“Sectumsempra!” Đầu đũa phép phát ra tia sáng chói mắt, phóng tới con chuột to béo, da nó giống như bị dao cắt, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài, đồng thời tiếng kêu chói tai cũng vang lên.
Bỏ đũa phép xuống, Harry nhìn con chuột thí nghiệm gần như hấp hối, trên mặt bình tĩnh, chợt lóe không đành lòng nhưng cuối cùng biến thành kiên định. Nếu hiện tại mềm lòng về sau cậu rất có thể sẽ lặp lại sai lầm lúc trước, cho nên, chỉ có thể như thế.
Nhiều năm qua, cậu đã quen với trường hợp như vậy, thần chú hắc ám không chỉ có hiệu quả hủy diệt đối với người mà còn đối với động vật. Nhưng cậu không thể không luyện tập thần chú hắc ám cùng pháp thuật tạo thương tổn cho người khác, đối phó với Voldemort không thể nào giải quyết đơn giản bằng cách sử dụng “Expelliarmus” được. Bởi trong thế giới này cậu không thể chịu được khi mọi người chết đi, lại dùng đũa phép cũ đánh một trận cuối cùng với Voldemort, nếu đã xảy ra hiệu ứng cánh bướm, như vậy nhất định cũng đã thay đổi cả “tương lai” trong trí nhớ của cậu nữa. Vì thế trước khi đến trường, cậu cần phải liên hệ lại những lời kiếp trước mình nói cùng phát minh một lần nữa, cho đến tận khi cậu có thể sử dụng mà không dùng đũa phép, không phát ra tiếng mới thôi.
Rời đi trường học, vô dụng đã bao lâu, nhưng ngày mai sinh nhật chỉ có một mình. Đúng vậy, đã bốn năm trôi qua, trong bốn năm này, Harry không ngừng luyện tập pháp thuật. Sau đó dưới sự dạy dỗ của bà nội cùng với các vị tổ tiên đến từ gia tộc Malfoy, học tập lễ nghi quý tộc, ngày qua ngày đã không còn thời gian rời khỏi biệt thự Potter nữa.
Nhưng bởi vì trong người Harry có huyết thống gia tộc Potter cho nên dưới sự phản đối từ ba cùng các ông, Harry được cho phép trong khi gặp mặt người trong gia đình không cần bảo trì phong thái cùng hành động quý tộc đáng chết đó (đây là lời của ba James). Chỉ cần cậu cam đoan trước mặt các quý tộc khác không làm mất đi lễ nghi quý tộc của mình là được.
Bốn năm này, mọi cố gắng của Harry đều được tổ tiên gia tộc Potter nhìn nhận, cho tới khi Harry học xong chương trình Hogwarts đến năm thứ tư, cùng việc thành công thi triển pháp thuật không đũa phép – cứ việc chỉ là một thần chú nhỏ như Scourgify – mà không bị pháp lực xung đột, các vị tổ tiên mới nhất trí cho rằng Harry sẽ là một người làm gia tộc Potter kiêu ngạo, dưới sự dẫn đường của cậu, có thể đi tới một tương lai huy hoàng.
Nhắm hai mắt lại, ổn định pháp lực mạnh mẽ trong cơ thể, mấy năm nay, pháp lực Harry luôn không ngừng tăng trưởng, khiến cho hiện tại cậu rất cần một cây đũa phép phù hợp để dẫn đường pháp lực không có lúc nào ngừng điên cuồng vận chuyển trong cơ thể, sau đó cậu xử lý con chuột, đi ra khỏi phòng.
“Thưa cậu chủ, thư của cậu.” Vừa ra khỏi, July sớm đứng bên ngoài chờ đợi đưa cậu một phong thư.
“Cám ơn ngươi.” Harry ôn hòa nói, hoàn toàn không có sự lạnh lùng trước đó.
“Ôi, cậu chủ quá hiền hòa, cậu nói cám ơn với July!” Gia tinh lại một lần nữa cảm thán bên tai Harry, cậu cực kỳ hiểu mình cần phải làm gì vào lúc này.
“July,” Cậu cười nói. “Nếu ngươi thật sự cảm thấy vinh hạnh, như vậy có thể giúp ta một chuyện nữa sao?”
“Vâng, làm việc cho cậu chủ là muôn ngàn vinh hạnh.” July cúi đầu trước Harry, kích động nói.
“Chuẩn bị cho ta một ít thức ăn, và chú ý tình huống bên ngoài biệt thự mấy ngày nay, nhìn xem có con cú nào đậu gần đây hay không, thư báo nhập học từ trường Hogwarts hẳn là đã tới.” Từ sáng đến giờ cũng chưa ăn gì, nhu cầu hiện tại của Harry chính là bổ sung cho cái bụng của mình.
“July rất vui vì phục vụ cậu chủ.” July vui vẻ kêu lên, biến mất trước mặt Harry, cậu biết khi mình đến bàn ăn sẽ nhìn thấy một bữa cơm trưa rất phong phú – hoặc là, ừm, bữa tối?
Harry vẫn không rõ, gia tinh rõ ràng có pháp lực cường đại, vì sao lại cam chịu làm người hầu cho phù thủy? Không kể đến mệt nhọc về thể xác, chỉ cần được khích lệ một chút thôi sẽ vui vẻ đến mức khiến người khác cảm thấy kỳ thật nên đối xử tệ với bọn chúng mới đúng.
