• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

—o0o—

Khoảng giữa tháng mười thì Lockhart trở về, Harrry thật sự không biết vì ‘một ít vết thương nhỏ’ mà anh ta lại dùng một thời gian dài như vậy mới có thể chữa khỏi. Giải thích hợp lý duy nhất chính là Lockhart sợ mất mặt nên không cho bất kỳ ai điều chế độc dược trị thương đơn giản, nhưng rõ ràng anh ta thất bại, nếu không thì không cũng chẳng lâu đến thế. Vì vậy Harry cảm thấy nên để vị giáo sư này lại rời đi thêm một khoảng thời gian nữa.

Lockhart trở về được nhóm học sinh cực kỳ hoan nghênh, vì ngay ngày đầu tiên anh ta nhậm chức giáo sư đã xảy ra chuyện, mọi người cũng không biết lớp học của anh ta tệ đến mức nào nên nhóm động vật nhỏ không hiểu biết tình hình thực tế đặc biệt hoan nghênh vị giáo sư nổi tiếng này.

Nhưng một tuần sau, trong thư viện, Draco và Blaise đều nhịn cười nhìn Hermione trước mắt đang bùng nổ cảm xúc, “Mình không thể tin được, tên ngu ngốc kia thật sự đã trải qua những chuyện đó sao, theo mình, ông ta có khác quái gì với Squib đâu cơ chứ? Phí cả lúc trước mình còn thích sách của ông ta như vậy.”

Ừ đúng vậy đấy, trước đó cậu còn đánh dấu bằng mực đỏ lớp học của ông ta trên thời khóa biểu cơ mà. Draco trong lòng nghĩ, không rõ cảm giác gì, chỉ biết từ khi mình vô tình nghe được Ron nói với Harry chuyện này mà nảy sinh một loại cảm xúc kỳ quái với hành động của Hermione, nhưng cậu giờ vẫn chưa biết cuối cùng là cái gì, cũng không biết là vì sao nữa.

Tuần cuối của tháng mười, Harry nhận được thư chú Sirius gửi, từ thư Harry biết tinh thần của chú Sirius đã tốt hơn nhiều, cậu cực kỳ vui vẻ. Nhìn nhìn lịch, đại khái còn cách một tháng mới tới lễ Halloween, Harry cảm thấy mình cần phải chuẩn bị một món quà cho ba đỡ đầu khiến chú vui vẻ một hồi, mà với Gryffindor, ‘tự do’ chính là một món quà tốt nhất.

Hơn nữa vì Cúp Vàng ngoài ý muốn xảy ra, Harry đã không còn yên lòng để mặt dây chuyền tiếp tục ở chỗ Kreacher nữa, làm không tốt có khi nào lại ngoài ý muốn mà Trường Sinh Linh Giá trong mặt dây chuyền tự nảy sinh sức mạnh chứ? Trong nhà cũ Black có rất nhiều đồ vật pháp thuật Hắc ám có thể khiến Trường Sinh Linh Giá đạt được một sức mạnh tạm thời đó.

Ban đêm, Harry lẻn vào ký túc xá Gryffindor – cậu đi theo Neville vào trong, giờ đây Neville vẫn là một đứa nhỏ sơ ý, cậu ta còn chưa nhận ra được sau mình còn có một người khoác áo tàng hình, nói thật, nhóm sư tử nhỏ qua loa luôn luôn không cẩn thận được.

Sau giờ cấm, phòng sinh hoạt Gryffindor đã dần im lặng, có lẽ còn có vài người đang mạo hiểm đi đêm ở bên ngoài nhưng rõ ràng đêm nay Ron vẫn ngoan ngoãn ở trong ký túc xá. Mười một giờ mười lăm phút, Harry ếm cho bọn họ một thần chú mê man, rồi bỏ áo tàng hình ra.

Harry dễ dàng tìm ra Pettigrew, có lẽ vì nghỉ hè suýt bị chú Sirius bắt được nên hắn bất an. Ron nói Scabber dạo này không ổn lắm, Harry nói với Ron có lẽ vì Scabber bị ốm, đề nghị Ron vẫn không nên để y chạy loạn, miễn cho lúc nó chạy đến bên Rừng Cấm dễ dàng trở thành cơm trưa của đám động vật bên trong, thoạt nhìn Ron đã tiếp nhận đề nghị của Harry rồi.

Giờ phút này, Harry cầm đuôi con chuột nói, “Hiển nhiên cái lồng sắt nhỏ như vậy không thích hợp để mày ở đây, tao chắc cần phải đem mày đến một cái lồng lớn hơn nhỉ.” Nhà ngục Azkaban, tuyệt đối đủ lớn đó!

Harry ếm cho con chuột đang không ngừng giãy dụa một thần chú hôn mê, rồi bỏ vào trong áo chùng của Ron. Ron quen ngủ nướng, lúc buổi sáng không tới kịp phát hiện Scabber không biết đi đằng nào cũng không kịp kiểm tra túi tiền của mình đâu, mà Harry vì chắc chắn mới ếm thêm cho Scabber một thần chú xem nhẹ nữa, bảo đảm ngày mai Ron có thể đưa nó tới phòng học.

Tiết đầu tiên của ngày mai, lớp độc dược giữa Slytherin và Gryffindor.

Harry ếm thần chú hôn mê đảm bảo ngày mai Peter mới có thể tỉnh lại, đến lúc đó ở trong bóng tối nhất định sẽ khiến Peter cực kỳ hoảng sợ mà vội vàng tìm nơi có ánh sáng, mà chỉ cần hắn chui ra khỏi áo chùng, rõ ràng là có thể bay vào vạc của Ron, vậy Harry có biện pháp bắt hắn giải trừ trạng thái hóa thú rồi.

Để có thể đem Dược nâng cao tinh thần của ngày mai giải trừ được trạng thái hóa thú cực kỳ dễ dàng, chỉ cần Harry động tay động chân lúc Hermione không ở bên cạnh là không có vấn đề gì. Mà may mắn vì hiệu suất làm nổ vạc của Neville gần đây lại tăng cao nên Snape đã đồng ý để Hermione và Neville cùng một tổ, Ron cùng Seamus cùng một tổ, hơn nữa bọn họ lại ngay bên cạnh Harry và Draco.

Harry lặng yên làm tốt mọi thứ, giải trừ thần chú hôn mê đối với Ron và mọi người, rời khỏi phòng sinh hoạt Gryffindor.

Sáng sớm hôm sau, Harry dẫn nhóm rắn nhỏ tới sảnh đường ăn sáng, quả nhiên hơn mười phút sau mới thấy Ron và Seamus vội vội vàng vàng chạy vào sảnh đường, mà lúc này còn chưa tới mười lăm phút nữa thì đến lớp học độc dược.

“Cậu ta gần đây vẫn luôn chậm trễ như vậy.” Draco bĩu môi nhìn Ron đang ăn uống vơ vét, “Buổi tối cậu ta làm gì thế không biết.”

“Có lẽ không phải buổi tối không ngủ được mà ban ngày động não quá độ đó.” Harry cười nói.

Draco biểu tình ‘cậu nói đùa đúng không’, “Động não quá độ? Cậu xác định cậu nói tới tên sư tử ngu ngốc đó hả?” Cho dù đã trở thành bạn nhưng Draco và Ron cũng không dừng lại hành động châm chọc lẫn nhau.

“Draco, cậu không nhận ra gần đây khi không có Hermione bên cạnh giúp đỡ như trước mà Ron vẫn hoàn thành bài tập của mình hả, nếu không dùng đầu óc thì sao làm được chứ?” Harry nói xong mới nhận ra một chuyện, “Ron không phải không thông minh, chủ yếu là không ai hướng dẫn cậu ấy, trong khi Hermione vội vàng tự học tập mà cậu ấy vẫn tự nhiên không giảm bài tập của mình.”

“Ai có thể có kiên nhẫn như vậy mà hướng dẫn một tên sư tử ngu ngốc đó chứ?” Draco kinh ngạc.

Tầm mắt Harry tựa hồ quay về một chỗ nhưng không đợi Draco quay đầu nhìn, Harry buông đồ ăn của mình đứng lên, cùng lúc đó, nhóm rắn nhỏ năm hai cũng đứng lên theo, vì lớp học tương đối sớm nên không cần nhóm năm trên đi trước, “Draco, cậu sẽ biết thôi.” Harry cười nói rồi cầm sách giáo khoa của mình ý bảo mọi người cùng cậu rời bàn ăn.

Bên kia, Ron nhìn Harry rời khỏi, vội nuốt xuống miếng bánh mỳ trong miệng, uống một ngụm nước bí đỏ, lấy sách giáo khoa của mình rồi nói với Seamus và Neville đang còn ăn bữa sáng, “Nhanh lên, chúng ta bị muộn rồi.” Ron biết Harry luôn đoán chắc thời gian, cậu ấy chỉ lên lớp trước mười lăm phút vào phòng học, không muộn cũng không sớm, đi theo Harry là lựa chọn tốt nhất, vì cậu biết tiết đầu tiên chính là lớp độc dược, nếu đến muộn Gryffindor sẽ bị trừ điểm – tuy không đến muộn thì lão dơi già vẫn trừ điểm như cũ, lấy đủ loại lý do.

