“Oa, con yêu của chúng ta đã thực sự trưởng thành rồi.” Từ khi Harry tuyên bố mình có được thư thông báo tới tận khi Harry ăn xong bữa sáng, ba James luôn ở bên lải nhải những lời này, Harry không có biểu hiện không kiên nhẫn mà chỉ mỉm cười nghe ba James nói liên miên không ngừng.
Ừm, tuy rằng nghe ba nói có hơi phiền phức, nhưng cảm giác này rất tốt, so với lúc trước khi Hagrid đến tìm cậu, nói cho cậu tất cả, dẫn cậu đi mua những thứ cần thiết khi đến trường rồi đem cậu về nhà Dursley đang coi như không thấy cậu, tình huống bây giờ, Harry càng thích hơn. Có người luyến tiếc bạn, có người cảm thán chỉ trong một thời gian họ lơ đãng bạn đã lớn lên, cảm giác này thực sự rất tốt.
“Được rồi James à, anh đã lải nhải cả một buổi sáng rồi.” Mẹ Lily buồn cười nhìn anh, “Nói thêm điều gì nữa, anh đã có thể ngăn cản Harry đến trường đấy.”
“Ôi, vợ yêu, anh chỉ là cảm thán một chút thôi mà,” Ba James nói, “Em biết rõ, với anh thì Harry lớn lên thật nhanh.”
“Đối với em cũng thế mà,” Mẹ Lily nói, sau đó cô cười hỏi Harry đang chỉ cười không nói, “Con yêu, con định khi nào thì đi Hẻm Xéo mua những vật dụng cần thiết?”
“Dạ hôm nay luôn đi ạ,” Harry nói, “Con đã lâu không được đi Hẻm Xéo, nên đi sớm một chút xem thế nào.” Cậu viết thư trở về Hogwarts, nói cậu không cần một giáo sư tới đưa mình đi, lần này cậu muốn tự mình đi tới Hẻm Xéo. Được rồi, cậu biết hành động này sẽ đánh vỡ kế hoạch tìm kiếm cậu của hiệu trưởng, nhưng cậu không muốn mình bị phát hiện sớm như vậy, sự tình biệt thự Potter, cậu định sau khi mình đến trường mới công bố. Cho nên Harry vẫn cảm thấy tự mình đi Hẻm Xéo là tốt nhất.
“Vậy được rồi, nhớ mang thêm vài gia tinh đi cùng, một mình con cũng không mang nhiều thứ như vậy được.”
Ừm, mẹ vĩnh viễn vẫn chu đáo như thế. Harry phân phó July mang theo một vài gia tinh đi cùng mình – đương nhiên không phải đi cùng nhau mà ẩn bên người chờ phân phó – sau đó dưới suy nghĩ dẫn dắt, rời khỏi biệt thự Potter – cậu cảm thấy, việc mình đã có thể độn thổ tốt hơn là không để lộ ra.
Rất nhiều năm trước, khi lần đầu tiên tiến vào thế giới pháp thuật, cũng là năm cậu mười một tuổi, lúc đang nhìn ngã tư Hẻm Xéo quen thuộc, Harry yên lặng nói với chính mình, “Hoan nghênh trở về, Harry.”
Lại là một bắt đầu mới, lại là một đoạn mạo hiểm mới.
Bởi vì kho vàng của biệt thự Potter vẫn còn tài sản, cho nên lúc này đầu tiên Harry không cần phải đi Gringotts, cậu lựa chọn đi tìm một con cú – cậu cảm thấy đây là thời điểm cần phải chào đón Hedwig về nhà. Lần trước có được nó, là quà sinh nhật mà bác Hagrid tặng, nhưng hiện tại sẽ không có người mua cho cậu, cậu nên thừa lúc người khác chưa mua nên đem con cú đi về thôi.
“Ôi, Hedwig, thật vui vì nhìn thấy mày.” Harry chào hỏi với con cú trắng tinh đang ở trong lồng mở to mắt nhìn cậu.
Con cú kêu một tiếng, vươn mỏ nhẹ nhàng mổ vào tay cậu đặt ở thành lồng. Harry mỉm cười nhìn nó, vì thế Hedwig có vẻ rất thích chủ nhân mới của mình, nó kêu một tiếng, Harry cảm thấy cậu hiểu được Hedwig đang rất vui. “Ừ, tao cũng rất vui.” Có thể lại nhìn thấy mày.
Có một số việc không cần lặp lại, ví dụ như bi kịch, có một số việc dù có lặp lại bao nhiêu lần vẫn cần phải bắt được, ví dụ như tình bạn.
Harry giao lồng cú cho gia tinh, phân phó chúng lập tức mang Hedwig về, rồi cậu bước đến cửa hàng đũa phép. Lúc đi ra cậu đã cất cây đũa phép từ lúc mua tại hẻm Knockturn, lúc này không có đũa phép cậu tuyệt đối không quen, không chỉ vì pháp lực khổng lồ trong cơ thể đang không ngừng quay cuồng, mà càng vì thói quen đũa phép không lúc nào rời người hơn. Lúc mới sống lại thì không sao, nhưng sau khi cậu một lần nữa lấy được đũa phép, cậu không nghĩ rằng tự mình đốc thúc luyện tập có thể sánh bằng bên ngoài.
Trước mặt cửa hàng đũa phép Ollivander, Harry hít sâu một hơi, bước vào.
“Xin chào,” Trong cửa hàng hình như không có người, các hộp đũa phép nhiều đến nỗi chồng chất lên tận trần nhà, Harry một lần nữa cảm thấy thần kỳ khi cụ Ollivander có thể nhớ kỹ chi tiết từng cây đũa phép, mà lại có thể tìm được chúng nó, “Có ai ở đây không ạ?” Không ai trả lời, Harry cẩn thận hỏi một câu.
“A, chào cháu,” Một người đột nhiên xuất hiện, vọt đến trước mặt cậu, dù có chuẩn bị nhưng Harry vẫn hoảng sợ. Ừm, cậu vẫn chưa quen được hình thức cụ Ollivander thình lình xuất hiện trước mặt, may mắn cậu không phải thường xuyên gặp mặt cụ, nếu không trước khi tiêu diệt được Voldemort cậu sẽ bị phương thức xuất hiện của cụ Ollivander làm ngã rồi. Đây cũng không phải là tin tức tốt gì, Nhật báo Tiên tri tuyệt đối sẽ đưa tin ra ngoài đầu tiên.
“Cháu chào cụ ạ,” Harry cố gắng làm mình không có vẻ kinh ngạc, “Ý cháu là, cháu cần một cây đũa phép, để cháu sử dụng khi đến trường.”
“À, phải, phải, phải rồi, Potter, ta đang suy nghĩ, cháu cũng nên đến đây,” Cụ Ollivander nói, “Ta tưởng như chỉ mới ngày hôm qua khi ta gặp chính ba cháu trong tiệm này mua đũa phép đầu tiên của mình, ý ta là, cháu cùng ba cháu rất giống nhau, khiến khi cháu vừa mới bước vào, ta còn tưởng ba cháu đẩy cửa vào nữa. Nhưng ta tin ta sẽ không có cây đũa phép mười một tấc Anh bằng gỗ cây sao thứ hai cung cấp cho cháu, cho nên ta chắc chắn cháu không phải James.”
“Dạ, cháu rất vui vì cụ có thể nhớ kỹ ba cháu.” Hóa ra dù cậu có che vết sẹo của mình hay không, người gặp qua ba cũng không nhận lầm cậu, Harry có chút buồn bực nghĩ.
“Phải rồi, nhưng khi cậu ta đến cũng không lễ phép như cháu đâu.” Cụ Ollivander nói, “So ra thì mẹ cháu lễ phép hơn, cô bé xuất thân từ Muggle có thể ưu tú ngang bằng bọn nhỏ máu trong, đũa phép bằng cây liễu rất phù hợp với cô bé, như vậy, để ta xem, con của họ sẽ có cây đũa phép phù hợp như thế nào.”
Cụ Ollivander hưng trí bừng bừng lôi kéo Harry đi vào trước một đống hộp đũa phép, “Potter, vậy cháu muốn dùng tay nào sử dụng đũa phép?”
“Dạ tay phải thưa cụ.”
Kế tiếp là một đoạn thời gian lựa chọn có thể nói là tai nạn, vì pháp lực Harry cực khổng lồ, tuy không cầm đũa phép phù hợp với mình cũng có thể sử dụng nó gây ra lực phá hoại rất lớn. Cho nên một giờ sau, tiệm của cụ Ollivander thoạt nhìn như bị cướp càn quét, Harry chú ý tới nơi cất đống đũa phép được ếm một thần chú phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, xem ra, cụ Ollivander đã biết nếu phù thủy không dùng đúng đũa phép phù hợp với chính mình sẽ gây ra lực phá hoại, Harry nghi ngờ vì sao cụ lại cảm thấy hứng thú với những vị khách đạp đổ phòng của cụ như vậy.
Cho tới tận khi căn phòng nhìn có vẻ lung lay sắp đổ, cụ Ollivander mới rút ra cây đũa phép Harry đã chờ từ lâu.”Vậy, tới đây thử chiếc này, Potter, đũa phép gỗ nhựa ruồi lông Phượng Hoàng.”
Rốt cuộc đã tới. Harry nâng tay cầm lấy đũa phép. Một luồng hơi ấm từ đũa phép truyền vào, Harry cảm thấy cơ thể đã mệt nhừ vì thử cả buổi chiều lập tức thoải mái hẳn lên. Hơn nữa, bởi vì cầm đũa phép này làm tình huống pháp lực hỗn loạn trong cơ thể bắt đầu dịu đi, Harry gần như không suy nghĩ vung lên đũa phép. Ngay đó, một tia sáng phun ra từ đũa, ngoài ý muốn sửa chữa lại nơi mà cậu đã phá hủy khi thử đũa lúc trước.
“A, thoạt nhìn đũa phép này thực phù hợp với cháu,” Cụ Ollivander vỗ tay kêu lên, “Thật là kỳ lạ!”
Harry cảm thấy cái kỳ diệu đó chỉ cần nghe qua một lần là đủ rồi, không cần phải nghe một lần nữa, nhưng hiển nhiên cụ Ollivander vẫn muốn nói cho Harry.”Nói như vậy, trong nhóm phù thủy máu trong, mỗi một đũa phép đều có một chút gì đó tương tự, nhưng hiển nhiên Potter, cháu là một ngoại lệ.” Cụ Ollivander vừa cúi nhặt chiếc hộp bị cậu ném xuống vừa nói.
Đây là điều mà bây giờ cậu mới nghe thấy.”Vì sao ạ?” Vì thế Harry quyết định hỏi một câu.
“Do huyết thống,” Cụ Ollivander nói, “Huyết thống giống nhau sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới cây đũa phép phù hợp. Ta nhớ rõ ba cùng ông nội của cháu nguyên liệu làm đũa phép đều giống nhau, tuy rằng hai người đều khác nhau, nhưng ta xác định, đũa phép của cháu không hề giống với của ba mẹ cháu. Đũa phép của ba cháu thích hợp biến hình, sử dụng pháp thuật bảo vệ, còn của mẹ cháu lại thích hợp về khả năng biến hóa, mà của cháu lại là pháp thuật tấn công, thậm chí lõi đũa phép của cháu được làm từ lông Phượng Hoàng, lúc đó chỉ có một con Phượng Hoàng duy nhất cho hai chiếc lông mà thôi, làm thành hai cây đũa phép khác nhau…” Mà một cây khác, để cho cậu nói đi…
Harry thanh toán tiền, rời khỏi tiệm đũa phép Ollivander. Lần này đối thoại không giống nhưng trọng điểm vẫn giống trước đây…
Voldemort, chúng ta đã định là kẻ địch!
– Hết chương 13 –