Ngày hôm sau, chuyện Rodolphus Lestrange cùng Peter Pettigrew bị bắt trở thành đầu đề ‘Nhật báo Tiên tri’, trên báo nói là vì bọn họ muốn xông vào Hogwarts tối Halloween nhưng bị Giám ngục phát hiện mới bị tóm. Và Rodulphus vì không ngừng chống cự khi bị Giám ngục bắt nên đã được nhận một nụ hôn từ Giám ngục còn Peter Pettigrew thì bị giam vào nhà ngục Azkaban.
Fudge lấy chuyện này mà tuyên dương khắp nơi, khiến dân chúng tin tưởng trước đó phái Giám ngục đến Hogwarts là một quyết định chính xác. Sau khi chuyện này được đưa tin ra thì không thể không phủ nhận bộ phận dân chúng nghi ngờ ít hơn hẳn, rất nhiều người đều bắt đầu cho rằng hành động của Fudge là đúng. Vì bọn họ nhận thức rằng độc ác nhất ngoại trừ Chúa tể Hắc ám thì chính là Tử thần Thực tử, cho nên dù Giám ngục có canh gác tại Hogwarts có thể gây một số rắc rối cho bọn nhỏ đi nữa, nhưng khi so sánh với việc có thể tóm được Tử thần Thực tử thì không tính là gì.
Trong lễ đường Hogwarts, sau khi đọc ‘Nhật báo Tiên tri’ thì nhóm động vật nhỏ còn ầm ĩ tranh cãi hơn cả thường ngày, bọn họ đang thảo luận về chuyện này, chỉ có bên Slytherin vẫn duy trì sự im lặng từ trước tới nay.
Tin tức thủ tịch trở lại đã truyền khắp toàn bộ Slytherin từ tối qua, theo lý mà nói thì hẳn là thủ tịch sẽ tham dự Halloween tối qua nhưng một nhóm rắn nhỏ Slytherin đợi mãi cũng không gặp được bóng người của thủ tịch đâu cả. Cuối cùng là do Malfoy đứng ra nói thủ tịch không ở đây, bọn họ mới không tiếp tục chờ đợi trong phòng sinh hoạt chung nữa.
Nhưng một giây sau thì nhóm rắn nhỏ đã nghĩ tới một sự kiện khác, sau khi thủ tịch tiến vào ký túc xá cũng không có người thấy cậu đi ra mà người thừa kế gia tộc Malfoy lại nói cậu không ở trong phòng ngủ.
Thủ tịch nhà mình lại không để người khác chú ý rời khỏi phòng sinh hoạt chung Slytherin, chuyện này lại cho nhóm rắn nhỏ có một cái nhìn mới.
Mà tối hôm qua khi tiệc tối còn chưa bắt đầu được một nửa thì Phượng Hoàng chỉ trong truyền thuyết kia của hiệu trưởng [tác giả: cá nhân cho rằng thật ra không có bao nhiêu người gặp qua Fawkes] đã xuất hiện, hơn nữa dường như lại mang tin tức cho hiệu trưởng, chỉ thấy hiệu trưởng nói gì đó với chủ nhiệm nhà mình, chủ nhiệm liền theo cụ ấy vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Không giống như những người vừa thấy tin tức đã thảo luận ầm ĩ, nhóm rắn nhỏ khi đọc tin tức càng nhìn sâu hơn. Tối qua thủ tịch không tham dự, trong lễ đường thì chủ nhiệm lại vội vàng rời đi cùng hiệu trưởng không còn cười tươi đều làm cho bọn họ càng thêm đoán già đoán non.
Có lẽ chuyện tối qua cũng không phải là công của Giám ngục chăng?
“Draco, cậu cảm thấy thế nào?” Pansy buông tờ báo xuống hỏi.
“Cậu tin lời nói của Fudge sao?” Draco lắc lắc cái cốc chân dài trong tay, “Pansy, cậu hẳn là biết Fudge là dạng người gì mới đúng.”
“Có lẽ chúng ta hẳn đi hỏi thủ tịch xem sao?” Pansy hiểu rõ nói.
Nghe được tên của Harry, Blaise dường như phản xạ dừng lại động tác của mình, vài giây sau mới tiếp tục.
“Ầy, hiện tại chúng ta không tìm được cậu ấy, nghe nói tối qua cậu ấy xuấy hiện nhưng lại không về ký túc xá.” Draco nói, “May mắn lòng tò mò của chúng ta không mạnh, nếu không sẽ có thể cảm thấy không dễ chịu.”
“Ai nói Harry không ở trong chứ?” Pansy cười nói.
Draco nghe được ý của cô, mà nhóm Slytherin cũng nghe được lời nói của Pansy, bọn họ cực kỳ ăn ý đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cửa.
Harry mặc áo chùng màu xanh lục mang theo mỉm cười hiền hòa chậm rãi đi đến, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hiển hiện sự lịch sự sang trọng. Dường như thiếu niên trúng Tình Dược điên cuồng chạy theo Blaise, dính chặt trên người Blaise muốn hẹn hò không phải cậu vậy. Dường như từ đầu tới cuối Harry đều mang theo nụ cười ôn hòa như vậy, mang theo sự tự tin mê người như vậy.
Giọng nói trong lễ đường lập tức nhỏ xuống, trong nhất thời không ai nói chuyện, mọi người đều dừng động tác trong tay nhìn không rời mắt người thiếu niên đến muộn này. Người này đã một tháng không gặp dường như đã thay đổi gì đó, trở nên càng thu hút ánh mắt của người khác.
Mọi người trong Slytherin chỉnh tề đứng lên, thủ tịch trước thay mặt khi Harry không ở cũng rời khỏi vị trí, đi xuống gật đầu lễ phép với Harry, “Cậu đã trở lại!”
Harry mỉm cười đáp lễ, “Trong khoảng thời gian này đã làm phiền học trưởng rồi.”
“Thủ tịch khách sáo rồi.” Zakas nói xong lại về trong năm mình, đối với vị trí mình vừa ngồi cũng không hề lưu luyến liếc mắt lấy một cái.
Harry chậm rãi đi lên chỗ ngồi tượng trưng cho thủ tịch Nhà, nói đến cũng không ngại, cậu đoạt được vị trí thủ tịch Nhà Slytherin không được bao lâu mà lại vì một loạt các sự cố mà phải rời khỏi vị trí này, quả nhiên cậu vẫn không ngừng gặp rắc rối.
Nhóm rắn nhỏ Slytherin hơi hơi cúi đầu, chờ Harry ngồi lên trên mới ngồi xuống.
“Là tôi tới muộn rồi, hôm nay mọi người cứ tùy ý đi.” Harry thản nhiên nói, không giải thích gì về hành động trước đó của mình, cũng không vội vàng muốn cứu lại hình tượng của mình, hành vi cử chỉ của cậu rất tự nhiên, dường như cậu chưa từng xảy ra sự cố nào cả.
Học sinh Nhà khác vẫn quan sát Harry rất kinh ngạc khi Harry không nói gì đến chuyện trước đó, giống như trước đó căn bản không hề xảy ra chuyện gì cả, bọn họ chớp chớp mắt với bạn học của mình, tò mò thảo luận.
Lễ đường lại dần dần náo nhiệt, lúc này đây mọi người không chỉ thảo luận về Giám ngục mà còn có chuyện Harry đã khôi phục bình thường nữa. Harry đã biến mất thật lâu, có một số người vẫn ngạc nhiên sau khi Harry trở về sẽ đối mặt thế nào với Blaise, cho dù trước đó Harry ngoài ý muốn uống phải Tình Dược nhưng đó vẫn là một chuyện xấu hổ, nhưng hiện tại thì thoạt nhìn Harry không hề ngượng ngùng, mọi người đều tò mò về biểu hiện này của Harry.
Mà cho dù học sinh Nhà khác thảo luận cái gì thì bên Slytherin vẫn duy trì im lặng như cũ. Khi Harry cầm lấy dĩa xiên đồ ăn thì bọn họ cũng bắt đầu động tay.
Nếu thường thường thì nhóm Slytherin đều chờ thủ tịch làm trước mới bắt đầu, đợi đến khi thủ tịch buông đồ ăn xuống thì cho dù bọn họ có ăn no hay không cũng sẽ buông đồ ăn trong tay. Harry tới muộn, Zakas thay vị trí khiến nhóm học sinh mới năm nhất không biết làm sao, bọn họ đã ăn tương đối no rồi nhưng hiện tại thủ tịch chân chính vẫn còn đang dùng cơm…
Harry vốn cũng không định tới lễ đường dùng cơm nhưng Snape bắt cậu đi ra, không thể nề hà cậu vẫn lựa chọn đến lễ đường tuy rằng lúc này thời gian dùng bữa sáng cũng sắp kết thúc.
Tuy Harry nói tùy ý nhưng nhóm Slytherin vẫn không dừng lại trước khi Harry buông đồ ăn. Thật sự đã ăn no rồi, những người không thể ăn thêm được nữa đều cầm một cái cốc chân dài, ngẫu nhiên uống một ngụm nước trái cây, chờ khi Harry cùng ăn chấm dứt. Nhóm rắn nhỏ năm nhất thấy thế cũng noi theo.
Khi tất cả mọi người nhìn cậu – cho dù là nhìn ngầm nhưng Harry vẫn không thể không nhận thấy được – thì dù có bình tĩnh cỡ nào đi nữa vẫn thấy mất tự nhiên, nên Harry đơn giản uống một cốc sữa ăn một ít thịt quay và một miếng bánh mỳ rồi buông đồ ăn xuống. Nhóm rắn nhỏ thấy thế mới thu hồi tầm mắt của mình, buông cái chén trong tay.
“Bây giờ, có năm nào cần phải đến lớp nên chuẩn bị cho tốt.” Harry nói, “Tôi không hy vọng sẽ có người tới muộn, càng không hy vọng chỉ vì tôi làm mọi người tới muộn, cho nên hôm nay mọi người có thể đi trước.”
Vài học sinh khi được thủ tịch năm dẫn dắt đứng lên, nhóm thủ tịch năm gật đầu với Harry một cái rồi mang theo nhóm học sinh cùng tuổi rời khỏi.
Harry đang muốn dẫn học sinh không có lớp về phòng sinh hoạt chung nhưng một con Phượng Hoàng xinh đẹp bay đến trước mặt cậu, thả một tờ giấy xuống.
Là Fawkes!
Harry thuận tay đút mấy quả của Eleanors cho Fawkes, Fawkes chưa từng nếm qua loại quả này vui vẻ kêu một tiếng tỏ vẻ cám ơn Harry rồi bay đi.
Harry mở ra tờ giấy, trên đó là lời mời của cụ Dumbledore, xem ra cụ Dumbledore rất lo lắng, muốn đặt thời gian hẹn lên trước rất nhiều.
Harry hiểu ý cười cười, nói với Draco một tiếng rồi rời khỏi lễ đường.
“…” Harry đứng trước con thú bằng đá ở phòng hiệu trưởng, cái từ ‘Kẹo gián’ lăn qua lăn lại trong cổ họng nhưng không thể nào phát ra khỏi miệng, cuối cùng cậu thở dài, “Mở cửa.” Cậu sử dụng đặc quyền, đôi khi cậu vẫn không thể thích được khẩu vị của hiệu trưởng cho nên cậu quyết định vẫn sử dụng đặc quyền của mình thì tốt hơn, lát cũng phải nói cho hiệu trưởng về việc này.
“Harry, ngồi đi.” Cụ Dumbledore nhiệt tình chào hỏi, “Con có thể ngồi cạnh Severus.”
Severus? Harry ngạc nhiên nhìn người đàn ông ngồi trong góc, anh không phải lên lớp sao?
Snape ngẩng đầu nhìn Harry ngạc nhiên, không nói một lời kéo cậu tới bên cạnh mình, từ chối thứ nước mật ngọt chết người của cụ Dumbledore, tự mình rót một ly trà cho Harry.
Trong nháy mắt Harry hiểu được Severus cảm thấy nếu muốn nói thì hai người cùng nhau nói, đợi đến khi Voldemort trở về anh từ chối làm gián điệp tránh bị cụ Dumbledore nghi ngờ.
Cụ Dumbledore nhìn hành động giữa Snape và Harry, đôi mắt màu lam không ngừng chớp chớp. Tuy khó hiểu nhưng lại không muốn tùy tiện mở miệng, cụ đang đợi Harry chủ động thẳng thắn.
Mà Harry cũng chưa nói gì, chỉ dùng đũa phép rút ký ức của mình ra, đưa cho cụ Dumbledore, “Nghe nói cụ có một Chậu Tưởng Ký.”
“À, đúng vậy, Harry.” Cụ Dumbledore hiểu được ý của Harry. Cụ cầm lấy cái lọ nhỏ chứa ký ức đó, đặt lên trên bàn rồi cụ lấy ra Chậu Tưởng Ký của mình, đổ ký ức vào.
“Không định nhớ lại một lúc sao?” Cụ Dumbledore mời nói.
“Không, con nghĩ con không thể quên được.” Harry cười từ chối.
Cụ Dumbledore không ép nữa, cụ dụi đầu mình vào Chậu Tưởng Ký.
“Sev, anh lại trốn học hả.” Harry cười nói.
“Hừ.” Snape phun khí từ mũi, mất tự nhiên không chịu thừa nhận chính mình lo lắng tên nhóc con này sẽ chịu thiệt.
“Hiệu trưởng là người rất tốt, đừng lo lắng.”
“Cũng là một người giỏi tính kế.” Snape bổ sung nói.
“Không đâu,” Harry vỗ vỗ tay Snape, “Xem ký ức này, không biết…” Quả thật giống Harry nói, sau khi cụ Dumbledore xem xong ký ức, cụ nhìn Harry và Snape vẻ mặt rối rắm.
Harry lôi Snape đi ra ngoài, khi đến cửa cậu ngừng lại, không quay đầu nói, “Giáo sư à, đó chỉ là quá khứ mà con đã trải qua thôi, con hy vọng kiếp này sẽ có một bắt đầu mới, con hy vọng bi kịch này không lặp lại nữa. Nếu có thời gian thì thầy nên tới Đức một chuyến, thầy hẳn là xem được thầy mất đi điều gì, hiện tại tìm về còn kịp. Nước Anh bên này giao cho con là được rồi, không có việc gì đâu.”
Harry đóng cửa lại, cụ Dumbledore hơi ngây ngốc trở lại chỗ ngồi của mình, lấy ra một bức ảnh chụp hơi ố vàng trong ngăn kéo. Bên trong chỉ là hai thiếu niên có hơn mười tuổi đang cười tươi, đó là sự nhiệt tình mà cụ đã từng có, nhưng từ khi chuyện đó xảy ra, tất cả đều không còn nữa.
Cụ đặt tay vào một người ở bên trong, tự nhủ hỏi, “Gellert à, chúng ta thật sự còn có thể bắt đầu lại một lần nữa sao?”
– Hết chương 79 –
_________________