnh bất cứ lúc nào nhưng rõ ràng chỉ cần anh nhìn sang phía sân kia thì chính anh cũng không thể làm được.
“Mọi người bình tĩnh lại.” Lúc này cụ Dumbledore đứng lên cố gắng trấn an mọi người, “Chúng ta không thể gây thêm phiền phức cho Harry, bình tĩnh lại nào bọn nhỏ.”
Vị phù thủy đức cao vọng trọng có thể trấn an được lòng người, cụ nói ra, dường như tát cả mọi người chú ý tới ngoại trừ Tử thần Thực tử thì còn có Harry Potter ở đây.
Đúng vậy, Harry Potter còn ở đây, Kẻ Được Chọn của bọn họ còn ở đây, bọn họ nhất định còn có thể an toàn!
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ngoại trừ cụ Dumbledore, Cậu Bé Vẫn Sống sau khi bị ếm Lời nguyền Chết chóc cũng là sự duy trì tâm linh của bọn họ, là Dược ổn định mà bọn họ không thể thiếu.
Đám người hỗn loạn ban đầu hiện tại dường như đều im lặng. Vì đối mặt Voldemort Harry quay lưng về phía bọn họ, nhưng lúc này bọn họ cũng cảm thấy chỉ một bóng dáng thôi cũng khiến cho bọn họ rất có cảm giác an toàn.
Chuyện kế tiếp xảy ra cũng làm cho mọi người không kịp phản ứng như khi Voldemort đột nhiên xuất hiện vậy, chỉ thấy đỉnh đũa phép Harry phát ra một luồng sáng màu vàng, mà đũa phép Voldemort là luồng sáng trắng, hai luồng sáng chói mắt chạm vào nhau, không lâu sau, luồng sáng màu vàng bắt đầu hướng gần về phía luồng màu trắng.
Vì Voldemort chợt chặt đứt pháp lực nên không giữ được hai luồng sáng kết nối, luồng sáng trắng biến mất khiến luồng sáng vàng từ đũa phép Harry phóng ra trực tiếp phóng thẳng trên người hắn. Khi ánh sáng tan đi thì Voldemort biến mất, trên sân chỉ còn lưu lại đũa phép vừa bị hắn nắm trong tay.
Tất cả diễn ra như trong phim, mọi người sợ hãi ban đầu đến nay lại không biết nên phản ứng thế nào.
Hồi lâu sau mọi người đứng lên hoan hô, “Harry Potter vĩ đại!”
– Hết chương 109 –