Harry quyết định về trường vào mấy ngày trước nhập học sau lễ Giáng sinh.
Tuy rằng đối mặt biểu tình ba James không tha, Harry mặc dù có ý nghĩ muốn hoàn toàn nghỉ đông trong biệt thự, nhưng nghĩ lại, cậu còn có chuyện khác phải làm.
Về vấn đề sản nghiệp gia tộc, phần lớn vẫn giao cho người khác xử lý, mà một phần nhỏ, sẽ có gia tinh đưa đến trường học cho cậu, rất tiện. Nên sau khi an bài xong tất cả, Harry thu thập đồ đạc của mình, chào ba James cùng mẹ Lily, về trường học.
Sau đó, trường học kỳ thật không có bao nhiêu người, nhưng Harry biết cụ Dumbledore nhất định đang ở đó, nên cậu mới lựa chọn trở về.
A, xem ra, cậu lại có thể bắt đầu đi chơi đêm. Harry cầm áo tàng hình của mình, mỉm cười.
Sau khi phát hiện trong đống quà của cậu có cả áo tàng hình, câu đầu tiên ba James nói, chính là cảm thán lúc mình còn là học sinh, “A, nó mang cho ba rất nhiều niềm vui, nên biết đây là vật phẩm cần thiết để chúng ta đi chơi đêm đó, nhất là khi ba đến phòng bếp.”
Ba à, con đồng ý! Đã từng lấy được rất nhiều lợi ích, Harry lúc ấy ở trong lòng nghĩ như vậy.
Bởi vì còn chưa khai giảng, lâu đài bình thường vốn náo nhiệt lại có vẻ hơi lạnh lẽo. Người không trở về nhà chưa đến hai mươi, nhìn thấy Harry xuất hiện, mọi người hơi kinh ngạc nhưng bị Harry nói cho qua, không nói cho bọn họ cậu nguyện ý trở về.
Chẳng lẽ nói cho bọn họ, chính mình là vì đi chơi đêm mà quay về? Ôi, bọn họ sẽ xé xác cậu.
Chiều tối, vào lúc tới lễ đường ăn cơm, cụ Dumbledore thấy cậu xuất hiện, có vẻ rất giật mình, nhưng cụ vẫn im lặng giơ cái chén với Harry, Harry dùng chén nước bí đỏ của mình đáp lễ cụ, nhìn nhau cười.
Lập tức, cậu cảm thấy một tầm mắt, một tầm mắt cực kỳ tức giận.
Harry nghiêng đầu, quả nhiên thầy Snape đang hung tợn theo dõi cậu, vẻ mặt đó Harry hiểu được, là chất vấn cậu vì sao đã trở về.
Harry từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, căn bản mặc kệ vẻ mặt của thầy, lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, không có bất cứ động tác nào, cúi đầu xuống tiếp tục giải quyết thức ăn trong đĩa của mình.
Khi màn đêm buông xuống, Hogwarts vốn thanh lãnh càng chìm vào yên tĩnh.
Chín giờ hơn, Harry mang theo áo tàng hình, nghênh ngang đi ra phòng sinh hoạt chung Slytherin.
Cậu không nhớ rõ kiếp trước mình gặp Tấm gương Ảo ảnh là ở đâu, dù sao đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, nhưng cậu biết cụ Dumbledore sẽ ngầm dẫn cậu tới đó, nên cậu hoàn toàn đi tản bộ, lắc lư đi quanh lâu đài, thậm chí là chuyên chọn đi nơi tối nhất, khiến mình nhìn qua chỉ là một thiếu niên xúc động thừa dịp bóng đêm tra xét bí mật Hogwarts mà thôi.
Khi Harry đứng trước một gian phòng học, cậu đẩy cửa đi vào.
“Lumos!” Cậu cầm đũa phép, nhẹ nhàng thì thầm.
Đầu đũa phép phát ra tia sáng nhàn nhạt, không phải rất sáng, nhưng cũng đủ Harry nhìn rõ được chung quanh.
Mặt gương lớn một mình đứng giữa phòng học, Harry nhè nhẹ vỗ về mặt trên tiếng Anh, thì thầm, “Tôi không soi gương mặt mà soi điều ước muốn trong tim”
Ước muốn trong tim tôi……
Đã từng rất muốn nhìn đến ba mẹ của mình, vì thế năm nhất, tôi thấy được bọn họ, mà hiện tại thì sao? Tôi đã gặp được ba mẹ, tôi còn có thể lúc nào cũng nói chuyện cùng bọn họ, tuy rằng chỉ là một bức ảnh, nhưng còn tốt hơn không có mà hiện tại thì sao? Lại là cái gì đây?
Harry chậm rãi buông tay vỗ về mặt kinh, lui về phía sau vài bước, chờ đợi trong mặt gương gợn sóng, chậm rãi bình tĩnh.
Cậu nhìn bên trong dần xuất hiện nhiều bức ảnh, mắt đỏ hoe.
***
Tuyết rơi vài ngày, không gián đoạn. Nhóm giáo sư không thể không dùng thần chú đối với đám tuyết đọng cực kỳ dày kia, làm chúng nó biến mất, nhưng hiển nhiên làm như vậy còn chưa đủ, bởi vì chỉ trong một giờ ngắn ngủi, lại phủ thêm một lớp tuyết trắng.
Thời tiết còn chưa ấm hơn, ngược lại có xu thế càng ngày càng lạnh, đây là dự báo cho mùa xuân sắp tới, giống như trước khi mặt trời mọc khi bình minh, luôn là trời tối bình thường.
Harry tới nơi này vài ngày, mỗi đêm cậu đều ngồi trước mặt Tấm gương Ảo ảnh vài giờ, đến khi thần chú giữ ấm mất đi hiệu lực, cảm thấy lạnh mới khoác áo tàng hình trở về.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, ngày mai mọi người sẽ quay lại trường.
Cũng là buổi tối hôm nay, Harry đợi cụ Dumbledore đến.
“Nói như vậy, Harry, trò mê muội tấm gương này?” Cụ Dumbledore nói đùa tự đắc ngồi bên cạnh Harry, “Thật là một tấm gương thần kỳ, đúng không?”
“Dạ, thực thần kỳ,” Harry nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn không rời đi gương, “Con nhìn thấy hy vọng lớn nhất của con, có thể khiến con rơi lệ.” Trên thực tế, cậu quả thật đã khóc, mấy ngày trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng tấm gương đưa ra cho cậu.
“Trò đã biết công dụng của tấm gương này sao?” Cụ Dumbledore cười hỏi.
“Dạ, nó có thể cho mình thấy điều mà mình mong muốn nhất, nhưng nếu một người không hề có thứ gì ao ước thì chỉ là một mặt gương lớn bình thường mà thôi.” Harry trả lời.
“Vậy thì, trò cần phải biết rằng mấy ngày nay mình không nên đứng ở nơi này.” Cụ Dumbledore ôn hòa nói, “Việc này không hề tốt với trò chút nào, con người không thể nào luôn trầm mê trong giấc mộng đẹp đẽ mà quên mất sự thực ngoài đời [tác giả: rất thích những lời này của hiệu trưởng], ngày mai tấm gương này sẽ được chuyển qua phòng khác, trò cũng nên chào tạm biệt với nó đi.” Cụ Dumbledore không hề che dấu việc mình biết hành động của Harry trong mấy ngày nay, vẫn ôn hòa nói xong.
Harry kéo kéo khóe miệng, đột nhiên dời đi đề tài, “Hiệu trưởng, thầy có biết con nhìn thấy gì trong tấm gương này không ạ?”
“Con sẽ nói cho thầy biết sao?” Cụ Dumbledore hiểu ý hỏi, không hoài nghi cũng không ép buộc.
“Dạ, con sẽ,” Harry rốt cục dời mắt khỏi tấm gương, quay đầu, cậu nhìn cụ Dumbledore, thong thả mà rõ ràng nói, “Con nhìn thấy hòa bình, thấy được một Hogwarts không hề có khoảng cách, nhìn thấy Slytherin và Gryffindor tuy rằng không thể cùng sống chết bên nhau, nhưng cũng không đối chọi gay gắt. Con nhìn thấy một thế giới cực kỳ khác biệt so với Hogwarts bây giờ, thưa thầy.” Chính xác mà nói, là thấy được tương lai, dưới sự cố gắng của cậu mà hoàn toàn thay đổi Hogwarts.
Đây là công lao mà cậu tự hào nhất, kiêu ngạo nhất, còn vui sướng hơn cả việc cậu tiêu diệt Voldermort.
Cụ Dumbledore trầm mặc thật lâu, không nói gì.
“Hiệu trưởng, con biết Nhà Slytherin đi ra một phù thủy Hắc ám, cho nên thầy lo lắng, sợ hãi sẽ lại xuất hiện thêm một người khác, nhưng thầy có nghĩ đến có lẽ chính phòng bị này của thầy lại là khả năng làm xuất hiện một phù thủy Hắc ám nữa hay không ạ?” Harry hỏi, “Giống như Tom Riddle lúc trước vậy.”
“A, thầy không nghĩ tới, trò sẽ biết nhiều như vậy,” Cụ Dumbledore có vẻ rất kinh ngạc, “Harry, trò khiến thầy kinh ngạc rất nhiều.”
“Dạ, con biết, thầy kinh ngạc đồng thời cũng lo lắng, nhưng rất rõ ràng thầy không định dùng biện pháp đã từng đối phó Tom cho con, đây mới nguyên nhân mà thầy vẫn chưa tới tìm con nói chuyện, thầy không biết nên làm như thế nào.” Thân là học trò ưu tú của cụ Dumbledore, Harry đối với cụ Dumbledore, ít nhiều có hiểu biết.
“Như vậy, trò nguyện ý sẽ giải thích nghi hoặc cho lão già như thầy sao?” Cụ Dumbledore chớp mắt, “Rất nhiều vấn đề này đều giải quyết trong thời gian trao đổi được không?”
“Dạ, tất nhiên rồi, thưa hiệu trưởng, con rất vui lòng.” Harry học bộ dáng cụ Dumbledore, chớp mắt.
Hai giờ sau, Harry xuất hiện trước Phòng Yêu Cầu, mỉm cười.
Cậu đem nguyên nhân mình biết nhiều như vậy quy cho cái trán của mình – một Trường Sinh Linh Giá không hoàn chỉnh, nói như vậy tất cả đều thông suốt. Sau khi biết vấn đề cái trán của mình, Harry nhận ra được lo lắng trong mắt cụ Dumbledore, nhưng Harry biết đó không phải là lo lắng cậu có thể trở thành Chúa tể Hắc ám mà là lo lắng cho sinh mệnh của cậu. Hiệu trưởng nghiêm túc nói cho Harry, chính mình sẽ nghĩ ra biện pháp không làm Harry bị thương mà vẫn có thể giải quyết được cái Trường Sinh Linh Giá kia. Đối với những Trường Sinh Linh Giá khác, Harry tỏ vẻ không cần cụ Dumbledore nhúng tay.
“Thầy vẫn biết, mọi người đều đem con trở thành Kẻ Được Chọn, như vậy con sẽ làm một chút việc cứu thế,” Harry nói với cụ Dumbledore, “Cho nên, thầy chỉ cần ở trong này bảo vệ thật tốt, thầy cũng biết, nơi này rất quan trọng.”
Sau đó Harry đề nghị cùng cụ Dumbledore định ra lời thề Bất Khả Bội, chứng minh chính mình sẽ không có ý niệm trở thành Chúa tể Hắc ám thứ ba, nhưng lại bị cụ Dumbledore từ chối.
“Chúng ta ai cũng không biết được, Trường Sinh Linh Giá này có thể hay đột nhiên tỉnh lại khống chế thân thể trò, sai khiến trò trái lương tâm trở thành phù thủy Hắc ám hay không. Nếu thật sự như vậy, không đợi chúng ta cứu được trò, trò đã gặp nguy hiểm. Harry, thầy nguyện ý tin tưởng trò, thầy từng bởi vì đa nghi đã phạm phải sai lầm lớn, bây giờ thầy sẽ thử tin tưởng trò, hy vọng lần này thầy làm đúng rồi.”
Kết quả cuối cùng chính là, cụ Dumbledore trấn giữ tại Hogwarts, buông tay để Harry đi làm những việc mình muốn làm, khi cần thiết sẽ hỗ trợ, mà Harry đã không còn vướng bận phía sau nữa. Cậu biết, một khi cụ Dumbledore không tín nhiệm cậu – cậu bị ý tưởng này làm run một hồi – dù mình làm chuyện gì, đều sẽ bị trói buộc vướng tay chân, vậy thì chỉ có phiền toái.
May mắn, cụ Dumbledore tin tưởng cậu.
Trước Phòng Yêu Cầu Harry đi đi lại lại ba lượt mang theo may mắn trong lòng, đẩy ra cánh cửa vừa mới xuất hiện.
Chậm rãi đi vào, bên cạnh chiếc tủ biến mất, vương miện Ravenclaw lóe ra tia sáng ảm đạm, lẳng lặng nằm.
Harry cau mày, nhặt lên vương miện, cho vào bên trong một cái túi nhỏ – đây là do được sự chỉ dẫn của Hermione, ếm cho túi một thần chú kéo dài, có thể đựng được rất nhiều thứ.
Cuối cùng, Harry nhìn cái tủ trước mắt, đôi mắt xanh lục chợt lóe một chút trầm tư, cuối cùng cậu từ trong túi tìm được một cây đũa phép gỗ đông thanh, cũng không sử dụng đũa phép Phượng Hoàng tùy thân, chỉ vào cái tủ biến mất, thì thầm, “Flamash!”
Tủ biến mất thoát ra một ngọn lửa đỏ rực rỡ, giây lát sau liền bao trùm toàn bộ tủ.
Đây là thần chú mà lúc Harry truy lùng Tử thần Thực tử dùng “Flames” kết hợp với thần chú Hắc ám lửa quỷ tạo ra chỉ đốt hủy mục tiêu đã chỉ định, những người khác cho dù đụng tới này ngọn lửa này cũng sẽ không sao cả. Nó còn có một tác dụng khác, chính là có thể hủy diệt nối tiếp.
Ngăn tủ bên này cháy thì ngăn bên kia cũng sẽ không còn tồn tại.
Nhìn tủ biến mất chậm rãi hóa thành tro tàn, Harry lại dùng một Scourgify, hoàn mỹ xóa đi chứng cứ tồn tại tủ biến mất, về phần Borgin cậu không quản được nhiều như vậy.
Harry mang theo vương miện, ra khỏi Phòng Yêu Cầu.
Nhưng không đợi cậu khoác áo tàng hình, liền truyền đến giọng thầy Snape âm trầm, “Trò Potter, trò có thể giải thích cho ta, đã trễ thế này trò đang làm cái gì hay không?”
Ôi, quần lót của Merlin, vì cái gì mỗi lần cậu đi chơi đêm đều có thể đụng tới ông thầy này vậy? Harry ở trong lòng bất đắc dĩ kêu rên.
– Hết chương 27 –