• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Minh Yên: pass chương 62: 

– Gợi ý: giáo sư và Harry đã hôn nhau lần đầu tiên ở chương nào? Pass chính là tên của chương ấy.

– Đặc điểm: không dấu, không viết hoa, không cách và có 7 ký tự.

—o0o—

Trong lịch sử Hogwarts cũng không phải chưa từng xuất hiện tình huống học trò tạm nghỉ học. Nhưng lý do chủ yếu chẳng qua là vì học trò đó bị thương rất nặng, không thể tiếp tục học tập nữa nên mới xin tạm nghỉ học, hoặc vì sự cố mà học trò đó biến thành Squib mà thôi. Nhưng trong đơn xin mà Zedilavies nộp lên cũng không nói ra lý do mình không thể tiếp tục học tập, mà trực tiếp nói cho cụ Dumbledore rằng gia tộc bắt cậu ta phải làm vậy.

Cụ Dumbledore không thể quyết định, tuy rằng cụ là hiệu trưởng nhưng chuyện này dù sao cũng liên quan tới cả sự nghiệp học hành của một học trò, nên tạm thời cụ vẫn chưa phê chuẩn. Sau đó lại xảy ra vụ vượt ngục ở Azkaban – đương nhiên cụ Dumbledore có biện pháp để lấy được tin tức có liên quan tới chuyện này bên tòa soạn ‘Nhật báo Tiên trì’ – hơn nữa sau khi nhận được danh sách tù nhân vượt ngục – cụ nhíu mày rất sâu.

Sau một lát, cụ đưa đơn này lên ban giám đốc, xin ý kiến quyết định của họ.

Là người đứng đầu ban giám đốc, tất nhiên Lucius biết được tin tức này. Mà Draco được Lucius bày mưu, lập tức viết thư cho Harry. Cho dù Draco vẫn chưa thể hiểu được vì sao cái vụ Zedilavies xin nghỉ học cũng ảnh hưởng tới cả ban giám đốc trường nữa.

Harry cầm thư của Draco, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn.

Có ba khả năng xảy ra: một là linh hồn trong Cúp Vàng đã có đủ sức mạnh để khống chế Zedilavies đi cướp ngục Azkaban; hai là sau khi Bellatrix trốn thì tìm được chủ hồn, rồi nhân cơ hội, chủ hồn dung hợp linh hồn bên trong Cúp Vàng; khả năng cuối cùng chính là sau khi Bellatrix trốn ngục chạy về gia tộc mình, rồi đi theo linh hồn bên trong Cúp Vàng – dù sao thì hồn phiến kia chắc đã có một lý trí nhất định nào đó, chỉ cần hắn ta nói dối một chút thì mụ Bellatrix điên cuồng tôn sùng Voldmort chắc chắn sẽ tin tưởng mà không hề nghi ngờ.

Tận trong đáy lòng, Harry hy vọng là khả năng thứ ba, nếu là hai cái trên thì sẽ gây ra rắc rối cho hành động của Harry.

“Hì hì, Harry à, Giáng sinh vui vẻ. Sao con còn chưa đi mở quà thế?” Chú Sirius từ sáng sớm chưa thấy mặt rốt cuộc cũng xuất hiện, chú cười vỗ vai con đỡ đầu của mình hỏi.

“Dạ, Giáng sinh vui vẻ, chú Sirius,” Harry gấp thư lại, nói với chú Sirius, “Cháu đang đợi chú cùng mở quà nè.”

“Thế hả, chú rất thích được mở quà đó.” Chú Sirius nói, “Hiện tại chúng ta cùng đi thôi.”

“Dạ, được.”

