Dưới sự dặn dò của Harry, chuyện của giáo sư Lockhart đã được nhóm rắn nhỏ năm hai dùng phương thức ‘nói nhỏ’ để cho học sinh Nhà khác nghe được, rồi thêm một bước được nhóm lửng nhỏ lan truyền khắp trường. Khi thầy Snape được bà Pomfrey mời đến bệnh thất chữa bệnh, Lockhart đang vùi mình trong chăn, chết cũng không chịu gặp người khác.
“Giáo sư Lockhart, thầy cần phải để cho Severus xem vết thương, thế thì thầy ấy mới có thể giúp thầy điều chế độc dược thích hợp, ai cũng không biết móng vuốt của đám yêu nhí này có độc hay không mà.” Bà Pomfrey nghiêm túc nói.
“Không, tôi có thể tự chữa khỏi cho mình,” Lockhart từ trong chăn nói ra, “Không cần ai cả, tự tôi có thể.”
“Không được cố chấp, đem đầu ra cho ta xem!” Bà Pomfrey rít gào.
“Không không không, tự tôi có thể làm được!” Chưa từng có ai dám không nghe lời sếp ẩn của Hogswart nói ra cả, thần kinh Lockhart có thể nói là trơ lỳ đến cực hạn, vì không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng của mình, rõ ràng anh ta che chăn chạy ra ngoài.
“Poppy, theo lời của anh ta, thì anh ta có thể tự chữa cho mình, chúng ta không cần quan tâm làm gì.” Snape thản nhiên nói, không đợi bà Pomfrey nói thêm, đi ra khỏi bệnh thất.
Tối hôm sau, Harry nhận được một gói quà.
Gói quà được Phượng Hoàng Eleanors trực tiếp đưa tới mà không do cú mèo đem đi, nên lúc nó đưa đến tay Harry là vào buổi tối chứ không phải sáng ngày hôm sau, xem ra là người tặng quà khẩn cấp hy vọng quà sớm đến được tay Harry.
“Oa, Phượng Hoàng này thật xinh đẹp.” Draco khen ngợi, “Harry à, cậu lấy nó từ đâu đấy?”
“Đây là người thủ hộ của mình, Phượng Hoàng mới sống lại từ lúc mình được nhận nghi thức kế thừa đó, vừa mới ấp trứng thôi.” Harry cười nói, mở lá thư kèm theo gói quà, là của chú Sirius. Chú ấy đã biết Harry lên năm thứ hai, gửi cho cậu một cây chổi Nimbus mới nhất, cổ vũ cậu đi tham gia việc lựa chọn thành viên Quidditch.
“Khi James còn ở trường là một Tầm thủ xuất sắc, nếu con không gia nhập đội bóng thì James tuyệt đối sẽ đem chú kéo vào trong ảnh mất. Nên con đỡ đầu thân mến của chú, cố gắng lên, giống như James đã liên tục sáu năm đoạt được cúp Quiddtich ấy nhé!” Sirius viết như thế, Harry mới nghĩ ra mình còn chưa nói cho ba đỡ đầu cậu vào Slytherin. Lúc mới tìm được chú, tinh thần chú Sirius cũng không tốt lắm, thậm chí đôi khi sẽ nhận lầm mình là ba James nên Harry cũng không nói với chú Sirius về chuyện ở trường.
Harry mở quà, cây chổi Nimbus 2001 mới tinh làm cậu gợi khóe miệng.
Tuy rằng cậu từ cây chổi này xâm nhập vào thị trường, cậu cũng chuẩn bị bảo cửa hàng gửi đến một cây chổi để tiến hành tham gia chọn lựa cầu thủ Quidditch nhưng hiện tại chắc không cần nữa, cậu thích quà của ba đỡ đầu hơn.
Hy vọng khi chú Sirius biết mình vào Slytherin sẽ không quá mức giật mình, ha ha.
“Oa, Harry, đây là……”
“Quà tặng đó!” Harry ấm áp cười, “Quà tặng của một trưởng bối.” Đời trước, ba đỡ đầu tặng cho cậu cây Firebolt vốn là vì cậu ở trong đội Quidditch. Dù sau đó có cây chổi tốt thế nào đi nữa cậu cũng không vứt nó đi, cho đến khi linh kiện bên trong Firebolt xuất hiện vấn đề không thể sửa chữa được nữa mới thôi. Harry cẩn thận cất giữ, đặt nó ở trong phòng hiệu trưởng để nó làm bạn với mình cho tới khi cậu mất đi.
“Cán chổi mới nhất!” Hai mắt Draco sáng lên, trong lòng Draco hai thứ quan trọng nhất ngoài rồng ra chính là Quidditch, mà nói tới Quidditch thì không có khả năng lại không biết tới chổi bay, cho nên Draco khi nhìn thấy nháy mắt đã biết đây là loại chổi gì mà không cần xem nhãn hiệu ở đỉnh chổi.
“Ừ.” Harry cười gật đầu, vừa định nói thêm, cửa ký túc xá bị mở ra.
“Harry, chủ nhiệm tìm cậu đó.” Pansy phụ trách truyền lời nói.
“Mình biết rồi.” Harry gật gật đầu, rời khỏi ký túc xá.
“Chủ nhiệm tìm Harry vì chuyện gì thế?” Draco nhìn Pansy.
“Ai biết được, chỉ là chủ nhiệm thoạt nhìn không vui lắm đâu.” Pansy hơi lo lắng nói, “Harry sẽ không sao chứ?”
“Không biết.” Draco lo lắng nói.
Bên này, Harry đi đến hầm mới phát hiện ra mình không biết mật khẩu, không còn cách nào chỉ có thể nói với con rắn ngoài cửa, [Ta có thể đi vào không?]
[Ồ, tất nhiên rồi, phục vụ một Xà Khẩu là vinh hạnh của tôi.] Con rắn cúi đầu với Harry – cho dù nó chẳng qua chỉ là cúi mình xuống – rồi cửa mở.
“Giáo sư,” Harry đi vào nhìn thầy Snape đang phê chữa bài tập, “Thầy tìm con có chuyện gì ạ?”
Thầy Snape không trả lời, thầy còn đang bận biến nọc độc của mình thành chữ viết lên trên bài tập của ‘đám nhóc quỷ’, Harry cũng không sốt ruột, cậu tùy tiện rút một quyển từ trên giá sách, ngồi ở sô pha bắt đầu đọc.
Trên giá sách thầy Snape phần lớn đều là sách có liên quan đến pháp thuật Hắc ám, nếu là người khác chắc sẽ bị nội dung dọa sợ nhưng Harry lại khác, cho dù cậu không thích pháp thuật Hắc ám nhưng cậu không ngần ngại tìm hiểu về chúng nó, vì chỉ có hiểu được chúng nó mới có thể phòng ngự và chữa trị chính xác được. Hơn nữa trong chiến tranh, Harry cũng không phải chưa từng sử dụng pháp thuật Hắc ám.
Cứ như vậy, một người đọc sách một người phê chữa bài tập, đợi đến khi Harry nghĩ ra chuẩn bị đến giờ cấm mới gập sách lại, phát hiện thầy Snape không biết khi nào đã chữa xong toàn bộ bài tập, đang nhìn cậu không chớp mắt.
“Ừm…giáo sư,” Harry có vẻ không được tự nhiên với ánh mắt đánh giá của thầy Snape, “Thầy sao thế ạ?”
“Trò đã làm gì Lockhart hả?” Thầy Snape hỏi không trả lời vấn đề của Harry.
“Chỉ là để ạnh ta tự nhận hậu quả mà thôi,” Harry nhún nhún vai nói, “Giáo sư, con không nghĩ chỉ vì một Lockhart mà thầy tìm con đâu, vì thầy hoàn toàn biết vì sao con làm vậy mà.”
Thầy Snape dừng lại một chút mới mở miệng hỏi, “Con rắn trong Phòng chứa Bí mật, trò định làm gì với nó?”
Harry hơi kinh ngạc nhìn thầy Snape, không nghĩ thầy sẽ hỏi như vậy.
“Hửm, chẳng lẽ trò phủ nhận trò sẽ tìm cơ hội đến phòng chứa sao?” Snape nhướng mày, theo hiểu biết với người kia, tên nhóc ngu ngốc này tuyệt đối sẽ đi xử lý khi biết được Hogwarts có sinh vật nguy hiểm như vậy.
“Ừm, được rồi,” Harry khô cằn nói, “Con chuẩn bị đi phòng chứa.” Nhưng không phải hiện tại, cậu cũng không quên bản đồ của trường còn đang trên tay Fred và George, nên cậu cần phải tìm được biện pháp lấy lại bản đồ nếu không cậu sẽ gặp khó khăn.
Biết được cậu đi chơi đêm, biết được cậu tới phòng vệ sinh nữ…ôi, cậu thật không dám tưởng tượng tiếp.
“Nếu ta nhớ không nhầm thì trò đã giải quyết xong Trường Sinh Linh Giá trong nhật ký rồi,” Thầy Snape nheo mắt lại, “Vì lý do gì mà trò vẫn không màng sống chết đi đánh nhau với một con rắn ngàn năm chứ? Hay là huyết thống Gryffindor của trò lại quấy phá, điều khiển thân thể trò đi mạo hiểm?”
“Nhật ký đã giải quyết xong nhưng không có nghĩa con không thể đi tìm Heleba,” Harry nhìn thầy Snape đang không hiểu vì sao, người này lại tức giận cái gì vậy? “Hơn nữa Basilisk nhất định sẽ rất vui khi làm bạn với Eleanors.”
“Chỉ vì một con Phượng Hoàng này mà trò đi khiêu chiến với con Tử Xà kia?” Thầy Snape lạnh lùng hừ một tiếng, “Potter, ta nên bội phục sự dũng cảm của trò hả?”
“Giáo sư, không, Severus à, thầy không biết là để con Tử Xà kia ở Hogwarts sẽ rất nguy hiểm sao?” Harry kiên nhẫn nói, “Thầy không biết là chúng ta nên bắt nó lại, cho dù có học sinh nào khác mở ra Phòng chứa Bí mật cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.”
“Học sinh khác?” Thầy Snape sâu sắc chú ý tới từ này, “Trò đang ám chỉ cái gì?”
“Zedilavies,” Harry nói ra tên cái người mà cậu vẫn còn cảm thấy không thích hợp từ lúc khai giảng tới nay, “Vết sẹo của con có cảm ứng với cậu ta, dưới tình huống Trường Sinh Linh Giá bên trong vết sẹo của con gần như đã biến mất hoàn toàn, thầy sẽ cảm thấy cái này là gì?”
Snape chỉ cảm thấy hô hấp của mình gần như dừng lại, hồi lâu anh mới thì thầm nói ra, “Bám vào?”
“Không,” Harry lắc đầu, “Hẳn là không phải, tóm lại cậu ta có vấn đề, con không biết được đến tột cùng sẽ xảy ra những gì nhưng sắp tới con sẽ phải đi một chuyến xuống phòng chứa.”
Heleba ở trong đó, hiện tại Voldemort đã phân tách linh hồn, có thể nói linh hồn Voldemort năm mươi năm trước cùng với Helebađã vỡ tan. Vì linh hồn không hoàn chỉnh khiến cho Voldemort không còn tư cách trở thành chủ nhân của Heleba nữa. Năm đó nó nghe theo Trường Sinh Linh Giá trong quyển nhật ký chỉ vì Voldemort là Xà Khẩu, cộng thêm trên người còn có khế ước không trọn vẹn kia nữa. Dưới tình huống đó nó tất nhiên sẽ nghe theo lời của Voldemort.
Mà hiện tại cậu quyết định định ra khế ước với Basilisk trước khi tất cả còn chưa bắt đầu, mà mình cũng còn có ít việc cần hoàn thành trong Phòng chứa, nên Harry mới không bác bỏ quyết định của mình.
Thầy Snape im lặng một lúc mới chậm rãi mở miệng nói, “Nếu đầu óc của trò còn có thể tự hỏi, trò nên biết một mình trò không có khả năng đối phó với con Tử Xà kia.”
“Không, giáo sư,” Harry lắc đầu, “Hoàn toàn ngược lại mới đúng, chỉ một mình con mới có thể đi,” Nhìn thầy Snape đang trợn mắt nhìn mình, Harry vội vàng giải thích, “Con là Xà Khẩu duy nhất trong trường học, dưới tình huống khế ước giữa Voldemort và Tử Xà đã bị hủy thì Xà Khẩu con sẽ không thể nào bị thương. Cho nên con cần phải đi một mình, nếu thầy đi cùng, con không dám cam đoan Tử Xà có thể không đột nhiên tấn công đâu.”
“Ta cũng không nói ta muốn đi cùng với trò.” Thầy Snape căm tức quát.
“Dạ dạ dạ, thầy không nói,” Harry bất đắc dĩ nói, “Con sẽ sớm giải quyết chuyện này, trước khi đi con sẽ báo với thầy, được không ạ?”
“Trò nên biến được rồi, nếu để ta phát hiện trò còn đi đi lại lại sau giờ cấm thì trò sẽ tự mình biết hậu quả.” Thật lâu sau thầy Snape nghiến răng nghiến lợi đuổi Harry ra khỏi hầm, hung hăng đóng cửa lại.
Đối với hành động của thầy Snape, Harry bất đắc dĩ nhún vai, lấy ra áo tàng hình phủ lên người, chớp mắt trước cửa đã không còn ai.
Bắt một Potter không được đi chơi đêm? Merlin à, tự sát đó!
Bên kia, Snape vô lực ngã mình vào sô pha, lấy tay che mắt.
Anh đang lo lắng, anh lại có thể lo lắng, lo lắng cho một Potter, lo lắng cho một Potter chứ!
Đúng vậy, anh rõ ràng cảm giác được, khi tên nhóc mắt xanh lục kia nói sẽ một mình đi tìm Tử Xà, trong lòng anh lại bối rối. Rõ ràng biết tuổi thực tế tên nhóc kia cũng không đúng với cơ thể, rõ ràng biết tên nhóc kia là một Xà Khẩu sẽ không có vấn đề gì khi chống lại một con Tử Xà, nhưng tại sao anh vẫn không ngừng lo lắng, tất thối Merlin, đến tột cùng là vì sao chứ?
“Severus, tôi rất vui khi cậu có thể thoát khỏi quá khứ, có người trong lòng!” Tự nhiên lời nói của bạn tốt lại vang lên bên tai, lúc đó cảm thấy buồn cười, nhưng giờ thì sao, anh còn có thể cười được nữa ư?
– Hết chương 47 –