Lắc đầu, Harry cầm thư, đi đến bàn ăn – từ sự dạy dỗ của bà nội, một quý tộc, khi đi đường cần phải duy trì một dáng vẻ, nhất định phải ngẩng đầu mà bước, không thể nhìn chung quanh, càng không thể đi đường đọc sách hay đọc thư. Không ngoài dự đoán, trước khi mình đến, July cùng với mấy gia tinh khác đã mang lên một bàn thức ăn phong phú, Harry ngồi xuống, lịch thiệp cầm đồ ăn.
“Ừm, đứa nhỏ thân yêu, con vẫn rất gầy.” Giọng nói không đồng ý từ bên phải Harry truyền đến, Harry nuốt thức ăn xuống, mỉm cười nhìn người trong ảnh.
“Ôi, ba, ba biết ba cũng không béo mà.”
Chỉ có một mình Harry trong biệt thự quá mức trống trải quạnh quẽ, hơn nữa Harry không thể lúc nào cũng đi đến phòng ảnh tìm ba mẹ – vẫn biết nơi đó còn có rất nhiều vị tổ tiên, sau khi đi làm khách ở các bức ảnh khác đều thích trở lại đây ngủ – cho nên ở một nơi khác, Harry đặt một bức họa, để ba mẹ có thể tùy lúc tìm đến mình.
“Nhưng con yêu, con đang trong thời kỳ trưởng thành, ba con năm đó cũng không gầy như vậy.” Mẹ Lily và ba James ở trong cùng một bức ảnh – tuy rằng hai người đều có bức ảnh riêng nhưng bọn họ càng thích ở chung hơn – lúc này, cô không đồng ý nhìn Harry, “Sao con mãi không mập được nhỉ?”
Cũng không biết vì nguyên nhân gì, hiện giờ Harry cũng gầy giống như lúc mười một tuổi ở kiếp trước, dù thế nào cũng không béo lên được. Hồi trước, mặc quần áo rộng rãi của Dudley cũng có thể che đi được, nhưng hiện tại quần áo trên người cậu đều theo form cả, cơ thể nhỏ gầy làm người khác nhìn vào sẽ nghi ngờ cậu không đủ dinh dưỡng.
“Mẹ à, đừng lo lắng,” Harry an ủi nói, “Ít nhất con có cao lên mà.” Ít ra cậu cũng vui mừng là so với mười một tuổi lúc trước cậu cao hơn rất nhiều, không hề giống như một đứa nhỏ mười tuổi nữa.
“Được rồi được rồi, con lúc nào cũng an ủi được mẹ.” Mẹ Lily đành nói, “Phải rồi, Harry, con đã mười một tuổi, cũng nên đến trường, con chuẩn bị khi nào công bố việc con kế thừa gia tộc Potter?”
Bởi vì Harry vẫn chưa mở phòng ngự biệt thự Potter, cho nên không có ai biết Harry ở nơi nào, cũng không biết được gia tộc Potter lâu đời đã có người thừa kế. Harry cá, Bộ Pháp thuật nhất định sẽ có rất nhiều người không ngừng tìm kiếm biệt thự này rồi đem tài sản chuyển tới Bộ Pháp thuật “bảo quản”. Harry đột nhiên rất muốn nhìn xem khi bọn họ biết kế hoạch của mình thất bại, trên mặt bọn họ sẽ có cảm xúc như thế nào…
“Dạ, mẹ, không cần sốt ruột,” Harry nói, “Chờ sau khi con đến trường, con sẽ phân phó July làm chuyện này.” Bởi vì người đầu tiên Harry nhìn thấy khi mới vào nơi này chính là July, mà sau khi mình trở về cũng nhìn thấy July, khó tránh khỏi cậu có chút cảm giác thân thiết, vì thế liền đưa nó lên làm gia tinh chuyên trách của mình. Vì chuyện này, July suýt nữa khóc đứt cổ họng, lần nữa lặp lại nhất định phải làm tốt chuyện Harry phân phó.
“Con quyết định là được rồi.” Lily ôn nhu nói.
Ăn xong cơm chiều, Harry cùng mẹ Lily và ba James nói lời từ biệt, về phòng chính mình mới rút thư ra.
Là của Draco. Mấy năm nay, Harry vẫn duy trì liên hệ với cậu ta, Darco là người duy nhất biết được Harry ở nơi nào. Cho dù khi mới bảy tuổi vì tâm lý sùng bái với Kẻ Được Chọn nên Draco mới quyết định kết bạn với Harry, thì bây giờ Harry có thể chắc chắn Draco nhìn đến chỉ là Harry chứ không phải là một thân phận nào nữa.
Cũng trong mấy năm nay, Draco tiếp nhận giáo dục đã khiến cậu ta hiểu được mình làm cái gì mới đem lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc. Nhưng cậu ta lựa chọn không để lộ ra tin tức của Harry, lựa chọn tuân thủ giao kèo với Harry bốn năm về trước, Harry biết dù là kiếp trước hay bây giờ Draco vẫn là người bạn tốt nhất của cậu.
Nội dung trong thư chỉ có tình hình gần đây của Draco, cùng sự bất mãn với huấn luyện gần nhất của cậu. Từ đầu tới cuối, nhìn không ra đây là lá thư từ tay của một cậu chủ quý tộc mà chỉ là lá thư kể khổ của một đứa nhỏ mà thôi. Harry cười cầm bút, quyết định lập tức hồi âm cho Draco, an ủi cậu ta.
Viết xong thư, Harry tùy tiện tìm một gia tinh bảo nó mang đi, mình thì rửa mặt chải đầu rồi nằm trên giường.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Harry vừa mới xuất hiện tại đại sảnh, July liền đưa lên một phong thư. Đó là bức thư thông báo trúng tuyển học sinh Hogwarts!
– Hết chương 12 –