Harry luôn luôn viết thư trao đổi tin tức với Draco. Ba ngày sau cậu biết được Zedilavies đã xin nghỉ học thành công. Có lẽ vì người trong ban giám đốc trường học biết vụ vượt ngục ở Azkaban, đã nghĩ đến rất có thể liên quan tới Kẻ-mà-ai-đã-biết-là-ai-đấy ở sau lưng hỗ trợ, trong lòng phân vân. Hơn nữa, gia tộc Lewis – đầy tớ điên cuồng của người kia cũng chưa từng được tín nhiệm. Còn gia tộc Lestrange thì ngoại trừ gia tộc Malfoy và gia tộc Black năm đó cũng là một gia tộc được Kẻ-mà-ai-cũng-biets-là-ai-đấy tín nhiệm nhất, bọn họ không thể nào không nể mặt gia tộc này, nhất là dưới tình huống Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy rất có thể đã quay trở lại nước Anh.

Sau khi nhận được tin tức, Harry nghĩ chắc sẽ không có ai lại tới phòng chứa nữa, liền phân phó Heleba trong lúc này không cần tới trường, trực tiếp đi tìm Nagini và mang theo Nagini trở về.

Những ngày còn lại thì Harry vẫn ở trong biệt thự Potter chú ý tình huống bên ngoài, chú Sirius đang bận rất nhiều về chuyện của mình cũng tới chơi với Harry. Harry ký vài cái bản thảo giao cho nhóm gia tinh đưa tới vài gia tộc đứng ở vị trí trung lập đang hợp tác cùng gia tộc Potter. Những gia tộc này tuy đều là gia tộc máu trong nhưng không ghét bỏ Muggle, cũng không hề phản đối đề xuất đưa sản phảm Muggle vào giới phù thủy của Harry, ngược lại họ hỗ trợ giải quyết rất nhiều rắc rối khi Harry đang ở trường.

Cho tới tận khi về trường, Tom vẫn chưa xuất hiện, Harry cực kỳ bất đắc dĩ.

Như Harry đã dự đoán, khi không có Zedilavies thì cuộc sống trường học trở nên vô cùng yên tĩnh và bình yên. Sau khi ngày nghỉ Giáng sinh chấm dứt thì Harry cũng không còn nhìn thấy Dobby, có lẽ vì Zedilavies đã rời đi làm cho Dobby nghĩ rằng cậu không còn nguy hiểm nữa. Mà sau khi đã trải qua một ít ngày nghỉ bình tĩnh suy nghĩ lại, Harry đã xí xóa hết những chuyện trước kia, không còn trốn tránh Snape nữa.

Nhưng Harry ngạc nhiên nhận ra, ánh mắt Snape nhìn cậu đã trở nên rất kỳ lạ, rất nhiều cảm xúc Harry không thể lý giải pha trộn trong cặp mắt sâu thẳm kia, Harry không thể nhận ra rốt cục thì đó là những cảm xúc gì.

Đã không còn sự kiện hóa đá, nhóm học trò trở nên yên tâm hơn rất nhiều.

Zedilavies đi khỏi, trong Slytherin cũng móc xích việc cậu ta rời đi và sự kiện vượt ngục ở Azkaban với nhau. Nhưng vì gia tộc Lestrange bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì lớn, hơn nữa các con rắn nhỏ trong Nhà cũng không được người lớn ở nhà gửi thư về chuyện có liên quan nữa. Nửa tháng sau, những đề tài có liên quan tới Zedilavies cũng thưa dần, dường như người này chưa từng xuất hiện, không ai còn nhắc lại tới cậu ta.

Mà Kurt, khi Harry có lòng quyết trả thù, thì đã trở thành khách quen của bệnh thất, làm cho nửa học kỳ cậu ta trở nên rất ngoan ngoãn, không làm ra tình huống náo động nào nữa.

Hogwarts thực sự an bình phải kể đến từ  Lễ tình nhân ngày đó.

Ngày mười bốn tháng hai, sáng sớm, Harry vừa mới bước vào lễ đường thì sững sờ tại chỗ.

Các bức tường đều treo đầy những bông hoa to tướng màu hồng phơn phớt. Ghê hơn nữa là hoa giấy hình trái tim cứ rơi như mưa từ trần nhà màu xanh lơ xuống dưới.