Cuối cùng, trước một phút thì Ron tiến vào lớp học – trên đường Neville ngã hai lần.

Lúc đi vào Snape không nhìn thấy nhóm Gryffindor đến muộn nguy hiểm nheo mắt, khiến nhóm sư tử liên can rùng mình một cái, bọn họ có dự cảm rất xấu.

“Hôm nay chúng ta sẽ điều chế dược nâng cao tinh thần, độc dược này rất quan trọng, dễ dàng cho các trò vào năm thứ năm thức đêm vì ứng phó kỳ thi O.W.Ls, ngày hôm sau mỏi mệt mà nhấc lại tinh thần. Vì độc dược này tương đối đơn giản nên ta không định đến năm thứ tư mới dạy cho các trò, bây giờ,” Anh đơn giản lưu loát vẫy đũa phép, “Phương pháp ở trên bảng, nếu các trò dựa vào thao tác ở trên, chưa đến một giờ là các trò có thể hoàn thành, giờ thì, bắt đầu!”

Theo giọng nói của Snape, mọi người bắt đầu thao tác.

Một người phụ trách tìm nguyên liệu, một người phụ trách chuẩn bị tiến hành nhấc vạc, phối hợp với nhau.

“Draco, để mình.” Harry nói với Draco đang chuẩn bị nguyên liệu, không đợi Draco phản ứng đi theo Ron tới kho để nguyên liệu.

Nghĩ đến người quá nhiều, Ron chưa kịp đi vào, Harry chậm rãi đi sau Ron, khi mọi người tản ra, cậu lặng lẽ ếm cho Ron một thần chú lẫn lộn.

Dược nâng cao tinh thần rất đơn giản, nên muốn đem nó điều chế thành một độc dược khác cũng rất đơn giản, chỉ cần đổi mấy nguyên liệu là được, mà nguyên liệu điều chế độc dược giải trừ trạng thái hóa thú cũng gần tương tự với dược nâng cao tinh thần. Nhưng quá trình điều chế độc dược bắt buộc Hóa Thú Sư hiện hình thì lại phức tạp, Harry biết Ron không có khả năng điều chế được, nhiều nhất lúc gần được thì lại thất bại, nhưng vậy cũng đủ rồi. Khi Peter bị rơi vào độc dược này Harry sẽ ếm thần chú lên người hắn, hoàn toàn không đũa phép không tiếng động, đến lúc đó khi tra ra mọi người cũng chỉ có thể kết luận vì độc dược này mà thôi, vì không có ai hoài nghi học sinh lại có thể sử dụng thần chú cao cấp như vậy.

Đối với Hary mà nói, toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi. Ngay khi bắt đầu lớp học, cậu và Draco đã dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành Dược nâng cao tinh thần – tuy rằng cậu không am hiểu độc dược nhưng độc dược năm thứ hai đối với cậu cũng không quá khó khăn. Tuy rằng điều chế dược nâng cao tinh thần cũng không đến mức hoàn mỹ nhưng có Draco ở đây, vấn đề này đã được giải quyết. Khi Draco cầm chai độc dược nộp lên, Harry nhìn nhìn bốn phía, Hermione thì đang cẩn thận nhìn chằm chằm cái vạc trước mắt, Neville thì không biết làm gì, cũng không chuyển mắt nhìn chằm chằm. Trong phòng học phần lớn mọi người vẫn còn chăm chú vào vạc, Ron và Seamus thì đầy nghi ngờ nhìn cái vạc trước mặt, độc dược lúc sau phải trở thành màu xanh lục nhưng vạc Ron lại chuyển thành màu bạc.

Đây là màu sắc bắt buộc của dược giải trừ hóa thú bước đầu tiên, mà Ron cũng chỉ có thể hoàn thành bước này vì bọn họ không có nguyên liệu cần thiết để có thể tiếp tục điều chế bước tiếp theo.

Harry ếm cho Ron một thần chú lẫn lộn chỉ để cậu ta lấy được dược liệu hoàn thành bước đầu tiên dược này thôi, vì nguyên liệu bước thứ hai là nội tạng của động vật mà dược nâng cao tinh thần không cần dùng.

Harry thấy trong áo chùng Ron có cái gì nhảy lên, cậu biết Peter đã tỉnh, đang suy nghĩ làm cách nào thoát khỏi bóng tối.

Harry cẩn thận nheo lại ánh mắt, chờ Peter nhảy ra.

Mà lúc này, động tác Peter càng lúc càng lớn, Ron cũng đã nhận ra, “Hửm, cái gì lại đang lộn xộn trong áo chùng của mình vậy! Á, không, Scabber!” Lúc này, Peter đã thoát khỏi bóng tối, nhảy ra từ túi tiền của Ron mà điểm nó dừng chân sẽ là… cái vạc trước mặt Ron.

Đúng lúc này trong phòng học phát ra một tiếng nổ vạc, phản ứng đầu tiên của Harry đó là ‘Neville lại làm nổ vạc rồi’, vì thế trong hỗn loạn cậu ếm ra một thần chú, nhìn nó đã đánh vào trên người con chuột đang chìm dần ở bên trong vạc.

Ếm xong thần chú cậu mới nhớ ra Neville và Hermione cùng một tổ, vạc chắc chắn không thể nào nổ được, hơn nữa tiếng nổ vạc hình như cũng không phải phát ra từ Gryffindor.

Ngay sau đó cậu bị cái gì bắn vào người, lập tức mất đi tri giác.

“Đáng chết, độc dược đơn giản như vậy mà trò cũng có thể làm nổ vạc của mình, trong đầu của trò có phải nhồi toàn cỏ lác hay không hả!” Giống như Harry, sau khi nghe thấy tiếng nổ vạc, phản ứng đầu tiên của Snape là Neville lại làm nổ vạc của mình, nổi giận đùng đùng xuống bục giảng trừng mắt nhìn Neville nhưng anh kinh ngạc là cái vạc trước mặt tên nhóc vì lời anh nói mà phát run lại đang được cô nàng biết n thứ chăm sóc tốt, thậm chí độc dược bên trong đã đi đến giai đoạn cuối cùng, chỉ cần thêm một phút đồng hồ nữa là có thể hoàn thành.

Vậy thì là ai chứ? Snape lập tức nhíu mày, ngay sau đó anh nghe được Draco kêu, “Harry!”

Anh dùng tốc độ bất khả tư nghị quay đầu, tình huống trước mắt làm anh co rút tâm tình mình.

Harry nghĩ xuống mặt đất, toàn bộ người bị độc dược bắn vào, hơn nữa màu sắc đó cũng không phải của Dược nâng cao tinh thần. Nổ vạc không phải vì nguyên liệu cuối cùng điều chế Dược nâng cao tinh thần cũng không phải vì thao tác không đúng làm nổ vạc, mà vì bản thân dùng nguyên liệu sai, dùng dược liệu nguyên bản để điều chế độc dược nâng cao tinh thần điều chế ra độc dược khác, đương nhiên sẽ nổ vạc. Giờ phút này vì loại độc dược còn chưa biết tên, toàn bộ cơ thể Harry không ngừng co rút mà bên kia, Kurt Lewis vẫn còn duy trì động tác giơ đũa phép quấy vạc, tựa hồ rất kinh ngạc vì mình có thể làm nổ vạc.

Nhưng Snape dám thề, anh thấy được sự bình tĩnh trong mắt tên ngu ngốc kia, cậu ta đã dự kiến là sẽ nổ vạc, hơn nữa còn có thể là một âm mưu nhắm vào Harry. Nếu không phải cố ý, vì sao Kurt đứng trước vạc mà khi nổ vạc nhưng không có việc gì, ngược lại Harry cách cậu ta ít nhất một bước dài lại có thể ngã xuống?

Nhưng hiện tại anh không có tinh thần đi quản người này, Snape thật cẩn thận ôm lấy Harry, “Slytherin trừ 20 điểm, trò Lewis, vì trò ngu xuẩn!” Sau đó anh nhanh chóng rời khỏi phòng học.

Kurt đứng im tại chỗ, cắn chặt môi dưới. Điểm Slytherin đạt được không dễ dàng gì, vì nói thật trong Hogwarts không có mấy giáo sư thích học sinh Slytherin, nếu cộng cũng chỉ cộng một ít mà thôi. Nhưng trừ điểm Slytherin cũng không dễ, vì bên ngoài bọn họ biểu hiện hoàn mỹ, không có giáo sư nào có thể bắt được nhược điểm của bọn họ. Mà nay trời ạ, cậu ta lại bị trừ những 20 điểm, lại còn bị chính chủ nhiệm trừ nữa!

Bên Gryffindor, Ron cũng sững sờ nhìn cửa nói, “Lão dơi già hôm nay làm sao thế, lại có thể trừ điểm Slytherin, không phải chỉ cấm đoán là xong rồi sao?”

– Hết chương 51 –

Tác giả có lời muốn nói: Giáo sư không biết là trừ điểm Slytherin, bởi vì anh rất để ý Nhà mình, như vậy viết nguyên nhân là vì xông ra, giáo sư đã để ý Harry vượt qua cả Nhà mình, hy vọng mọi người có thể nhận hành vi này của giáo sư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK