Draco thức dậy, Harry cũng giật mình tỉnh giấc.
Rất lâu rồi cậu mới ở cùng người khác chung một phòng, khiến cậu không quen, dù Draco rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi khi Draco thức dậy, Harry vẫn giật mình mở mất.
“A, bây giờ là lúc nào?” Harry mơ mơ màng màng lấy ngón tay xẹt qua không khí, muốn nhìn giờ, “Merlin, Draco à, bây giờ còn chưa tới sáu giờ, cậu dậy sớm như vậy làm gì?” Harry than vãn nói, “Không phải bảy giờ chúng ta mới ăn bữa sáng sao?”
“Harry, mặc kệ cậu ấy, cậu tiếp tục ngủ đi.” Zabini một bên mơ mơ màng màng nói, “Hình tượng Malfoy là quan trọng nhất mà.”
“Đã một tuần rồi, mình còn nghĩ Draco là dậy đọc sách, hóa ra mỗi ngày đều là…” Harry mơ mơ màng màng nói xong, tiếng càng ngày càng nhỏ – haizz cậu ngủ tiếp.
Mấy ngày nay, cậu không cần phải lo lắng mình muộn học vì Draco sẽ đánh thức cậu.
Merlin, cậu thực sự không quen, mỗi ngày chưa đến sáu giờ đã bị đánh thức, rồi lại ngủ tiếp, không bao lâu lại tỉnh dậy.
Ngày đầu tiên, sáng sớm như vậy, cậu còn tưởng Draco dậy đọc sách chuẩn bị bài. Có lẽ bị đả kích bởi lời nói của Hermione lúc còn trên tàu, khiến cậu ta cảm thấy một Slytherin máu trong rất mất mặt so với một nữ phù thủy nhỏ xuất thân Muggle, cho nên bây giờ cố gắng đọc sách. Cho tới tận khi Harry rời giường, cậu mới biết được không phải như vậy.
Trong phòng rửa mặt, Draco đang chải chuốt, mỗi lần phải gần hai tiếng mới đi ra, với việc này Zabini dù quen cũng phải than thở ‘hình tượng Malfoy’, Harry liền cảm thấy tốt nhất không nên nói gì.
Mới ngủ tiếp không được bao lâu, Harry lại bị Draco đánh thức, “Nhanh lên Harry, tí nữa là lớp học độc dược đấy.”
Ầy, đúng vậy, lớp học độc dược, hôm nay đã là thứ sáu, Harry ở đây đã được một tuần rồi.
Trong thời gian này, Harry biểu hiện rất tốt, cho dù là vấn đề gì cậu đều có thể được cộng điểm cho nhà Slytherin. Trong mắt nhóm giáo sư, cậu cũng ưu tú giống Hermione Nhà Gryffindor, mà trong nghi thức lựa chọn thủ tịch Harry biểu lộ thực lực cũng khiến cho các quý tộc nhỏ không có hành động thiếu suy nghĩ. Harry khẳng định bọn họ đã có được chỉ thị từ gia đình, tùy thời cơ mà hành động.
Sau khi bị đánh thức lần thứ hai, Harry mắt nhắm mắt mở đi vào phòng rửa mặt, dưới kích thích của nước lạnh, cậu nhanh chóng tỉnh táo.
Hôm nay có lớp học độc dược, hôm nay có hai tiết độc dược, hôm nay lại có hai tiết độc dược của thầy Snape.
Ôi, Merlin, hôm nay nhất định không phải là ngày tốt!
Haizz, cho dù Snape không trừ điểm, thầy cũng không tha cho mình. Thầy Snape cùng một Potter vĩnh viễn không có khả năng trở thành bạn bè. Kiếp trước Ron đã nói như vậy.
Harry ra khỏi phòng ngủ, nhóm rắn nhỏ năm nhất đã chờ ở ngoài, trong Slytherin quy định bọn họ không thể tự tiện hành động, đi lễ đường cần phải có thủ tịch dẫn dắt.
“Thủ tịch,” Sau khi nhìn thấy Harry đi ra, có người đi tới trước cậu, “Kurt nói rằng cậu ta vẫn không thoải mái, cho nên hy vọng tiếp tục xin phép, chờ cậu ta tốt hơn sẽ đi lên lớp.”
Vết thương của Kurt được bà Pomfrey chữa trị khỏi trong vòng hai ngày, nhưng một tuần nay cậu ta vẫn không đi theo đoàn người, lấy cớ mình bị thương, rồi nói động tác mình chậm nên mọi người cứ đi trước. Hơn nữa, cậu ta cũng không xuất hiện tại nơi của Harry. Mọi người đều biết, vì cậu ta cảm thấy Harry không xứng với chức danh thủ tịch, cho nên sẽ không tham gia vào đội ngũ của Harry.
Hành vi của Kurt không thể nghi ngờ là khiêu chiến quyền uy của Harry, cũng khiêu chiến quyền uy của thủ tịch Slytherin, Harry biết, cậu không thể tiếp tục mặc kệ chuyện này.
“Không đến được, nhiều ngày như vậy vẫn còn nghiêm trọng. Thế này đi, cậu trở về nói cho cậu ta, hôm nay không cần đến lớp, tôi sẽ đem tình huống của cậu ta nói với chủ nhiệm, khiến chủ nhiệm sắp xếp đem cậu ta đi bệnh viện St Mungo trị liệu, dù sao thì pháp thuật Hắc ám sẽ lưu lại di chứng. Trước khi cậu ta tốt hơn, tôi nghĩ chủ nhiệm sẽ đồng ý cậu ta tạm thời không cần trở lại, cậu ta không cần lo lắng.”
Harry nói xong, giữ cậu ta lại nhờ chuyển lời, cố ý bỏ qua khuôn mặt đầy khó xử.
Chuyển tới bệnh viện St Mungo, như vậy việc Kurt sử dụng pháp thuật Hắc ám tấn công Kẻ Được Chọn sẽ bị bại lộ, sau đó gia tộc Lewis liền xuống dốc tột cùng. Nếu Kurt đủ thông minh cậu ta sẽ biết nên làm thế nào.
Kurt chỉ là vấn đề nhỏ, không cần để ý nhiều, hiện tại cậu cần để ý chính là lớp học độc dược kế tiếp.
Một tuần, Ron cùng cậu cũng nên chấm dứt trì hoãn rồi.
Harry cầm dao nĩa, bên Gryffindor thưa thớt người, hơn nữa ngồi lẫn lộn, thoạt nhìn dễ khiến người ta nhíu mày, nhưng Slytherin cũng đang không thả lỏng mà, không phải sao?
Mỗi Nhà sẽ có đặc điểm khác nhau, Harry tuy rằng nhớ Gryfindor nhưng vì kế hoạch tiếp theo cậu cần phải đứng ở bên Slytherin, không chỉ vì lợi ích lâu dài mà còn là trước mắt, cậu hiện tại là học sinh Slytherin, Snape không thể nào trừ điểm đúng không?
Harry đang tự hỏi không chú ý tới bưu kiện sáng sớm, Hedwig bên cạnh giơ chân lên nhưng không thu hút được chú ý của chủ nhân liền tức giận mổ cậu một cái, kéo Harry trở về.
“Ừm, cô bé ngoan, thực xin lỗi, tao vừa mới tự hỏi một chút.” Harry lấy lòng tự tay cắt một lát khoai tây thành miếng nhỏ đút cho Hedwig.
Hedwig quyết định tha thứ cho sai lầm nhỏ của Harry, sung sướng ăn xong khoai tây trong lúc Harry mở thư.
Là thư của bác Hagrid, trong thư nói bác là một người bạn tốt của ba mẹ, bởi vì con của bạn tới trường học, mời cậu đến uống trà chiều.
Harry trở lời thư, cho biết cậu rất vui khi nhận được lời mời, cũng tỏ vẻ sau khi tan học sẽ mang cả bạn tới thăm. Chờ viết xong, cậu buộc nó lên chân của Hedwig cũng là lúc nhóm Slytherin đã buông đồ ăn, học sinh bảy năm đều bắt đầu rời khỏi nhưng lúc này, cách lớp học đầu tiên còn nửa tiếng.
Thật sự là một thói quen tốt, như vậy sẽ không bị đến muộn.
Harry nhìn nhìn Gryffindor bên kia, Ron vừa mới bắt đầu ăn bữa sáng.
Ừm, bạn tốt, chỉ mong cậu tới kịp.
Trong phòng học độc dược, thầy Snape còn chưa tới, nhưng vì nơi này lạnh hơn so với bất cứ nơi nào cộng thêm trên tường tủ thủy tinh đựng đầy các tiêu bản động vật khiến học sinh câm như hến, không ai dám nói chuyện, ngay cả trao đổi cũng cố gắng dùng ánh mắt hoặc hành động để biểu đạt. Khi thầy Snape tiến vào, búng tay một cái, cửa sổ đóng lại, chỉnh phòng học, không khí càng im lặng.
“À, phải rồi, một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta,” Khi điểm danh, ngón tay thầy chỉ vào tên của Harry trên danh sách, “Vô cùng lừng lẫy.” Giọng nói không phải quá lớn nhưng mỗi người đều có thể nghe được.
“Vậy cho chúng ta xem, tiếng tăm có thể đại diện cho tất cả hay không.” Thầy nói.
Tới rồi! Harry nói với chính mình, cái vấn đề chết tiệt này.
“Trò Potter, có thể nói cho ta biết nếu thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây chúng ta sẽ được gì?”
Haizz, lại là vấn đề mấy trăm năm trước, cậu có nên trả lời hay không? Nhìn Hermione đang giơ tay rất cao, Harry tự hỏi một lát, trước khi thầy Snape mở miệng liền nói, “Thực xin lỗi, con không biết thưa thầy.”
“A? Xem ra, tiếng tăm không phải là tất cả, trò Gran…” Thầy ấy tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngừng lại.
Mà Harry, vô tội nhìn thầy, “Thưa giáo sư, trên thực tế khi con đọc ‘Một ngàn thảo dược và nấm mốc trong phép thuật’, nội dung của học sinh năm nhất chúng con cũng chưa cần phải học cái này, xin cho phép con tới học kỳ sau trả lời thầy.”
Snape nhất thời cứng ngắc, anh không nghĩ rằng cậu sẽ dám nói chuyện với mình như vậy, lập tức anh hung tơn nói, “Như vậy, nói cho ta biết tìm một bezoar thì trò sẽ tìm ở đâu? Đây là nội dung dành cho năm thứ nhất.”
“Dạ, trong sách ạ,” Harry đương nhiên nói, “Đối với người nào đó không nhớ được bezoar ở nơi nào, đem sách tới là tốt nhất, như thế sẽ không có sai lầm.”
Thầy Snape thoạt nhin tựa hồ trực tiếp muốn đem Harry đứng lên mắng như tát nước vào mặt, không khí càng ngày càng lạnh, ngay cả Draco ngồi bên người Harry cũng không tự giác xê dịch. Trời ạ, Harry lại dám nói chuyện như thế này với ba đỡ đầu, thật sự khâm phục cậu ta.
“Trong sách…” Thầy Snape cứng ngắc nói, “Như vậy, trò Potter, trong sách có nói cho trò biết cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào hay không?”
“Chúng khác nhau ở chỗ phát âm thưa thầy.” Harry trợn tròn mắt nói dối, “Ít nhất, trong sách, hai từ này cũng viết khác nhau tuy mặt sau giống nhau.”
“Trò…” Thầy Snape chỉ tay vào sách trước mặt Harry, nghiến răng nghiến lợi nói, “Trở về, chép 50 lần quyển “Một ngàn thảo dược và nấm mốc trong phép thuật”, sau đó trả lời vấn đề của ta, ngu ngốc!”
“Trên thực tế, thưa giáo sư, con đã chép xong rồi,” Harry từ trong túi sách lấy ra trang giấy bị mình thu nhỏ, giao ra trước mặt thầy Snape, “Thầy có cần lấy luôn không ạ?” Đây là thứ mà Harry đã chuẩn bị từ hồi hè, bởi vì khi cùng Draco viết thư, Draco luôn oán giận Snape phạt cậu ta chép sách, cho nên Harry cảm thấy mình cũng nên phòng bị một chút, xem ra cậu làm đúng rồi.
Harry nhìn đến bộ mặt vặn vẹo của thầy Snape, trong lòng nở nụ cười.
“Chép 50 lần còn trả lời không đúng vấn đề, xem ra trò cần cấm túc, trò Potter, tối nay, hầm, hiểu chưa?” Thầy Snape hung hăng cầm lấy thứ trên tay Harry, tức giận ngùn ngụt nói.
“Dạ con hiểu thưa giáo sư!” Harry thái độ không sao cả, chọc giận thầy Snape, kết quả Neville làm nổ vac so với thời gian Harry tính toán sớm hơn 15 phút – may mắn vừa xong cậu cùng Draco đã đem tác phẩm của mình vào bình.
Trong phòng học hỗn loạn, Ron bị thầy Snape ra lệnh mang Neville đến bệnh thất, Harry đứng ở một góc nhìn một đám người được thầy Snape đưa độc dược trị mụn ghẻ trên mặt. Trong khoảng thời gian ngắn, Harry nhìn thầy Snape đang bận rộn trong đám người, có cảm giác đó là một nhà từ thiện, lập tức cậu lắc lắc đầu, đem ý tưởng trong đầu của mình vứt đi.
Thầy Snape là một nhà từ thiện? Thật sự không có liên quan một chút nào hết á.
Trong lúc hỗn loạn, độc dược của mọi người đều bị hỏng, toàn bán thành phẩm, chỉ có sản phẩm trong tay Harry còn chưa giao lên, cậu cùng Draco làm tốt độc dược.
Vì thế, thầy Snape cộng thêm cho Slytherin hai mươi điểm.
Đầu tiên là vì chất lượng độc dược của bọn họ rất tốt, hơn nữa trong lúc hỗn loạn lại bảo vệ được thành quả của mình – đối với một bậc thầy độc dược mà nói, đây chính là đáng giá thưởng thức.
Buổi chiều thứ sáu không có tiết học, Harry không cần dẫn theo một đám rắn nhỏ, cho nên cậu quyết định đem Draco cùng đi tìm Ron và Hermione rồi đi tới nơi của bác Hagrid.
– Hết chương 19 –