Nhiều năm trôi qua, cậu đã sớm quên mất cái sự kiện Lễ tình nhân năm thứ hai này, nhưng sau khi nhìn cách bố trí trong lễ đường, Harry bất đắc dĩ nghĩ tới.

Ôi, Merlin à, cậu không thích Lễ tình nhân tí nào hết!

Nhìn lễ đường tràn ngập màu hồng, Harry chậm rãi đi vào.

Trên dãy bàn giáo sư, Lockhart ăn mặc chỉnh tề rực rỡ, nói cái gì đó với các giáo sư khác. Cho dù anh ta ngồi bên cạnh Snape đang đen mặt, anh ta vẫn nói rất hăng say.

Kỳ thật có đôi khi, Harry rất bội phục Lockhart, vì cho dù là giáo sư cũng ít người có thể bỏ qua được sắc mặt của Snape mà nói chuyện, nhưng chẳng những anh ta làm được mà lại còn nói rất hăng say. Thật không hiểu được thần kinh của người này đã trơ lỳ tới mức độ nào.

“A, xem ra nhóm học trò đã đến đông đủ rồi.” Sau một lát, Lockhart nhìn nhìn chỗ ngồi của bốn Nhà, phát hiện trên mỗi chỗ ngồi đều có học trò, anh ta chớp chớp mắt, lập tức lớn tiếng nói, “Mọi người, Lễ tình nhân vui vẻ! Và cho phép tôi cám ơn bốn mươi sáu người, tính đến thời điểm này, đã gửi cho tôi thiệp chúc mừng. Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quý vị một sự ngạc nhiên thú vị – và chưa hết đâu nhé!” Vì thế Harry cau mày nhìn mười mấy người lùn vẻ mặt cáu kỉnh đi đến.

Không biết vì sao cậu đã sớm quên đi sự kiện nhiều năm về trước, cái điệp khúc ‘Mắt chàng xanh như cóc ngâm tươi rói’ nháy mắt quanh quẩn trong đầu Harry. Harry ỉu xìu trợn trắng mắt, cực kỳ không tốt nhìn chằm chằm đám người lùn kia.

“A, đúng vậy, những vị thần Cupid dễ thương, rất xứng với cái tên nhóm thần tình yêu. Ngày hôm nay bọn họ sẽ đi khắp trường để trao cho quý vị những lời cầu chúc tình yêu, hy vọng các trò sẽ có thể hưởng thụ vui vẻ Lễ tình nhân tuyệt vời này! Nếu các trò hứng thú, sao các trò không thử yêu cầu thầy Snape điều chế Tình Dược nhỉ? – Đương nhiên tôi cũng có thể làm được, nhưng thứ lỗi cho tôi, hôm nay tôi bận quá, tôi cần phải trả lời cho nhóm người người hâm mộ, khổ, vào những ngày này thì người nổi tiếng không bới ra được chút thời gian nào, cho nên các trò đành phải mời giáo sư độc dược của mình cho một ít Tình Dược rồi.”

“Chắc ông ta muốn chúng ta xin phải một đám chất độc ý hả!” Ở bên cạnh Blaise kinh ngạc nói, “Xin chủ nhiệm điều chế Tình Dược, Merlin à, quá đáng sợ!”

Quả thật rất đáng sợ đó, ánh mắt của Snape dường như có thể vật chất hóa mà đi giết người, nhưng tên ngu ngốc kia rõ ràng còn chưa nhận ra chuyện này. Ở một  bên Harry cảm thán cho thần kinh trơ lỳ quá mạnh mẽ của người nào đó.

Lúc này, một chú người lùn nhỏ đi tới trước mặt Harry, “Tôi có một nhạc thư gửi tới Harry Potter đây!” Chú lùn búng dây đàn hạc nghe như đe dọa.

“Petricifus Totalus!” Harry giơ đũa phép lên nói.

Chú lùn nhỏ cứ thế duy trì tư thế cầm đàn đứng trên bàn cơm. Hary buông đũa phép xuống, dùng khăn ăn lau lau khóe miệng, “Tôi nhớ rõ mười lăm phút nữa thì sẽ bắt đầu tiết học đầu tiên.”

Ngay sau đó, nhóm rắn nhỏ cũng buông dao nĩa xuống, đứng lên theo Harry, rời khỏi cái lễ đường tràn ngập màu sắc hồng phấn này.

Cả ngày, các chú người lùn nhỏ cứ xuyên qua xuyên lại trong phòng học không ngừng. Harry rất may mắn vì hôm nay mình không phải học lớp độc dược. Cậu cảm thấy vẻ mặt của Snape hôm nay chắc chắn sẽ rất đáng sợ, vì thế trong lòng cậu mặc niệm ba giây thay cho nhóm Slytherin và Gryffindor năm thứ tư vì có lớp độc dược ngày hôm nay.

Nhóm giáo sư đều ngăn đám người lùn ngoài cửa, không cho bọn họ tiến vào. Nhưng lớp của Lockhart thì khác, người kia hoàn toàn không ngại chuyện này, thậm chí anh ta còn không khóa cửa, đợi nhóm người lùn đi vào đọc nhạc thư tới học trò. Hơn nữa không để cho học sinh theo đuôi Harry hóa đá người lùn vào buổi sáng trên lễ đường, Lockhart bắt bọn họ phải nghe xong, nếu không sẽ trừ điểm.

May mắn là có lẽ hành vi của Harry sáng nay đã cảnh cáo, không ai tặng nhạc thư cho cậu nữa.

Đến chiều tối thì Lockhart xảy ra sự cố.

Cho dù anh ta biểu hiện thật sự rất tệ nhưng trong trường học vẫn không thiếu fan hâm mộ. Vào chiều tối, có nữ sinh chặn đường anh ta, xin anh ta giúp đỡ điều chế Tình Dược. Harry nghe nói khi Lockhart nghe được một câu của nữ sinh kia, ‘Con cho rằng giáo sư Lockhart điều chế Tình Dược chắc chắn còn giỏi hơn cả giáo sư Snape’ thì tươi cười đồng ý.

Kết quả, Lockhart điều chế Tình Dược có giỏi hơn Snape hay không thì Harry không biết, cậu chỉ biết là mới điều chế được một nửa thì Lockhart làm nổ vạc. Ngay cả bậc thầy độc dược Snape cũng không kiểm tra được Lockhart rốt cục đã cho cái nguyên liệu độc dược gì vào trong vạc của mình. Snape kết luận, chắc chắn Lockhart đã thả nguyên liệu gì đó không phải nguyên liệu độc dược vào vạc mới có thể làm mình thê thảm như vậy.

Vì thế Lockhart hôn mê bị chuyển đến bệnh viện St Mungo ngay lập tức. Ngày hôm sau tin tức từ bệnh viện St Mungo truyền tới, Lockhart vì bị độc dược không biết tên bắn lên trên người làm hôn mê trong thời gian dài, ngay cả nhóm bác sĩ trị liệu cũng bó tay, sắp xếp cho anh ta nằm viện.

Kể từ đó, anh ta không thể nào tiếp tục dạy học sinh được nữa, cụ Dumbledore bất dắc dĩ tuyên bố Lockhart không thể đảm nhiệm chức vị giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, làm cho nhóm giáo sư và học sinh Hogwarts hoan hô tận trời. Nhưng một giây sau, cụ Dumbledore lại tuyên bố vì cụ chưa tìm được giáo sư dạy Phòng chống Pháp thuật Hắc ám mới nên tạm thời chức vị này sẽ do giáo sư Snape đảm nhiệm. Khi tin tức này được đưa ra, nhóm học sinh kêu rên ầm ầm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, chuyện này đã được quyết định rồi.

Cuộc sống trường học hai tháng sau, dưới sự kêu rên của đám học sinh, cái bản mặt thối của Snape, cùng với sự cảm thán của Harry mà kết thúc.

– Hết chương 61 –

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK